Kể từ hôm nay, tôi xin từ chức khỏi quân đoàn Kim Dực, từ bỏ chức vị của mình.
༶•------------୨♡୧-------------•༶
Editor: Hannie
Beta: MChou, Nho
---------------
Mặt Mã Bưu tái lại.
Ban đầu hắn còn không tin, tự mình xuống tầng hầm xem thử.
Phát hiện cánh cửa bí mật đã bị phá hủy, thú cưng cũng bị "phân thây", tức đến nỗi muốn lên tìm Từ Thanh Nhiên đánh một trận nhưng vị trí ban đầu đã trống không.
Mã Bưu tức giận hỏi: "Cậu ta đâu rồi?!"
Tôn Hoành Binh và những người khác co rúm đầu lại, run rẩy chỉ vào cánh cửa đang mở: "Cậu, cậu ấy đã lên xe đi rồi."
Đúng lúc đến giờ chuyến tàu nhỏ mới vào ga.
Mã Bưu chạy ra khỏi phòng nghỉ chỉ nghe thấy tiếng còi tàu xa dần, muốn đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.
Hắn siết chặt nắm đấm, dùng sức đến nỗi cơ bắp trên cánh tay hơi nổi lên.
... Thằng nhóc chết tiệt, tốt nhất là đừng để hắn gặp lại nếu không chắc chắn sẽ đánh cho cậu ta răng rụng đầy đất!
Những giọt mưa đập vào cửa sổ của chuyến tàu nhỏ, từng giọt từng giọt.
Trong toa tàu không có nhiều người, Từ Thanh Nhiên một tay gác lên lưng ghế dài, quay đầu nhìn cảnh vật không ngừng di chuyển bên ngoài.
Hệ thống hỏi cậu: "Ký chủ đại đại, sao anh chạy dọ? Anh lo không đánh lại tên Mã Bưu cường tráng kia hỏ?"
"Mày nói mớ đó à?" Từ Thanh Nhiên hỏi ngược lại.
Cậu vừa ăn no hơi buồn ngủ, giọng điệu lười biếng: "Tao đâu phải là người không biết lý lẽ, gặp ai cũng đánh."
Hôm nay thái độ của Mã Bưu với cậu còn tốt chán. Mặc dù họ thực sự không nên lấy cậu ra đùa giỡn với con quái vật xúc tu đó nhưng cậu đã giết con vật nuôi của người ta để ăn, cũng coi như huề nhau rồi, tạm thời không có thù oán lớn gì với Mã Bưu.
Hơn nữa Mã Bưu hiện là nhân vật dẫn đầu khu 1-9 của Nam Thành, nghe nói còn có chút quan hệ với đám quân phản loạn ở Bắc Thành-----
So với việc trực tiếp động tay chân kết thù với người ta, cậu hy vọng có thể chuyển "sức mạnh thô bạo" này thành lực lượng của mình sử dụng.
Hệ thống nửa hiểu nửa không: "Nhưng hôm nay anh ta từ chối giúp đỡ ký chủ đại đại rồi, nếu anh ta thực sự kiên trì đến cùng thì sao?"
Từ Thanh Nhiên đổi tư thế ngồi cho thoải mái, nhắm mắt nghỉ ngơi: "Vậy thì cứ kiên trì đi, dù sao tao cũng không thiệt."
Tài nguyên của hệ Thiên Long thực sự kém.
Hành động nông nổi sẽ không thắng trận được.
·
Từ Thanh Nhiên đi tàu nhỏ, chuyển qua vài ga, mất hơn một ngày cuối cùng cũng quay lại Khu 12.
Tuy Lâm Hiên tạm thời không có ý định hợp tác với cậu nhưng dưới sự thuyết phục của Lâm Nhã cũng không ngăn cản cậu đi lại trong khu trại. Bản thân Lâm Hiên cũng không muốn gây ra quá nhiều xáo trộn nên tạm thời nhẫn nhịn không công khai danh tính của cậu với mọi người.
Vì vậy thời gian này Từ Thanh Nhiên có thể tùy ý tham quan.
Lâm Hiên và mọi người ở Khu 12 gần đây rất bận rộn.
Sau khi tìm hiểu, Từ Thanh Nhiên mới biết họ đã chuẩn bị trong vài tháng qua để oanh tạc Khu 10 bị thiên tai gần đó. Bao gồm cả ngày hôm đó cậu trở về cùng Lâm Hiên, họ đã tận dụng vũ khí cũ thu hồi được, xe cộ và các tấm kim loại v.v... để lắp ráp xe bọc thép cùng với pháo binh, tất cả đều là để làm một trận lớn ở Khu 10.
Khu 10 là khu vực nhỏ nhất trong bốn khu vực bị thiên tai lớn.
Sau vài năm dọn dẹp, cuối cùng họ đã phát hiện ra thứ được cho là cơ thể mẹ loại I lớn nhất của khu vực này và đã tiến hành quan sát và thăm dò liên tục trong suốt một năm.
Lâm Nhã nói: "Người phụ trách theo dõi việc sàng lọc Nguyên Tinh của nó là anh trai tôi và vài anh em bên cạnh anh ấy, họ thay phiên nhau thăm dò Nguyên Tinh của cơ thể mẹ đó, sau khi chia sẻ thì tạm thời đã khóa được thông tin tinh thể nguồn của nó."
Là một thế giới có thể sử dụng tinh thần lực, những "thông tin" đặc biệt mà con người nắm bắt được thông qua tinh thần lực có thể trao đổi cho nhau.
Ví dụ như thông tin Nguyên Tinh.
Đối với những người có tinh thần lực ở cấp độ thấp, việc thăm dò Nguyên Tinh của ngoại tộc lớn giống như quét thông tin vậy.
Ban đầu sau khi phóng ra sóng tinh thần lực, phản hồi nhận được giống như bị nhiễu loạn nặng, chỉ có thể thấy vô số ánh sáng năng lượng trên cơ thể mục tiêu. Cần phải quét đi quét lại nhiều lần mới có thể dần dần lọc bỏ nhiễu loạn năng lượng của mục tiêu, nhìn rõ hơn các mạch năng lượng trong cơ thể nó, từ đó tìm ra Nguyên Tinh khác biệt với các điểm sáng năng lượng khác rồi mới tiến hành theo dõi.
Đồng thời, việc thăm dò bằng sóng tinh thần lực trên ngoại tộc lớn cấp cao tiêu tốn rất nhiều tinh thần lực.
Trước đây khi nói chuyện với Thẩm Đình Dục, Từ Thanh Nhiên đã nghe anh nhắc đến, ngay cả một người loại E như anh khi thăm dò con loại I ở Khu 13 phía Nam Hồng Thành, mỗi ngày cũng chỉ có thể phóng ra tối đa không quá mười lần sóng thăm dò.
Chỉ như vậy thôi, trong tình trạng dự trữ biển tinh thần gần như đầy cũng đã tiêu hao hơn một nửa tinh thần lực của anh.
Vì vậy, hành động dọn dẹp cơ thể mẹ lớn nhất của khu vực sẽ tốn nhiều thời gian hơn.
"Có thể dẫn tôi đi xem thông tin Nguyên Tinh mà các cậu đã thăm dò được không?" Từ Thanh Nhiên hỏi Lâm Nhã.
Lâm Nhã vẫn khá kính trọng vị thượng tá này, nhanh chóng đồng ý và trực tiếp dẫn cậu đến phòng nghiên cứu của khu trại họ.
"Lâm phó quan." Lâm Nhã là trợ thủ đắc lực của Lâm Hiên, mọi người trong khu trại đều gọi cô như vậy.
Những người trong phòng nghiên cứu lần đầu tiên gặp Từ Thanh Nhiên, vô thức nhìn cậu nhiều hơn vài lần.
Lâm Nhã dẫn cậu đến trước hệ thống lưu trữ thông tin liên quan, chỉ vào một tấm kim loại trên bàn: "Đặt lòng bàn tay lên đó là có thể nhận được thông tin mà anh trai tôi và họ đã tải lên."
Người có cấp độ biển tinh thần càng cao thì độ nhạy cảm với thông tin thu được từ sức mạnh tinh thần càng lớn.
Giống như người cấp SS có thể thăm dò thông tin Nguyên Tinh của quỷ loại I cấp trung cao, còn người cấp SSS có thể thăm dò được cấp cao hơn nữa. Trên chiến trường, những người thuộc cấp độ này dù sao cũng là thiểu số, mà trong chiến đấu phần lớn vẫn cần dựa vào sự phối hợp của các đội trưởng và binh lính nhỏ.
Vì vậy, chỉ huy có thể thăm dò được ngoại tộc cấp cao hơn sẽ chia sẻ thông tin đã thăm dò được với họ.
Giúp những đội trưởng không thể thăm dò tinh thể nguồn của mục tiêu cao hơn mình có được thông tin tinh thể nguồn của mục tiêu. Sau đó chỉ huy các thành viên trong đội tấn công vào các mục tiêu nhỏ xung quanh, đạt được hiệu quả dọn dẹp cao hơn.
Điều này thường giống với tình hình trong các quân đoàn của các hệ sao khác, ngoại trừ con quái vật lớn phiền phức nhất của một khu vực, các mục tiêu nhỏ khác chỉ cần chỉ huy chia sẻ thông tin, họ cơ bản đều có thể cảm nhận được tinh thể nguồn.
Lâm Nhã biết Từ Thanh Nhiên vừa mới tốt nghiệp, hiểu biết không nhiều, chỉ vào vòng tay quân dụng trên tay trái mình: "Trên chiến trường, chúng tôi dựa vào thiết bị như thế này để trao đổi và chia sẻ thông tin."
Từ Thanh Nhiên âm thầm ghi nhớ, lại hỏi cô: "Cấp độ biển tinh thần của Lâm Hiên là bao nhiêu?"
Lâm Nhã đầy vẻ tự hào: "Hehe, tuy nói vậy có vẻ như tâng bốc anh trai tôi nhưng anh ấy giống như đại thiếu gia, là một người sở hữu tinh thần lực cấp SS đấy!"
"Hơn nữa còn là người duy nhất cấp SS ở Nam Thành chúng ta!"
Mặc dù Lâm Hiên không phải là người đứng đầu trong nhóm cấp SS nhưng ở hệ Thiên Long đã là tồn tại số một số hai rồi.
Nghe nói các học viện quân sự khác của Ngân Long Doanh từng gửi lời mời cho anh ấy nhưng đều bị từ chối.
Từ Thanh Nhiên đặt lòng bàn tay lên tấm kim loại có in hình bàn tay đó, khoảng 5 phút sau đã thành công chia sẻ thông tin thăm dò Nguyên Tinh mà Lâm Hiên đã tải lên.
Việc trao đổi thông tin như vậy, đối với người cùng cấp độ biển tinh thần như cậu không có trở ngại gì trong việc "đọc".
Tiến độ thăm dò quả thực đã đạt khoảng 95%.
Từ Thanh Nhiên thậm chí đã có một số khái niệm về khí tức Nguyên Tinh của cơ thể mẹ đó, nếu có thể đến hiện trường, có lẽ có thể tiếp tục thăm dò, biết đâu rất nhanh sẽ có thể hoàn toàn nắm bắt được động hướng của viên Nguyên Tinh đó.
Từ Thanh Nhiên cảm ơn Lâm Nhã, rồi cùng cô rời khỏi phòng nghiên cứu.
Lâm Nhã thở dài đầy tiếc nuối: "Thực ra nếu có thể, thật sự rất mong đại thiếu gia có thể cùng tham gia vào hoạt động dọn dẹp lần này của bọn tôi, chắc chắn sẽ hiệu quả gấp đôi với công sức bỏ ra."
Đáng tiếc là thái độ của Lâm Hiên rất kiên quyết, còn nói nếu Từ Thanh Nhiên cứ nhất định muốn can thiệp, anh sẽ công khai danh tính thượng tá của cậu trước mọi người, để tất cả mọi người ở Thượng Nam Châu đều biết. Những người đã bị cậu bỏ rơi chắc chắn sẽ lập tức đến tìm cậu báo thù.
Từ Thanh Nhiên mỉm cười: "Không sao."
"Dù sao nếu cuối cùng thất bại, anh trai cô vẫn phải đến tìm tôi."
Lâm Nhã: "..."
Không hổ danh là Từ đại thiếu gia, quả nhiên rất tự tin.
Những ngày này Từ Thanh Nhiên trà trộn vào trại quân Khu 12 với thân phận lính mới, mọi người trong khu trại đều lấy lý do tăng thêm kinh nghiệm và rèn luyện cho cậu, dẫn cậu đến Khu 12 và 13 để tuần tra trong thành hoặc tham gia vào các hoạt động dọn dẹp ở các khu vực lân cận khác.
Mỗi lần đều mang tâm thế huấn luyện lính mới kéo cậu đi, rồi mang sự sửng sốt trở về.
Trời sáng, đội nhỏ đã đi đến Khu 11 để dọn dẹp thường ngày trong đêm đi xe địa hình trở về trại quân.
Lâm Hiên đang kiểm kê vũ khí sẽ phát xuống ngày kia ở gần đó, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, thấy một nhóm người vừa xuống xe đầy vẻ phấn khích chạy đến chỗ anh.
Họ hào hứng nói với anh: "Anh Lâm, lính mới này anh nhặt được ở đâu vậy, cậu ta có chút lợi hại đấy!"
"Cậu ấy không chỉ có thể thăm dò Nguyên Tinh của cơ thể mẹ loại I, mà thời gian tiêu hao còn rất ngắn, nhiều cơ thể mẹ nhỏ cậu ấy chỉ cần thăm dò hai ba lần là có thể khóa định rồi! Một phát chuẩn xác, quá giỏi!"
"Đúng đúng, trung tá à, tôi cảm thấy người này có chút thiên phú trên người! Nói không chừng cấp độ biển tinh thần của cậu ta cũng xấp xỉ anh đấy!"
Một lính mới đã quan sát mấy đêm, giờ cực kỳ sùng bái Từ Thanh Nhiên hỏi một cách ngập ngừng: "Hay là trận chiến ở Khu 10 chúng ta ngoại lệ đưa cậu ấy đi cùng nhé?"
Theo quy định, là lính mới đến khu trại chưa đầy một tháng đều chỉ có thể bắt đầu từ những công việc lặt vặt ở tầng dưới cùng.
Mục đích chính là để quan sát thái độ của đối phương cũng như đảm bảo họ không phải đến để gây rối.
Lâm Hiên nhìn những người dưới quyền mình trông như bị bán đi còn giúp người khác đếm tiền, nghiêm mặt từ chối: "Ai đến cũng không có ngoại lệ!"
Anh liếc nhìn Từ Thanh Nhiên vừa xuống xe sau cùng, bước chân chậm rãi, còn cách họ một đoạn, không vui nói với nhóm người trước mặt: "Biết người biết mặt không biết lòng, cậu ta đến chỗ chúng ta được bao lâu, các cậu đã khen cậu ta rồi?"
"Đừng quên cậu ta là người từ hệ sao phồn hoa đến, bản tính kiêu ngạo thấm vào xương." Lâm Hiên điên cuồng bôi nhọ, "Các cậu muốn làm việc cùng cậu ta, nói không chừng cậu ta còn không muốn, thậm chí từ tận đáy lòng coi thường chúng ta đấy!"
Nhưng những người đã đi cùng Từ Thanh Nhiên lại gãi đầu: "Thật vậy sao? Bọn tôi cảm thấy cậu ấy khá tốt mà."
"Đúng vậy, Tiểu Trần không phải luôn buồn vì cấp độ biển tinh thần của mình chỉ có cấp C, thấp hơn nhiều so với mức đề xuất đủ điều kiện tham gia quân đội của Đế quốc sao? Nhưng cậu Từ này không những không coi thường cậu ấy như những người đến từ nơi khác mà còn rất kiên nhẫn dành cả đêm để hướng dẫn, dạy cậu ấy làm thế nào để tối đa hóa đóng góp của mình với mức tiêu hao thấp nhất!"
"Đúng đúng, anh Lâm, chúng tôi có những việc làm không tốt hoặc không biết làm, cậu ấy đều giúp chúng tôi điều chỉnh!"
"Lão luyện đến mức không giống một tên lính mới!"
"Đây là người đến từ hệ sao phồn hoa sao? Ngay cả những binh lính họ không cần nữa cũng giỏi như vậy, vậy những người xuất sắc chẳng phải rất mạnh sao?!"
"Tiếc là không muốn cử người đến hỗ trợ chúng ta..."
Lâm Hiên nghe họ khen Từ Thanh Nhiên, cảm thấy mọi chuyện không ổn lắm, như thể sau này sẽ bị vả mặt vậy.
Anh nói: "Đi đi đi, mới có mấy ngày đã khen lính mới có thâm niên nông hơn các cậu như thế, có chút khí tiết được không?"
Vừa nói xong, Từ Thanh Nhiên với đôi mắt hơi nheo lại đã đến trước mặt anh.
Lâm Hiên nhìn nụ cười mơ hồ trong đáy mắt cậu, tức đến nghiến răng, nhíu mày ra "lệnh": "Lính mới, mấy ngày này cậu không cần đi ra ngoài nữa."
"Tôi đang thiếu một người phụ tá để sắp xếp vũ khí quân đội, cậu đi cùng tôi!"
Mọi người thấy Lâm Hiên đưa người đi, mà còn là đi làm những việc lặt vặt đó, lập tức ngớ người.
Khi anh rời đi, họ không nhịn được phản đối: "Anh Lâm, anh đang ghen tị đấy!"
"Ghen tị anh Từ trẻ hơn anh nên cố ý làm khó dễ phải không?"
Đều là giọng điệu đùa giỡn.
Nên Lâm Hiên cũng không nổi giận lớn, chỉ quay người vung nắm đấm về phía họ để đe dọa.
Vì vậy, Từ Thanh Nhiên cứ thế bị Lâm Hiên giữ lại để giúp anh kiểm tra những khẩu súng tinh thần lực, xe bọc thép và máy bay chiến đấu, v.v.
Từ Thanh Nhiên rất khâm phục việc thu hồi và sử dụng tài nguyên của họ: "Nhưng những khẩu súng này, tôi không khuyên nên dùng thường xuyên."
"Dù sao cũng liên quan đến tinh thần lực nên việc chế tạo và cấu hình súng đều rất nghiêm ngặt. Loại đã cải tạo này không phải là không thể dùng, nhưng so với hàng nguyên bản, nó sẽ tiêu hao tinh thần lực của người sử dụng nhiều hơn."
Cậu thử một lần, cảm thấy mở một lần súng tương đương với bốn năm lần súng thông thường.
Điều này sẽ khiến những binh sĩ vốn có thể chiến đấu liên tục trong bốn năm giờ, giờ chỉ có thể trụ được khoảng một giờ.
Từ Thanh Nhiên lại nói: "Tôi cũng đã kiểm tra xe bọc thép, động cơ đã được sửa chữa không có vấn đề gì, có thể lái bình thường."
"Nhưng vật liệu sử dụng trên nó đã hơi lỗi thời, bọn quỷ cũng đang tiến hóa và nâng cấp, những vật liệu thông thường cơ bản không chịu nổi."
Lâm Hiên cúi đầu, vuốt ve khẩu súng cải tiến với màu sắc phụ kiện không đồng nhất trong tay, cười lạnh: "Nói thì dễ lắm."
"Cậu nghĩ chúng tôi không muốn sử dụng thứ tốt nhất và bình thường nhất sao?" Lâm Hiên vừa nói vừa quay đầu, mắt đỏ ngầu nhìn cậu, "Ngân Long đã bao lâu rồi không gửi trang bị tử tế cho bọn tôi?!"
"Mỗi năm chỉ phát vài nghìn khẩu súng mới cho toàn hệ Thiên Long, một số là hàng đã qua sử dụng, thậm chí có những thứ còn là phế phẩm!"
"Sao hả? Chúng tôi không tự tận dụng lắp ráp cái mới, Thượng tá muốn chúng tôi tay không lên chiến trường đánh nhau với quỷ à?"
Từ Thanh Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói: "Không phải vậy."
"Tôi sẽ giúp các anh yêu cầu Ngân Long cấp một số vũ khí và trang bị mới."
Lâm Hiên nghe xong sững người, không ngờ điều Từ Thanh Nhiên muốn nói lại là câu này.
Anh ta vô cớ cảm thấy có lỗi vì cơn giận dữ vừa rồi của mình nhưng vẫn không tin lời của những 'Thượng tá' này, hừ lạnh: "Đừng tưởng cậu vẽ vời viễn cảnh ở đây là tôi sẽ tin cậu và đồng ý hợp tác!"
"Có bản lĩnh thì làm được rồi hãy nói!"
Từ Thanh Nhiên cong mắt cười.
Xem kìa, bây giờ đã bắt đầu nới lỏng có cơ hội nói chuyện rồi.
"Dù sao cũng không gấp, không định dời việc quét dọn khu 10 lại một chút sao?" Từ Thanh Nhiên hỏi một cách thờ ơ.
Dù sao trong mắt cậu, việc chuẩn bị cho trận chiến ở khu 12 là chưa đầy đủ.
Nhưng Lâm Hiên rất kiên quyết: "Thôi đi."
"Chúng tôi đã trải qua nhiều năm như thế này, có gì là không được chứ? Hơn nữa tôi đã nói rồi, các khu vực khác đều biết Nam Thành chúng tôi sắp làm việc lớn, đột nhiên hủy bỏ chẳng phải đang chờ bị người ta chê cười là rút lui giữa chừng sao?"
"Hơn nữa, lý do chúng tôi phát động chiến dịch nhắm vào khu 10 cũng là vì phát hiện dấu hiệu chúng muốn xâm chiếm khu 13."
Quỷ loại I tuy trông giống côn trùng nhưng cũng là kẻ thù khá thông minh trong vũ trụ. Chúng sẽ dựa vào sự thay đổi của khí hậu và môi trường, quan sát tình hình phòng thủ mạnh yếu của con người, qua năm tháng biết được thời điểm nào là điểm yếu của họ.
Sau đó bắt đầu thăm dò, quấy rối, xác định thời cơ rồi tấn công.
Vì vậy, bất kể hành động lần này thành công hay thất bại, họ đều phải răn đe đám quỷ ở khu 10, khiến chúng e ngại.
"Hơn nữa, đợi đến khi quân đoàn Ngân Long các người thực hiện lời hứa, không biết phải đến năm nào tháng nào!"
Từ Thanh Nhiên không ngăn cản nữa, chỉ nói: "Được thôi, chủ yếu là tôi cũng chưa từng thấy anh chỉ huy quân đội, cảm thấy không yên tâm là bình thường."
"?" Lâm Hiên cảm thấy mình bị xúc phạm, vẻ mặt tức giận, "Anh bạn, cậu nghiêm túc đấy à?"
Anh ta cười giận dữ: "Thật sự nghĩ mình đến từ hệ sao phồn hoa là ghê gớm lắm hả? Không tin thì lúc đó cậu cứ theo chúng tôi đến khu 10, tận mắt xem tôi dẫn dắt người Nam Thành đi đến chiến thắng như thế nào!"
Từ Thanh Nhiên nghe vậy cười híp mắt, đồng ý ngay: "Được thôi, vậy lúc đó tôi sẽ đi cùng các anh."
Lâm Hiên: "...?"
Khoan đã, có phải anh ta bị lừa rồi không?
Hai ngày thời gian chớp mắt đã qua.
Hôm nay, doanh trại khu 12 đặc biệt náo nhiệt.
Từ sáng sớm, xe tăng đã lần lượt khởi hành từ doanh trại hướng về phía khu 10. Máy bay chiến đấu có tốc độ nhanh hơn thì đến chiều mới cất cánh, gần như toàn bộ lính gác trong doanh trại đều được điều động đi.
Từ Thanh Nhiên vẫn đi cùng xe với Lâm Hiên và Lâm Nhã.
Lâm Nhã khá vui vẻ, còn chia sẻ đồ ăn vặt với Từ Thanh Nhiên ngồi ở ghế sau, chỉ có Lâm Hiên là vẻ mặt ủ rũ không được vui.
Đợi đến khi trời tối, tất cả các đội đã vào vị trí ở khu 10.
Lâm Hiên và đội tinh nhuệ của anh ta cũng đã thâm nhập vào khu vực có cơ thể mẹ lớn nhất.
Với tư cách là tổng chỉ huy của trận chiến lớn này, anh ta đến tòa nhà bỏ hoang cao nhất gần đó, đứng trên đỉnh nhà quan sát động thái và bố trí của toàn bộ thành viên. Lâm Nhã và đội của cô cũng có nhiệm vụ riêng, không đi cùng Lâm Hiên mà lái xe đến địa điểm tác chiến được chỉ định.
Trên tòa nhà cao tầng chỉ có hai người Lâm Hiên và Từ Thanh Nhiên.
Từ Thanh Nhiên không nói gì, cũng không chủ động tham gia vào các đội nhỏ, thực sự chỉ 'xem' thôi.
Khi tia sáng cuối cùng trên mặt đất biến mất, những vết tích màu đỏ và tím trải dài lại bắt đầu hồi sinh.
Từ xa, tiếng súng đã bắt đầu vang lên.
Trong tầm mắt của Từ Thanh Nhiên, cơ thể mẹ loại I lớn nhất đang tập trung với tốc độ cực nhanh, trông có vẻ có thể phình to đến kích thước của một tòa nhà nhỏ.
Xung quanh nó là nhiều con loại I nhỏ hơn, có cả cơ thể mẹ và cơ thể con vây quanh nó thành một vòng tròn, dường như tạo thành một loại màn chắn bảo vệ, ngăn cản những binh sĩ đang rình rập trên mặt đất tiếp cận.
Trên tòa nhà cao, đôi mắt của Lâm Hiên dần dần lóe lên ánh sáng của sức mạnh tinh thần, rõ ràng đang tiến hành thăm dò cuối cùng đối với mục tiêu của họ tối nay.
Từ Thanh Nhiên nhận thấy sự bất thường trong ánh sáng tinh thần lực dưới mắt anh ta, lại đưa tầm mắt trở lại con quỷ loại I khổng lồ ở xa, rồi mới từ từ lên tiếng: "Trung tá Lâm à, cách thăm dò của anh là sai đấy."
Lâm Hiên mím môi, vẻ mặt dần trở nên khó chịu.
Sóng thăm dò tinh thần lực quét về phía mục tiêu, càng thêm mạnh mẽ.
"Nếu không cẩn thận, không chỉ tinh thần lực của anh sẽ tiêu hao nhanh hơn người khác, mà còn có thể gây tổn thương cho biển tinh thần nếu làm nhiều lần."
Giọng nói của Từ Thanh Nhiên, không nhanh không chậm.
Như thể để chứng minh lời cậu nói, sau vài lần truy tìm Nguyên Tinh, trên mặt Lâm Hiên đã xuất hiện sự mệt mỏi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lâm Hiên cứng đầu phản bác: "Tôi vẫn luôn làm như vậy, chưa thấy biển tinh thần có gì bất thường, cậu đừng có dọa tôi!"
Là một người không qua đào tạo chính quy ở học viện quân sự, chỉ học một số khóa chiến đấu cơ bản ở trường quân sự Thái Nguyệt, Lâm Hiên - không, nên nói là phần lớn các quân nhân của hệ Thiên Long, nhiều việc đều phải tự học hỏi và mò mẫm.
Ví dụ như cảm nhận Nguyên Tinh.
Lâm Hiên không phải là người có thiên phú, nhưng là người lớn lên ở Nam Thành từ nhỏ, anh biết rằng với tư chất hiếm có cấp SS của mình, anh là niềm hy vọng của toàn thành phố. Vì vậy sau khi trở thành một lãnh đạo nhỏ ở đây, để có thể sớm đảm nhận trách nhiệm lớn và trở thành chỗ dựa cho người dân toàn thành, anh đã rất cố gắng ép bản thân học tập.
Học cách tìm ra phương pháp thăm dò Nguyên Tinh hiệu quả nhất, chỉ huy đồng đội giải quyết những nguồn tinh thể loại I mà họ khó có thể cảm nhận được.
Thực ra anh cũng không biết cách thăm dò bằng sóng tinh thần lực của mình đúng hay sai, chỉ biết rằng mỗi lần thăm dò xong, sự tiêu hao của anh đều nặng nề hơn người khác. Anh có cảm giác mơ hồ là không đúng nhưng đây là cách duy nhất anh biết hiện tại.
Chỉ có như vậy, anh mới có thể dần dần sàng lọc và cảm nhận được Nguyên Tinh của mục tiêu lớn hôm nay.
"Tùy anh." Từ Thanh Nhiên nói với giọng nhạt nhẽo, cũng không ép anh phải công nhận quan điểm của mình.
Với tư cách là tổng chỉ huy, nhiệm vụ của Lâm Hiên hôm nay thực ra rất đơn giản.
Anh chỉ cần theo dõi Nguyên Tinh của mục tiêu loại I, phát động tấn công và chia sẻ thông tin về tinh thể nguồn của các con loại I khác xung quanh mà anh đã sàng lọc được trong quá trình thăm dò cho các thành viên trong đội của mình.
Nhưng không biết là do bị ảnh hưởng bởi lời nói của Từ Thanh Nhiên hay vì thời gian gần đây quá bận rộn, biển tinh thần đã lâu không ở trạng thái đầy tinh thần lực. Sau vài lần thăm dò, anh bắt đầu cảm thấy yếu dần, khó tập trung, dù cố gắng đến đâu, cảm nhận Nguyên Tinh cũng trở nên khó khăn hơn dự kiến.
Lâm Hiên không từ bỏ.
Cứ thế chống chọi rất lâu.
Lâu bao lâu?
Bản thân anh cũng không tính, dù sao theo cảm giác của anh thì là rất lâu.
Cho đến khi trong tai nghe dùng để liên lạc với các đội trưởng truyền đến giọng nói lo lắng của một đội trưởng nào đó: "Anh Lâm, anh còn ổn không?"
Lúc này Lâm Hiên mới hoàn hồn, anh đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.
Tầm nhìn và suy nghĩ bắt đầu trở nên mơ hồ.
Con quỷ loại I ở trung tâm đã bị súng tinh thần lực của anh bắn trúng vài lần, trong đó có lẽ có một hai lần thành công tiêu diệt được viên Nguyên Tinh đang liên tục di chuyển. Nhưng khả năng phòng thủ của nó đủ dày, không dễ dàng bị giết chết như vậy.
Còn hầu hết các cuộc tấn công của các đội nhỏ xung quanh đều dựa vào thông tin chia sẻ của anh.
Đến khi nghe thấy tiếng nói trong tai nghe, anh mới biết mấy lần chia sẻ thông tin gần đây đều rất mơ hồ, không thể cung cấp cảm nhận chính xác về nguồn tinh thể cho họ. Không có phương hướng, các thành viên khó có thể chống đỡ được sự phản công nhanh chóng của bầy quỷ, trật tự hành động trên chiến trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Tệ nhất là Lâm Hiên nhanh chóng nhận được một tin nhắn khác: "Anh Lâm không ổn rồi, chị Nhã họ...!"
Anh vội vàng nhìn về phía vị trí của đội Lâm Nhã, giật mình nhận ra họ không biết từ lúc nào đã rơi vào bẫy của bầy quỷ. Họ bị bao vây bên trong không thể thoát ra, vị trí lại không thể nhận được hỗ trợ ngay lập tức, giờ đây lại vì thiếu thông tin nên không biết làm sao.
Thấy em gái mình lâm vào tình thế khó khăn, Lâm Hiên theo bản năng muốn tập trung tinh thần để cung cấp thông tin rõ ràng hơn cho họ.
Kết quả là sóng tinh thần lực dùng để thăm dò vừa mới phát ra, đầu bỗng truyền đến cơn đau dữ dội như bị kim châm, thậm chí còn kèm theo một cơn ù tai, trực tiếp làm gián đoạn sóng thăm dò của anh.
Lâm Hiên lại lo lắng nhìn về phía Lâm Nhã.
May mắn là họ vẫn còn khá có kinh nghiệm, tạm thời có thể đối phó, nhưng nếu không nhanh chóng giải quyết được đám quỷ xung quanh đang tụ tập càng lúc càng đông mà không thể xử lý ngay lập tức, chắc chắn họ sẽ bị thương.
Nói không chừng... còn bị nuốt chửng!
Đang lúc Lâm Hiên lo lắng, vai bỗng bị một bàn tay đặt lên.
Tiếp theo, một luồng năng lượng trong mát như gỗ xuân từ từ chảy vào cơ thể anh. Không chỉ xua tan cảm giác khó chịu do biển tinh thần bị cạn kiệt, mà còn có cảm giác kỳ lạ như tinh thần lực được bổ sung.
"Bình tĩnh nào, đừng vội."
"Chỉ là vấn đề nhỏ thôi."
Giọng nói trầm tĩnh của Từ Thanh Nhiên từ từ truyền đến.
Lâm Hiên kinh ngạc quay đầu lại, nhận ra có lẽ anh đã nhận được sự truyền tải tinh thần lực từ đối phương, cùng với tốc độ chia sẻ tinh thần lực này --
Anh không thể tin nổi: "... Cậu là loại D?"
Từ Thanh Nhiên liếc nhìn anh một cái không nói gì, coi như mặc nhiên công nhận câu trả lời của anh.
Lâm Hiên càng thêm sốc.
Trông cậu ta thực sự... thực sự không giống chút nào! Chẳng phải người ta nói loại D dịu dàng hiền lành đến nỗi không nỡ giết cả một con gà sao? Từ khi cậu ta đến Nam Thành đến nay đã đánh chết bao nhiêu người rồi?
"Đừng ngẩn người nữa." Từ Thanh Nhiên nói, "Anh còn chủ trì đại cục nữa không?"
Lâm Hiên mới hoàn hồn, vội vàng ổn định tinh thần tiếp tục phát ra sóng thăm dò tinh thần lực, chia sẻ thông tin Nguyên Tinh cho các đội nhỏ trên chiến trường.
Các thành viên trong đội lấy lại được phương hướng, dần dần khôi phục ổn định.
Nhưng như Từ Thanh Nhiên đã nói trước đó, vũ khí họ sử dụng đã đẩy nhanh sự tiêu hao tinh thần lực của họ, lúc này hầu hết mọi người đều đã xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi. Nếu không nhanh chóng kết thúc, tình thế có thể sẽ đảo ngược.
Hơn nữa còn có Lâm Nhã bên kia --
Lâm Hiên đang quan sát chiến trường xem nên đột phá từ đâu, nhưng phát hiện ra mọi người đều có những khó khăn và điều động riêng. Hơn nữa, muốn đột phá vào cần phải giải quyết không ít quỷ, cần một người có thể đột phá trong thời gian ngắn, đồng thời còn có thể phối hợp với anh để hạ gục con quỷ khổng lồ mục tiêu.
Nghĩ như vậy, cuối cùng tầm mắt anh rơi vào Từ Thanh Nhiên bên cạnh.
Từ Thanh Nhiên đứng khoanh tay, thản nhiên nhìn xuống động tĩnh bên dưới, khí chất trầm ổn khiến người ta cảm thấy một sự an tâm và tin tưởng khó tả.
Anh cắn răng lên tiếng, gọi cậu ta một tiếng: "Từ Thanh Nhiên."
Người bên cạnh nghe thấy liền quay đầu nhìn anh, ánh mắt mang ý cười nửa như đùa nửa như thật, rõ ràng đã đoán trước được những gì anh sắp nói.
Bất ngờ là, Từ Thanh Nhiên không làm khó anh, rất sảng khoái đồng ý.
Thậm chí vừa nói xong, cậu ta liền bước về phía trước vài bước, nhảy xuống từ đỉnh tòa nhà.
Lâm Hiên bị hành động 'điên rồ' này của cậu ta làm cho giật mình, đuổi theo vài bước mới phát hiện ra không biết từ lúc nào trên người cậu ta đã mang theo loại móc treo, một sợi dây vừa thả người đã ổn định hạ cánh trong nháy mắt.
Sau đó rút thanh đoản đao bên hông ra, túm lấy một con quỷ loại I mẹ, tay vung đao lên --
Một nhát một con quỷ nhỏ.
Ánh mắt và bước chân hứng khởi đó, như thể đã mong đợi cuộc tàn sát này từ lâu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hiên thấy bộ dạng Từ Thanh Nhiên tàn sát quỷ, giống như những người dưới kia của anh nói, cậu ta dường như có thiên phú cực lớn trong việc cảm nhận Nguyên Tinh. Mặc dù hiện tại anh đang chia sẻ thông tin Nguyên Tinh đã thăm dò được cho các thành viên khác nhưng trên người Từ Thanh Nhiên không có đeo vòng tay chia sẻ đó.
Tốc độ quét sạch của cậu ta, nhanh đến mức như thể khi còn ở trên sân thượng, đã nắm rõ vị trí Nguyên Tinh của đám mục tiêu bên dưới.
Cứ thế mở ra một con đường cho mình, thẳng tiến về phía đội của Lâm Nhã.
Qua một lúc lâu cuối cùng cũng hội quân được với họ.
Có Từ Thanh Nhiên ở đó, nơi Lâm Nhã và những người khác đang ở lập tức trở thành khu vực an toàn nhất trên chiến trường.
Nhưng mục tiêu của Từ Thanh Nhiên không chỉ là cứu người.
Còn có mục đích thực sự của đội quân họ tối nay -- Bá chủ loại I của khu 10.
Trước đó, Lâm Hiên đã chỉ huy đội nhỏ của mình gây ra không ít thương tích cho con quỷ đó, bản thân anh cũng ôm súng năng lượng bắn vào Nguyên Tinh của nó mấy lần.
Vì vậy bây giờ, chỉ cần có người bồi thêm vài phát cuối cùng là được.
"Cho tôi mượn súng của cô." Từ Thanh Nhiên nhìn chằm chằm vào con quỷ to như tòa nhà, đưa tay về phía Lâm Nhã.
Lâm Nhã vội vàng đưa súng cho cậu.
Rồi họ thấy đáy mắt cậu lóe lên ánh sáng đẹp đẽ, tay cầm súng nhắm vào con quỷ mẹ loại I đó, liên tiếp bắn mấy phát theo dõi vị trí Nguyên Tinh.
Mỗi tia sáng tinh thần lực đều mảnh như sợi chỉ.
Những người đang đứng xung quanh quan sát Từ Thanh Nhiên đều sửng sốt.
Sức tấn công thuần khiết và mạnh mẽ như vậy, tia sáng mảnh như vậy phải có khả năng kiểm soát mạnh mẽ đến mức nào mới làm được!
Lâm Hiên trên tòa nhà cao nhìn thấy mấy tia sáng mảnh đó, trong lòng cũng rất ngạc nhiên.
... Người biết sử dụng súng tinh thần lực không ít nhưng có thể nén sức tấn công tinh thần phát ra đến độ tinh khiết như vậy, giống như là loài động vật quý hiếm cấp quốc bảo.
Tia sáng tinh thần lực mảnh như vậy lại có thể bắn trúng chính xác nguồn tinh thể.
Không có gì bất ngờ, con quỷ mẹ mục tiêu đã chịu nhiều thương tích cuối cùng cũng nổ tung.
Những mảnh vụn nhỏ li ti rơi xuống như mưa rào.
Lâm Nhã ghê tởm nhảy tưng tưng tại chỗ xoa xoa cánh tay: "Má ơi, nhiều quá!"
Các đội nhỏ xung quanh cũng phát hiện ra động tĩnh lớn ở đây, thấy mục tiêu của hành động lần này cuối cùng cũng bị tiêu diệt, họ hò reo vui mừng.
Nếu không giải quyết được, họ cảm thấy sắp không chịu nổi nữa!
Các đội trưởng nghe thấy thông báo tạm thời rút lui của Lâm Hiên truyền đến qua tai nghe, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nói rằng khu 10 vẫn còn một quá trình dài cần phải quét dọn.
Nhưng đã hạ gục được con bá chủ mạnh nhất này, những bầy quỷ khác trong khu vực này có lẽ sẽ yên ổn một thời gian, có thể giảm bớt rất nhiều áp lực cho việc quét dọn sau này.
Lúc đoàn người lại quay về doanh trại đã là giữa trưa.
Trên đường đi qua khu dân cư, người dân đều hoan hô chào đón sự khải hoàn của họ.
Lâm Hiên tiêu hao cực lớn ngồi ở ghế phụ lái không lái xe mà do Lâm Nhã thay thế.
Anh nhìn người và cảnh vật bên ngoài xe, có vẻ hơi tâm không tại thần.
Cho đến khi xe đến doanh trại, Lâm Nhã vừa xuống xe đã chia sẻ tin vui chiến thắng với các chị em đang chờ trong khu vực.
Xung quanh, mọi người đều trong trạng thái như bị vắt kiệt sức nhưng họ đều rất vui vẻ, tụ tập thành từng nhóm ba năm người ở các góc nói líu lo về chi tiết trận đánh đêm qua. Dù khu 10 đối với toàn bộ Thượng Nam Châu mà nói chỉ là một khu nhỏ không đáng kể, nhưng đối với họ đây là bước thành công đầu tiên!
Lâm Hiên thở một hơi trên ghế xe rồi mới mở cửa bước xuống, vừa hay chạm mặt Từ Thanh Nhiên đang ra khỏi ghế sau xe.
Từ Thanh Nhiên đóng cửa xe định quay về phòng nghỉ mà cậu thường thích ở nhất, Lâm Hiên dừng lại một chút, theo bản năng gọi cậu lại.
Người bị gọi quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc đối diện với anh.
Nắm đấm của Lâm Hiên buông thõng bên người lỏng rồi chặt, chặt rồi lỏng, cuối cùng mới nói như bỏng miệng: "Đêm qua... cảm ơn nhé."
Bất kể là cứu Lâm Nhã, hay giúp giải quyết lũ quỷ, hay là -- bổ sung tinh thần lực cho anh.
Đến giờ anh vẫn không thể chấp nhận việc Từ Thanh Nhiên, người có thể cầm đao chém bầy quỷ không còn manh giáp lại là một người loại D.
"Không có gì." Từ Thanh Nhiên đáp lại.
Lâm Hiên đối diện với ánh mắt mang ý cười của cậu, xấu hổ giận dữ quay đi: "Tôi chỉ cảm ơn cậu thôi nhưng không có nghĩa là tôi chấp nhận cái gì đó, yêu cầu quy thuận của cậu!"
Từ Thanh Nhiên cười cười: "Tôi biết."
Cậu nói một cách không mấy để tâm: "Không muốn thì thôi, dù sao tôi giỏi như vậy cũng không phải là không có chỗ nào để đi."
Lâm Hiên: "..."
Sau khi để lại câu nói đó, Từ Thanh Nhiên rẽ bước chân, không quay về phòng nghỉ mà đi về hướng rời khỏi doanh trại quân đội.
Lâm Hiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của cậu, trong lòng lần đầu tiên nảy sinh sự dao động.
Chủ yếu là Từ Thanh Nhiên này thật kỳ lạ.
Rõ ràng là được phái đến để quản lý Thượng Nam Châu với chức Thượng tá, kết quả lại không dùng thân phận đó mà chạy đến giả làm lính mới, cứ đi theo mọi người làm những việc vất vả mà vẫn vui vẻ trong đó. Rõ ràng khi đến, mang theo khí thế cao ngạo trông giống hệt như muốn cướp quyền, nhưng đến lúc quan trọng --
Giống như đêm qua.
Từ Thanh Nhiên rõ ràng có cơ hội có thể trực tiếp cướp đoạt quyền chỉ huy của anh, chứng minh năng lực của mình với người của quân bộ, rồi lợi dụng điểm này để dọa nạt anh, làm suy yếu uy tín của anh v.v. Nhưng cậu ta đã không làm vậy, thậm chí còn truyền cho anh một phần tinh thần lực của mình, để anh có thể hoàn thành trận chỉ huy của mình.
Vừa thể hiện bản thân với mọi người, vừa để lại đủ thể diện cho anh, không được phép thì tuyệt đối không vượt quyền.
Dường như giống như những gì cậu ta nói, cậu ta biết mình rất giỏi, cũng chỉ là muốn mọi người biết điểm này thôi.
Khi Lâm Hiên hoàn hồn đã không còn thấy bóng dáng của Từ Thanh Nhiên nữa.
Anh mím môi nghĩ bụng, có ai làm Thượng tá kiểu này không? Khác hẳn với những người trước đây vừa đáng ghét vừa thích cướp quyền lại còn thích làm màu!
·
Sau khi rời khỏi khu 12 Nam Thành, Từ Thanh Nhiên liền quay về tổng bộ quân sự Thượng Nam Châu ở Đông Thành.
Trên đường đi, hệ thống còn hỏi cậu: "Ký chủ đại đại này là không muốn công phá Lâm Hiên và nửa dưới Nam Thành nữa sao?"
Từ Thanh Nhiên nói một cách nghiêm chỉnh: "Tao chưa bao giờ thích ép buộc người khác."
Hệ thống: "..."
Chuyện như thế ký chủ của nó làm còn ít sao?
Từ Thanh Nhiên nói: "Dù sao những gì tao muốn nói đều đã truyền đạt cho Lâm Hiên biết rồi."
"Anh ta có muốn hay không là chuyện của anh ta, sự giao tiếp giữa người với người khác với vật phẩm, đặc biệt là những người có tính cách sắt đá như họ, những gì ép buộc chỉ sẽ trở thành lưỡi kiếm nhọn hướng về phía mình."
Chuyến quay về tổng doanh này của cậu chủ yếu là để thực hiện một việc khác đã đề cập với Lâm Hiên.
"... Thượng tá Từ, anh chắc chắn muốn gửi đi theo phiên bản mới nhất về yêu cầu của các thành phố tới tổng bộ Ngân Long sao?"
Trong văn phòng, Phó quan Mao lại một lần nữa có biểu cảm như ông già đi tàu điện ngầm xem điện thoại, chăm chú nhìn vào tài liệu mà Từ Thanh Nhiên đã tổng hợp trên màn hình. Từ những khẩu súng tinh thần trị giá hàng triệu đến... ừm, những thứ như trứng và thịt. Không nói đến việc trước đây tổng bộ Ngân Long chẳng thèm đếm xỉa gì đến những yêu cầu bình thường của họ, với một đòi hỏi quá đáng như thế này, bên kia càng không thèm để ý phải không?
Từ Thanh Nhiên nói: "Không sao, cứ gửi theo bản này đi."
"Tôi chỉ cần anh gửi ba lần."
Cậu dựa vào cạnh bàn, tay cầm một cái cốc: "Sau ba lần nếu vẫn không có phản hồi, anh hãy báo cho tôi."
Uống một ngụm nước ấm để làm ướt cổ họng, cậu mới nói tiếp: "Tôi sẽ tự mình đến tổng bộ một chuyến, trực tiếp đòi Mục Tử Vũ."
Phó quan Mao nghe mà im lặng.
Tên của Tam vương tử, vị thượng tá này nói ra có vẻ chẳng ngại chút nào.
Hơn nữa, nhìn thái độ của cậu ta, không lẽ định đến tận nơi đe dọa Tam điện hạ? Nếu không đồng ý, sẽ đốt luôn tòa nhà văn phòng của tổng bộ Ngân Long sao?
Phó quan Mao bị tưởng tượng của mình làm cho sợ hãi.
Chỉ có thể ngoan ngoãn đáp: "Vâng, tôi sẽ giúp cậu gửi ngay."
Khi Từ Thanh Nhiên rời khỏi văn phòng phó quan, bên ngoài tivi đang phát tin tức liên quan đến quân sự của Đế quốc.
Vài nhân viên làm việc bên ngoài đang tụ tập lại với nhau, giọng điệu khá hả hê: "Ồ, không ngờ quân đoàn Kim Dực vốn luôn kiêu ngạo cũng có lúc thất bại nhỉ!"
Nghe thấy từ quen thuộc, Từ Thanh Nhiên vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Bất ngờ nhìn thấy người quen trên màn hình.
Nội dung chính của tin tức là nói về một trong những hệ sao mà quân đoàn Kim Dực quản lý - hệ Thiên Cầm, căn cứ chính mới xây dựng gần đây đã bất ngờ bị nhóm Quỷ tấn công.
Cho đến ngày hôm đó, hệ Thiên Cầm vẫn luôn là một hệ sao an toàn chưa bị nhóm Quỷ xâm phạm. Sau khi sự việc này xảy ra, đặc biệt là người dân của quân đoàn Kim Dực cảm thấy khá bất mãn về điều này, thậm chí bắt đầu lo lắng liệu Thiên Cầm có trở thành hệ sao bị thiên tai mới hay không.
Và người chịu trách nhiệm chính về phòng thủ và chỉ huy quân sự của Thiên Cầm từ trước đến nay là Thẩm Đình Dục.
Từ Thanh Nhiên hơi ngẩng đầu, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông anh tuấn tóc đen mắt xanh trên màn hình tivi treo tường.
Có vẻ đây là lần đầu tiên anh đích thân xuất hiện trong một cuộc phỏng vấn.
Trên mặt anh hiếm khi không có nụ cười dịu dàng thường ngày, cảm xúc nhạt nhòa, vẻ mặt cũng ẩn chứa vài phần khó nói nên lời về sự mệt mỏi.
Từ Thanh Nhiên mím môi.
Không hài lòng lắm với trạng thái hiện tại của anh.
Rồi cậu nghe thấy người đàn ông trong buổi phỏng vấn trực tiếp trên tin tức nói với giọng ôn hòa: "Lần này căn cứ đang xây dựng ở Thiên Cầm bị tấn công và bị phá hủy, đúng là sự sơ suất trong phòng thủ của quân đội."
"Với tư cách là chỉ huy trưởng phòng vệ Thiên Cầm, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm."
"Vì vậy kể từ hôm nay, tôi xin từ chức khỏi Doanh Kim Dực, và từ bỏ vị trí của mình."
Người dẫn chương trình phỏng vấn không kìm được sự ngỡ ngàng.
Đám đông khán giả trước tivi một phen xôn xao.
Từ Thanh Nhiên đứng ở góc xa nhất, từ từ bật ra một dấu: "?"
Xin hỏi tên chó... à không, bạn trai của cậu lại đang phát điên gì vậy?
•••••••
Lời tác giả:
Thẩm Đình Dục: ^_^
Từ Thanh Nhiên: Anh rút lại câu đó cho tôi.
#Yên tâm, không từ chức được đâu, ngân khố của mình chủ yếu bào từ hai phe mà#
==========
Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️