Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ

Chương 66: Đơn giản



Từ Thanh Nhiên là người sử dụng tinh thần lực ở cấp độ biến thái nào đây?!

༶•------------୨♡୧-------------•༶

Editor: Hannie

Beta: MChou, Nho

-------------

Người dẫn chương trình phỏng vấn trong tin tức im lặng trong một lúc lâu.

Cho đến khi một chàng trai tóc vàng đột nhiên xông vào khung hình, tiện tay cướp lấy micro từ tay Thẩm Đình Dục, mới đối với ống kính nói: "Xin lỗi, thượng tướng của chúng tôi chỉ là quá tự trách, cộng thêm lần đầu tiên phỏng vấn nên quá căng thẳng mới nói năng lung tung."

Tạ Nam Quân với vẻ mặt nghiêm túc: "Vì vậy xin mọi người hãy bỏ qua những lời thượng tướng vừa nói."

Từ Thanh Nhiên đang xem tivi im lặng.

Tạ Nam Quân quả không hổ danh là người đại diện của quân đoàn Kim Dực quen với việc trả lời phỏng vấn, rất nhanh chóng đã ổn định được tình hình hiện trường bị những quả bom nước sâu của Thẩm Đình Dục làm xáo trộn.

Anh ta nói với giọng điệu nghiêm túc: "Hành tung và động thái bí ẩn của nhóm Quỷ luôn là vấn đề khó theo dõi của Đế quốc, đặc biệt là ba loại Quỷ Dữ I, II và III, chúng có màu bảo vệ tự nhiên tuyệt hảo, có thể ẩn náu rất tốt trong vũ trụ. Sóng âm phát ra khi loại III bay có thể gây nhiễu cho hầu hết các thiết bị thăm dò khoa học hiện có của Đế quốc, việc hoàn toàn khóa định được hành tung của chúng hiện tại vẫn còn một số khó khăn nhất định."

Tạ Nam Quân hít sâu một hơi, thái độ nghiêm túc: "Sự việc ngoài ý muốn ở hệ Thiên Cầm, bất kỳ ai trong quân đội Doanh Kim Dực chúng tôi cũng không muốn thấy, khi sự việc xảy ra, thượng tướng cũng rất có trách nhiệm đã dẫn đầu quân đội đến hiện trường xử lý ngay lập tức."

"Hôm nay nhận lời phỏng vấn chủ yếu là muốn thông báo với người dân của hệ Thiên Cầm, hiện tại nhóm Quỷ xâm nhập vào Thiên Cầm đã được đuổi đi và tiêu diệt thành công dưới sự chỉ huy của Thẩm thượng tướng. Phòng thủ xung quanh Thiên Cầm cũng đã được tăng cường và tái cấu trúc, quân đội đang tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt trong khu vực đó, đảm bảo Thiên Cầm sẽ không trở thành căn cứ mới của nhóm Quỷ."

Sau khi Tạ Nam Quân trả lời xong, anh ta đã ép buộc đưa micro cho người dẫn chương trình, kéo Thẩm Đình Dục ra khỏi khung hình tin tức.

Trước khi chuyển cảnh phỏng vấn trực tiếp vẫn có thể nghe thấy tiếng thảo luận sôi nổi của các phóng viên bên dưới.

Từ Thanh Nhiên không xem tiếp nữa, mặt không biểu cảm đi ra khỏi tòa nhà, đến một góc vắng người gửi yêu cầu liên lạc cho Thẩm Đình Dục.

Gửi ba lần, cả ba lần đều không có ai trả lời.

Từ Thanh Nhiên bình tĩnh.

-- Tốt lắm, vậy thì cả đời đừng trả lời nữa.

Tuy không hiểu rõ tình hình căn cứ quân sự của hệ Thiên Cầm ra sao nhưng quân đoàn Kim Dực lớn như vậy, người chịu trách nhiệm phòng thủ nhiều như thế, nhìn thế nào cũng không phải là trách nhiệm của một mình Thẩm Đình Dục.

Từ Thanh Nhiên chỉ cần nghĩ đến việc mình ở đây bận rộn sống chết vì sự nghiệp, còn tên đàn ông chó này lại im lặng từ chức, cậu lập tức nổi giận.

Trong thời gian ngắn tốt nhất đừng để cậu gặp anh ta, nếu không chắc chắn cậu sẽ đánh anh ta một trận trước.

Cuối cùng, chức vị thượng tướng của Thẩm Đình Dục vẫn không từ chức thành công.

Chủ yếu là sau khi cuộc phỏng vấn không rõ thật giả của anh xuất hiện, dư luận nhanh chóng bùng nổ trên mạng.

Thậm chí trên diễn đàn Tinh Nhai, nơi được gọi là 'sân chơi của Từ Thanh Nhiên' cũng gây ra thảo luận sôi nổi.

Trên các nền tảng mạng xã hội lớn đều là tiếng nói phản đối của người dân quân đoàn Kim Dực.

Họ cho rằng quân đoàn Kim Dực đã gây áp lực quá lớn lên Thẩm Đình Dục mới dẫn đến việc lần đầu tiên sau nhiều năm anh đưa ra quyết định như vậy, vì thế họ đều đang phản đối quân đoàn Kim Dực.

[Có độc không vậy, làm sao có thể chỉ trách một mình Thẩm thượng tướng? Sao? Các quan binh ở các nơi khác đều là đồ bỏ à?]

[Ai mà không biết ngoài việc phụ trách Thiên Cầm, thượng tướng còn phải xử lý mọi việc lớn nhỏ của tổng doanh chứ? Lấy chuyện hỗ trợ cho quân đoàn đối diện ở khu vực Ngân Long trước đây cũng phải ngài ấy đi! Tuy là loại E nhưng cũng là con người mà, lúc sự việc xảy ra thượng tướng lại không có ở đó, làm sao có thể trách ngài ấy?]

[Ngân Long mới đây còn bùng nổ sự kiện các tướng lão thành không hài lòng với cách quản lý nên tập thể từ chức, tôi khuyên quân đoàn Kim Dực các người đừng có vô ơn, cũng muốn học theo làm cho người dưới trướng phải lạnh lòng!]

[Tôi nói trước ở đây, nếu quân đoàn Kim Dực các người dám sa thải Thẩm thượng tướng thì quân đoàn của các người cũng coi như xong đời!]

Cho đến khi sự việc bùng nổ, mới giật mình nhận ra khi nhắc đến Thẩm Đình Dục, loại E này, trên mạng hơn chín phần mười đều là lời khen ngợi và bảo vệ.

Còn có fan cứng của quân đoàn Kim Dực tổng hợp ra các thành tích anh đã tạo ra kể từ khi vào quân đội. Từ năm đầu tiên tốt nghiệp đã một mình dẫn dắt một đội bị lạc, thoát khỏi vòng vây của bọn côn trùng đang cố gắng xâm nhập ở biên giới Đế quốc, phản công giết chết thủ lĩnh của chúng cho đến gần đây phụ tá Thiên Ưng giành lại vài khu vực lớn.

Cả năm làm việc không ngừng nghỉ, từ việc lớn đến việc nhỏ như tuần tra Ác Tháp cũng phải đích thân anh đi xử lý, là vị tướng lĩnh xuất sắc ngoài thành tích ra không thể tìm ra điểm đen nào.

Ngay cả đám ăn dưa của Ngân Long cũng không nhịn được tham gia náo nhiệt.

[Vậy hay là tướng quân Thẩm 'gả' sang Ngân Long chúng tôi cũng được.]

[Người dân Ngân Long nhiệt liệt chào đón!]

[Đúng vậy, còn có thể hợp sức với bé điên của chúng tôi, cùng nhau hợp tác chinh phục thiên hạ!]

Người quân đoàn Kim Dực thực sự sợ chuyện này xảy ra.

Rốt cuộc ai cũng biết mối quan hệ giữa Thẩm Đình Dục và Từ Thanh Nhiên hiện giờ rất tốt.

Vì vậy lại một phen tranh cãi.

Người dân quân đoàn Kim Dực đều điên cuồng gây áp lực lên quân đoàn, yêu cầu họ ra mặt giải thích chuyện này, phải giữ người lại.

Cuối cùng, nhân viên cố vấn chính thức của quân đoàn Kim Dực đã ra mặt phủ nhận tin đồn, nói rằng quân đoàn Kim Dực chưa bao giờ đổ trách nhiệm của sai sót này lên Thẩm Đình Dục, cũng sẽ không đưa ra bất kỳ hình phạt cách chức nào. Đối với việc Thẩm Đình Dục đề xuất ý định từ chức, quân đoàn đã kiên quyết bác bỏ quyết định này.

Thậm chí còn làm kinh động đến Hoàng gia, ra lệnh cho quan chức hành chính dưới quyền gửi công văn cho quân đoàn Kim Dực, yêu cầu họ xử lý tốt việc này.

Ý tứ rất rõ ràng, nếu quân Kim Dực các người thực sự để Thẩm Đình Dục đi, hậu quả tự gánh chịu.

Trong văn phòng của Mục Tử Nguyệt - tổng chỉ huy của quân đoàn Kim Dực, gã ngồi khoanh chân trên chiếc ghế văn phòng màu tối, đôi mắt xanh lục nhìn xuống lá thư từ cung điện trên bàn với ánh mắt lạnh lùng.

Đến hôm nay gã mới nhận ra rõ ràng rằng cậu thiếu niên từng bị gã đối xử tàn bạo trong Ác Tháp năm xưa, giờ đây không còn là kẻ yếu ớt mà gã có thể dễ dàng nghiền nát bằng quyền lực nữa. Vốn là một loại E đáng sợ đối với tất cả mọi người, khi mới vào quân đội, anh đã bị biết bao nhiêu người dân Kim Dực nghi ngờ và lăng mạ.

Bây giờ tất cả đều trở thành sự ủng hộ.

Chín năm, thật biết nhẫn nại, Thẩm Đình Dục.

Dám gia nhập Kim Dực Doanh sau khi ra khỏi Ác Tháp, anh đã định sẵn sẽ tiếp tục bị gã nhắm vào và hành hạ. Nhưng cuối cùng gã vẫn đánh giá thấp sức chịu đựng của tên loại E này, bao nhiêu năm qua, anh không hề để lộ chút đuôi cáo nào, cảm xúc ổn định đến mức không có sơ hở, biến tất cả những sỉ nhục thành những lưỡi dao sắc bén có thể đâm vào gã.

Điều mà Mục Tử Nguyệt ghét nhất ở Thẩm Đình Dục chính là điểm này.

Loại E có nhiều điểm yếu như vậy, tại sao anh lại không có? Người có thể trở thành điểm yếu của anh rốt cuộc khi nào mới xuất hiện? Trước đây vốn nghĩ Từ Thanh Nhiên và anh có hy vọng, kết quả là dữ liệu độ tương thích chính thức công bố lại thấp nhất.

Mục Tử Nguyệt nghĩ đến đây lại càng tức giận hơn.

Thẩm Đình Dục bây giờ thật sự đã mạnh lên, thậm chí còn dám chặn máy bay chiến đấu mà gã chuẩn bị tấn công Từ Thanh Nhiên!

Lần này hệ Thiên Cầm gặp sự cố, không ai rõ hơn gã về tổn thất thực sự của Kim Dực lớn đến mức nào.

Gã đã tốn tám năm mới cuối cùng nghiên cứu ra vũ khí tinh thần lực mới nhất, tất cả đều bị phá hủy! Khi xây dựng căn cứ đó, gã còn đầu tư hàng chục tỷ, công trình gần như hoàn thành giờ đây lại trở về vạch xuất phát!

Thế mà gã còn không thể trút giận lên Thẩm Đình Dục!

Mục Tử Nguyệt nheo mắt suy nghĩ, lại nhớ đến công văn từ cung điện.

Những việc khác thì thôi, điều khiến gã tức giận nhất chính là bức thư này từ cung điện, quả thực là đang công khai đánh vào mặt vị tổng chỉ huy này.

Nghĩ vậy, gã đưa tay cầm lá thư trên bàn lên, châm lửa đốt nó.

Cho đến khi ngọn lửa gần như liếm vào ngón tay đang cầm thư, gã mới buông tay, nhìn tro tàn rơi vào gạt tàn trên bàn.

Qua vài giây nữa, gã chộp lấy gạt tàn ném mạnh ra ngoài.

Hướng ném đúng là vị trí bàn làm việc của Lăng Nguyệt Ca, mảnh vỡ bắn tung tóe, trong đó một mảnh vô tình cào nhẹ qua mặt cô, để lại một vết xước nông. Nhưng Lăng Nguyệt Ca như không cảm thấy đau, cũng chẳng quan tâm, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình làm việc.

Mục Tử Nguyệt trong phòng lẩm bẩm lạnh lùng: "Lão già này, sao còn chưa chết đi."

Đây là hối hận, muốn vi phạm lời hứa sao?

Gã nghĩ xong với vẻ mặt âm trầm, lại hỏi Lăng Nguyệt Ca: "Nghiên cứu mà mấy ngày trước tôi bảo cô theo dõi bây giờ thế nào rồi?"

Lăng Nguyệt Ca ngẩng đầu liếc nhìn gã, ngón tay gõ vài cái trên bàn phím, một lúc sau mới trả lời: "Người ở viện nghiên cứu nói sản phẩm đã hoàn thành, đang tiến hành lần kiểm tra cuối cùng."

Vẻ mặt lạnh lùng của Mục Tử Nguyệt mới cuối cùng cũng dịu đi một chút.

"Rất tốt, khi có kết quả bảo họ lập tức thông báo cho tôi."

Bộ điều khiển lần trước đưa cho Minh Hải, kích thích đối với tinh thần lực của Thẩm Đình Dục vẫn chưa đủ mạnh nên lần này gã đã cho người nghiên cứu một cái mạnh hơn. Nếu không có thứ gì có thể tự nhiên kiềm chế anh, gã cũng sẽ tạo ra một cái!

·

Khi "lời nói bất cẩn" của Thẩm Đình Dục đang lan truyền trên mạng, Từ Thanh Nhiên nhân lúc vẫn còn ở tổng doanh Đông Thành cũng theo dõi một chút.

Lúc này đã qua hai ngày kể từ khi sự việc xảy ra.

Cậu không gọi điện cho Thẩm Đình Dục nữa, chỉ là khi đang xem tin tức trên mạng không nhịn được chuyển tiếp bài viết có lượt đánh giá và thích cao nhất, kèm theo lời bình: "Đồ ngốc."

Sau khi chuyển tiếp xong, cậu đăng xuất khỏi mạng và rời khỏi doanh trại khu Đông.

Vì vậy cậu không biết rằng bài chuyển tiếp mà cậu tưởng là từ tài khoản phụ, thực ra lại dùng tài khoản chính hiện đã được gắn danh hiệu "Thượng tá quân đoàn Ngân Long". Cậu càng không biết rằng ngay sau khi cậu vừa chuyển tiếp không lâu, tài khoản chính của Thẩm Đình Dục đã trả lời cậu: "Xin lỗi, vô tình làm hỏng máy liên lạc."

Độ hot vừa mới giảm xuống, lại bị hai người này khuấy động lên.

[Tôi ngửi thấy mùi bất thường?]

[Nhưng mà hahahahaha!]

[Vậy là Thượng tướng vẫn luôn giữ liên lạc với bé điên của chúng ta à? Có thể giúp nhắn bé điên phát sóng không, thật sự rất nhớ!]

[Chú chồng và cháu dâu có quan hệ tốt là rất bình thường rất bình thường, các bạn mạng hãy ship một cách lý trí nhé!]

[Thượng tướng có biết bé điên của chúng ta cuối cùng đã được phái đi đâu công tác không? Có tin đồn nói cậu ấy bị phái đến Thiên Long, tôi không thể chấp nhận được! Cái nơi chim không thèm ỉa ấy có khác gì trực tiếp mất liên lạc đâu?!]

[Được rồi được rồi bé điên à, chúng tôi @ cậu cả tháng mà cậu không thèm để ý, Thượng tướng vừa có chuyện là cậu lại xông lên hàng đầu để ăn dưa phải không?]

[Nói thật quan hệ của Thượng tướng và Từ thiếu gia là thật sự tốt, vậy Thượng tướng có thật sự không cân nhắc chuyển sang Ngân Long của chúng tôi không?]

Những ngày tiếp theo, Từ Thanh Nhiên đều giúp quân đội Khu 12 sắp xếp việc dọn dẹp sau đó ở Khu 10.

Mặc dù Khu 10 nhỏ nhưng cũng có diện tích khoảng 10 vạn km vuông, thực tế công việc thật sự mới chỉ bắt đầu. Muốn giải phóng hoàn toàn khu vực này, trong tình hình nhân lực và tài nguyên quân sự đều có hạn, vẫn cần một khoảng thời gian nữa.

Trong thời gian đó còn phải ngăn chặn sự trỗi dậy của một bá chủ loại I siêu mạnh khác.

Cậu đã đưa ra ý kiến cho Lâm Hiên và Lâm Nhã, giúp họ lập kế hoạch tuyến đường dọn dẹp dựa trên tình hình nhân sự của họ.

Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, thái độ của Lâm Hiên đối với cậu cũng có phần mềm mỏng hơn.

Có lẽ đã bắt đầu công nhận khả năng của cậu, Lâm Hiên từ lúc đầu từ chối không phân biệt, đến giờ ít nhất cũng nói với cậu: "Tôi cũng không yêu cầu cậu làm theo những đòi hỏi mới nhất nữa, nếu cậu thực sự có thể kiếm cho Nam thành chúng tôi nguồn tài nguyên quân sự mới, làm được những việc mà các thượng tá khác không làm được, tôi..."

Anh ta vẫn hơi cứng miệng: "Tôi chỉ nhìn vào mặt em gái tôi, cho cậu một cơ hội để quản lý tốt Thượng Nam Châu thôi!"

Từ Thanh Nhiên giơ điện thoại lên: "Được rồi, rôi đã ghi âm lại rồi."

Lâm Hiên: "...?"

Ngược lại, tình hình ở phía đội trưởng Mã Bưu của khu vực 1-9 Nam thành không được lạc quan như vậy.

Sau khi anh ta gặp Từ Thanh Nhiên, cuộc chiến bảo vệ khu 1 và 2 đã kéo dài thêm nửa tháng.

Làn sóng tấn công ở khu 3 và 5 vẫn chưa được giảm bớt, số lần loại I lẻn vào khu dân cư với sự giúp đỡ của loại IV cũng ngày càng thường xuyên hơn. Cường độ công việc cao khiến tinh thần của các quân binh dưới quyền Mã Bưu không thể phục hồi hoàn toàn mỗi ngày, vì vậy tình trạng cũng ngày một tệ hơn.

Mỗi ngày đều có những vệ binh bước vào đứng thẳng nhưng khi bị thương lại được khiêng ngang ra khỏi khu vực.

Và ngày càng nhiều hơn.

Về sau, thậm chí cả những vệ binh tuần tra từ các trạm khác cũng được điều động đến nhưng vẫn là muối bỏ bể.

Có người đề xuất: "Anh Mã, hay là... mượn thêm người từ chỗ Trung tá Lâm đi?"

Ai cũng biết Mã Bưu và Lâm Hiên không hợp nhau vì khác biệt về lý tưởng. Nếu không bị dồn đến đường cùng, họ cũng không muốn đề xuất táo bạo như vậy.

Nhưng gần đây họ đều nghe nói về những thay đổi ở khu vực 10-18 của Nam thành.

Đầu tiên là tin tốt từ khu 10 về việc bá chủ bị hạ gục, sau đó họ nghe nói việc dọn dẹp các khu khác cũng có tiến triển vượt bậc, được cư dân Nam thành liên tục khen ngợi. Nghe nói nếu suôn sẻ, nhóm người mà Lâm Hiên dẫn đầu thực sự có cơ hội giành lại khu 10.

Tiến độ như vậy khiến những người ở nửa trên Nam thành đều rất ghen tị.

Cùng là dân Nam thành, mượn chút giúp đỡ từ nửa dưới cũng đâu có gì đáng xấu hổ?

"Nếu không được, chúng ta cúi đầu trước vị thượng tá mới đến, mượn chút người từ Đông thành cũng tốt."

Đông thành ngoài trại quân sự tổng hợp, còn có một phần khu dân cư và khu vực bị thiên tai.

Ngoài đội tuần tra và đội dọn dẹp, trong trại còn có một số quân dự bị đóng quân tại trại. Chỉ là họ đều là binh lính dưới quyền của các thượng tá nắm giữ lệnh bài chủ soái của Thượng Nam Châu, phần lớn đến từ các hệ sao khác, chỉ có thượng tá mới có thể điều động.

Và Thượng Nam Châu đã tan rã, trước đây để phản đối và từ chối tuân theo Ngân Long, các khu vực khác đã sớm thoát khỏi sự kiểm soát của quân bộ, tự do hành động.

Trước đây những thượng tá đó không quan tâm và cũng chẳng thèm quản, để trừng phạt sự 'phản nghịch' của họ, dù biết khu vực của họ có rắc rối cũng không điều binh cho họ sử dụng. Trừ khi họ thay đổi ý định, quyết định tuân phục.

Vì vậy thái độ của Mã Bưu vẫn rất kiên quyết: "Không cần, chuyện chúng ta có thể xử lý được, tại sao phải tỏ ra yếu kém trước mặt họ?!"

Thực tế là không xử lý được.

Đặc biệt là những ngày này nghe nói khu vực xung quanh nhà hắn dường như đã trở thành nơi loại I lợi dụng kẽ hở, cứ ba bữa năm bữa lại truyền đến tin tức về việc nhà cư dân gần đó bị tấn công. Mã Bưu cảm thấy lo lắng về tình hình tồi tệ ở khu 1 và 2, càng gây áp lực lên những binh lính dưới quyền mình.

Đến tối hôm đó, một vệ binh phải chịu áp lực cao còn bị mắng vì làm không tốt, cuối cùng không chịu nổi nữa mà bùng nổ.

Đầu tiên là sau khi bị mắng ở trạm gác, anh ta bắt đầu la hét phát điên rồi chỉ vào Mã Bưu, giận dữ nói ra những lời oán hận đã nhẫn nhịn bấy lâu: "Đủ rồi! Anh có mắng tôi nữa tôi cũng không vắt ra được nửa giọt tinh thần lực cho anh đâu!"

"Tôi chỉ là một binh sĩ hạng B, biển tinh thần không sâu như các ông lớn các anh, tôi đã liên tục mười ngày không nghỉ ngơi, hết lòng hết sức bảo vệ phòng tuyến! Anh tưởng tôi không muốn cố gắng sao? Giới hạn của tôi chỉ đến đây thôi, tôi biết làm sao?!"

"Vốn dĩ tình hình đã căng thẳng, mỗi ngày làm việc còn phải chịu đựng sự tức giận của anh!"

Anh ta vừa mắng vừa cởi chiếc mũ nặng nề ném xuống đất.

Đôi mắt đỏ ngầu, giận dữ hỏi: "Đã đến mức này rồi, anh còn muốn giữ cái thể diện lố bịch của mình! Thừa nhận rằng anh không làm được, thừa nhận rằng hiện tại nửa trên của chúng ta cần sự giúp đỡ của người khác có khó không?!"

"Được, nếu thấy tôi vô dụng, thì cứ để tôi chết đi!" Tên tân binh có trạng thái tinh thần không tốt kéo khóe miệng, đột nhiên giơ súng tinh thần lực trong tay lên nhắm vào thái dương, "Mã Bưu, ông đây sẽ chết cho anh xem!"

Tiếng "bùm" vang lên, những người xung quanh chưa kịp phản ứng, đã thấy tên vệ binh đang kích động kia ngã xuống.

Những người còn lại trong trạm gác lập tức hoảng hốt, đồng loạt xông lên đỡ người dậy, kiểm tra tình hình.

Một người có thâm niên cao hơn hét lớn: "Không sao, anh ta còn ít dự trữ tinh thần lực, hiện tại chỉ gây nhiễu biển tinh thần, chưa đến mức tổn thương nội tạng nghiêm trọng! Mau đưa anh ta về trại ở khu 4, tìm... tôi nhớ trong trại có hai người hạng B loại D phải không?"

"Có họ phối hợp giúp đỡ ổn định có thể sẽ tốt hơn một chút!"

Có người đáp lại: "Có thì có... nhưng mấy ngày nay mọi người tiêu hao tinh thần lực quá nhiều, họ vẫn đang giúp bổ sung tinh thần lực cho mọi người, nghe nói đã mệt đến ngất đi rồi."

Người đề xuất đành nói: "... Không sao, cứ đưa đến cho quân y xem trước đã!"

Vệ binh bất tỉnh nhanh chóng được đưa lên xe.

Mọi người xung quanh đều đang bận rộn, chỉ có Mã Bưu vẫn đứng tại chỗ ngẩn người.

Mã Bưu tính khí nóng nảy, phần lớn những người dưới quyền hắn đều phục tùng dưới uy quyền của hắn vì khả năng của hắn, họ luôn duy trì mối quan hệ cấp trên cấp dưới khá xa cách với hắn. Vì vậy hắn không thể thấu hiểu được khó khăn của họ và họ cũng có oán giận dưới áp lực điên cuồng từ hắn.

Hôm nay xảy ra sự cố như vậy, một số vệ binh đã bị đẩy đến cực hạn cũng có tâm lý muốn bỏ cuộc.

Họ đều nhìn Mã Bưu bằng ánh mắt lạnh lùng, buông vũ khí xuống, đỡ lẫn nhau rời khỏi trạm gác.

Không biết là ai, khi đi ngang qua còn cố ý vô tình nói một câu: "Thật ghen tị với em họ của tôi làm việc ở khu 12, nghe nói Trung tá Lâm vừa có năng lực lại không kiêu căng, rất dễ gần, luôn ưu tiên xem xét đến tình trạng cơ thể của họ."

"Biết vậy lúc đầu đã nghe lời anh ấy, ở lại khu 12, không cần phải tranh cái khí phách gì, làm anh hùng gì cả."

Những vệ binh còn đủ sức để tiếp tục chiến đấu chỉ còn lại rất ít, lại kiên trì thêm một lúc rồi lần lượt ngã xuống.

Những sinh vật biến dị của nhóm Quỷ đã đột phá được tuyến cảnh báo nhưng Mã Bưu vẫn chỉ có thể bất lực tuyên bố đình chỉ hoạt động đêm nay.

Trạm gác nhanh chóng trở nên vắng tanh.

Chỉ có Tôn Hoành Binh, người được điều động đến có quan hệ hơi tốt hơn một chút với Mã Bưu, còn được hưởng bữa no nê từ Tiểu Quai Quai nhà người ta, tới chào hỏi anh ta một tiếng rồi rời đi.

"Anh Mã, nếu thật sự không được, thì trước hết hãy sắp xếp cho người dân khu 1 và khu 2 sơ tán đi." Người lính kỳ cựu vừa giúp kiểm tra tình trạng của vệ binh bị thương, đi tới vỗ vai hắn và thở dài nói.

Anh ta thở ra một hơi, rồi nói tiếp: "Tôi về nghỉ ngơi trước, cố gắng hồi phục thêm chút tinh thần lực."

Mỗi lần tiến hành các hoạt động dọn dẹp quy mô lớn như thế này, khu dân cư gần trạm gác đều có những người hiếu kỳ đứng xem.

Dù sao địa phương cũng an toàn, và một phần nhỏ là do lo lắng cho người thân của mình nên họ đều sẽ tập trung xem ở nơi có điện. Nhưng hôm nay khi Mã Bưu chuẩn bị rời đi, hắn lại thấy người thân quen trong đám đông đang dần tan.

Anh ta hơi ngạc nhiên, rồi nổi giận: "... Các người làm gì ở đây?!"

"Không phải đã nói với các người là nơi này rất nguy hiểm, đừng đến đây sao?!"

Mấy đứa trẻ bị tiếng quát giận dữ của hắn làm cho hơi sợ.

Mới để ý thấy mắt chúng đều đỏ hoe như vừa mới khóc xong, cô con gái nhỏ nhất mắt nhanh chóng đọng lệ, cố gắng kìm nén không để rơi.

Mã Bưu mắng xong mới nghe vợ mình nói: "Bà Trương hàng xóm, tối nay vừa mới chết ở nhà."

Nguyên nhân là do loại I xâm nhập.

Mặc dù binh tuần tra đã lập tức đến tiêu diệt, nhưng đối với một bà cụ độc thân đã hơn trăm tuổi mà nói, căn bản không thể chống đỡ đến lúc đó.

Và vì lo ngại xung quanh còn có quỷ ẩn nấp chưa được phát hiện, binh tuần tra đã đưa họ đến trạm gác trong tình trạng lo sợ bất an, đợi Mã Bưu kết thúc công việc hôm nay rồi cùng về nhà với họ.

Mã Bưu nghe xong im lặng.

Thậm chí còn nghĩ có lẽ gia đình hắn vừa rồi đã chứng kiến cảnh hắn bị mắng.

Cô con gái thứ hai cảm nhận được sự thất vọng của hắn, tiến lên phía trước đưa tay nắm lấy cánh tay hắn an ủi: "Không sao đâu ba, chúng con đều biết ba đã rất cố gắng rồi."

Mặc dù Mã Bưu không gần gũi với mọi người, thực sự quá khắc nghiệt với cấp dưới.

Nhưng trước mặt người thân quen với hắn, hắn cũng là người chỉ huy luôn cố gắng trụ đến cuối cùng trên chiến trường, những người khác tiêu hao tinh thần lực cực lớn, bản thân hắn làm sao có thể không phải mỗi ngày đều cố gắng làm cạn kiệt chính mình?

Mã Bưu nhớ lại Lâm Hiên gần đây thường xuyên được khen ngợi, trong mắt lướt qua một tia ghen tị không cam lòng.

Lâm Hiên là người có thiên phú nhất Nam thành của họ, cấp bậc biểm tinh thần cao đến mức có cả hai chữ S. Chỉ là một tâm lý ngưỡng mộ người mạnh nên số vệ binh sẵn sàng đến phục vụ ở nửa khu vực khác của Nam thành cũng nhiều hơn so với chỗ hắn.

Hắn cười khổ: "Là ba không đủ mạnh, nếu thiên phú của ba có thể cao hơn một chút thì tốt rồi."

Nhưng cô con gái thứ hai mới 6 tuổi lại lắc đầu, ôm lấy anh ta nói: "Cô giáo nói, thế giới này được tạo thành bởi những người có thiên phú ở các cấp bậc khác nhau nên mới có thể vận hành được! Bởi vì mỗi người đều có việc phù hợp nhất với mình cần làm!"

"Thiên phú khác nhau cũng có trách nhiệm khác nhau mà!"

"Chỉ cần có thể cố gắng hết sức trong phạm vi khả năng của mình thì đó đã là giỏi nhất rồi, ba không cần phải so sánh với người khác đâu!"

Cậu con trai cả cũng gật đầu: "Ba đã rất giỏi rồi, bạn học của con đều rất ghen tị với con đấy!"

"Đừng tạo áp lực cho mình quá và cũng đừng quá miễn cưỡng người khác, không được thì chuyển nhà thôi mà! Dù khu 6, 7 đã đầy người không còn nhà rẻ cho chúng ta ở, chúng ta ngủ dưới gầm cầu cũng được mà!" Nói xong cậu còn vỗ ngực.

Mã Bưu nghe xong vừa tức vừa buồn cười, xoa đầu nhóc rồi mới đuổi họ lên xe: "Đừng lo lắng bậy bạ, đã nói là ba sẽ giải quyết thì chắc chắn sẽ giải quyết được!"

"Mau về nhà nghỉ ngơi đi!"

Cả nhà trở về căn nhà nhỏ đơn sơ.

Đợi đến khi mọi người trong nhà đều ngủ, Mã Bưu mới lại châm một điếu thuốc lá, lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, ngồi xổm xuống con đường lát đá đầy vết nứt trước nhà.

Khói thuốc từ từ thoát ra từ miệng hắn.

Vào giờ này, hàng xóm xung quanh chắc đều đã ngủ rồi. Chỉ là để dựa vào điện lực để đe dọa và ngăn cản quỷ loại IV tiếp cận nên các ngôi nhà vẫn còn sáng đèn.

Mã Bưu nhìn chằm chằm vào con đường vắng người, ngẩn người rất lâu, cuối cùng giơ tay che mắt lại.

Một người đàn ông to lớn vạm vỡ, cứ như vậy mà rơi những giọt nước mắt không cam lòng.

Trong sự tĩnh lặng, hắn kìm nén không để mình phát ra tiếng nấc.

·

"Hả? Cậu nói lại xem, ai ở ngoài muốn gặp tôi?"

Trong phòng nghỉ quen thuộc ở trại khu 12, Lâm Hiên đang uống trà bổ dưỡng có thể bổ sung giá trị MT do em gái anh pha. Từ Thanh Nhiên ngồi đối diện anh trên ghế sofa gần cửa sổ, cúi đầu làm việc trên bảng sáng của cậu, nhìn chăm chú, thậm chí không cho anh một cái liếc mắt.

Lúc này đột nhiên có người từ bên ngoài vào, nói với anh có người muốn gặp anh.

Chính cái tên đối tượng đó khiến anh hơi sửng sốt.

Tên lính nhỏ báo cáo cũng đầy vẻ khó tin: "Anh không nghe nhầm đâu, chính là vị lãnh đạo quân sự của nửa khu vực kia, Mã Bưu."

Trà bổ dưỡng trong cốc của Lâm Hiên vẫn đang bốc hơi nóng.

Người đến báo cáo thốt lên kinh ngạc: "Anh em trong trại khi thấy anh ta cũng rất ngạc nhiên, suýt nữa tưởng anh ta đến gây rắc rối! Nhưng thái độ của anh ta không kiêu ngạo như những lần gặp trước, tâm trạng trông có vẻ khá nặng nề..."

Dừng lại một chút, anh ta mới bổ sung: "Tôi nghe nói, tình hình dọn dẹp gần đây ở nửa khu vực kia của Nam thành không được tốt lắm."

"Đặc biệt là khu 1 và khu 2 nơi tập trung dân cư, rất có thể sắp không thể giữ được nữa. Anh Lâm, anh nói xem Mã Bưu có phải vì điểm này nên mới...?"

Lâm Hiên nhíu mày không nói gì.

Chuyện này anh cũng có nghe nói, trong trại quân cũng có anh em có quê ở khu 1 và khu 2, họ đều khá lo lắng về tình hình. Chỉ là Mã Bưu tính cách đặc biệt kiêu ngạo và rất bài ngoại, từ trước đến nay không bao giờ chịu chấp nhận hợp tác và giúp đỡ của họ nên mọi người cũng chỉ có thể lo lắng suông.

Nếu lần này Mã Bưu thực sự đến tìm anh giúp đỡ thì quả thật là mặt trời mọc ở hướng tây rồi.

Lâm Hiên đặt cốc nước xuống, quyết định tự mình ra ngoài tìm hiểu tình hình.

Sau khi Lâm Hiên rời đi, hệ thống nói với Từ Thanh Nhiên: "Ký chủ đại đại, sao anh giỏi thế, Mã Bưu thực sự đến tìm Lâm Hiên rồi!"

Trong một cuộc trò chuyện trước đó, Từ Thanh Nhiên tình cờ đã đề cập với hệ thống rằng, cậu cảm thấy Mã Bưu sẽ sớm hạ mình đến tìm Lâm Hiên cầu cứu.

Điều này rất bình thường.

Khi nghe tin đối thủ cạnh tranh ở nửa khu vực kia gần đây liên tiếp có tin vui, là người đứng đầu của nửa khu vực còn lại, Mã Bưu chắc chắn sẽ cảm thấy lo lắng.

Từ Thanh Nhiên liếc nhìn tập hồ sơ khiếu nại có lịch sử lâu đời trong bảng sáng, trả lời hệ thống: "Chỉ cần trong lòng anh ta vẫn coi trọng dân Nam thành, sớm muộn gì cũng sẽ bỏ cái thể diện vô nghĩa đó thôi."

Trong môi trường hỗn loạn như thế này, thể diện là thứ không đáng giá nhất.

Mã Bưu thà tìm đến Lâm Hiên trước mà không liên lạc với cậu, cũng coi như anh ta có cốt khí.

Nhưng mà --

Từ Thanh Nhiên khẽ cong mắt.

Không sao cả, kết quả cũng gần như nhau thôi.

Bên ngoài phòng, Lâm Hiên gặp Mã Bưu có thân hình to lớn như gấu.

Giống như dự đoán của tên lính nhỏ vừa vào báo cáo, Mã Bưu đến tìm anh là hy vọng anh có thể phối hợp giúp chỉ huy cuộc chiến bảo vệ biên phòng của khu 1 và khu 2. Hắn cũng hy vọng có thể mượn một số người dưới quyền anh để giảm bớt áp lực cho quân đội ở nửa trên.

Lâm Hiên thấy thái độ của hắn chân thành, khúm núm, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như trước đây, trong lòng cũng cảm thán.

Anh nghĩ về bản thân ngày xưa đầy nhiệt huyết, cũng có tinh thần cạnh tranh mạnh mẽ, trong những va chạm với Mã Bưu cũng không hoàn toàn đúng, nên không gây khó dễ cho đối phương.

Thay vào đó, anh đưa tay vỗ mạnh vào vai Mã Bưu, nói: "Đều là người Nam Thành, tôi có thể hiểu nỗi lo của anh."

"Hơn nữa tôi có rất nhiều anh em quê ở nửa khu vực của anh, tôi nghĩ nếu anh đã đích thân mở lời, họ sẽ không ngại giúp đỡ."

Mọi người vừa mới bận rộn xong với cuộc chiến ở Khu 10, thời gian qua lại có sự chỉ dạy của Từ Thanh Nhiên, nên tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của các khu rất cao, phần lớn người cũng không tiêu hao quá nhiều. Nếu cần hỗ trợ vẫn có thể dồn chút sức lực.

"Về mặt điều động nhân sự không có vấn đề, tôi có thể cho anh mượn." Lâm Hiên dừng lại một chút, rồi bất đắc dĩ nói tiếp, "Nhưng về việc muốn nhờ tôi giúp chỉ huy, hiện tại tôi có thể là có lòng mà không có sức."

Giống như Từ Thanh Nhiên đã nói trước đây, cách sử dụng tinh thần lực của anh có chút vấn đề.

Chỉ là vào ngày diễn ra cuộc chiến Khu 10, anh cũng không tiện điều chỉnh, dù sau đó có Từ Thanh Nhiên truyền cho anh một ít tinh thần lực, anh vẫn suýt làm tổn thương biển tinh thần của mình vì dùng sức quá độ trong suốt quá trình. Mãi đến hôm sau khi tỉnh dậy, anh mới nhận ra tốc độ hồi phục tinh thần lực chậm hơn bình thường, cứ kích hoạt là đầu bắt đầu đau.

Quân y ở trạm y tế kiểm tra xong thì bảo anh phải nghỉ ngơi ít nhất một tháng, đảm bảo biển tinh thần tự phục hồi đầy đủ mới không để lại di chứng.

Mã Biểu nghe xong lời giải thích, có vẻ ảm đạm.

Hắn cũng hy vọng có thể tiếp tục chỉ huy trận chiến này nhưng với tư cách là một người có tinh thần lực cấp S, trong việc thăm dò quỷ cấp cao hơn vẫn không bằng người có cấp độ SS. Muốn mọi việc diễn ra suôn sẻ, giảm thiểu sự tiêu hao của các tướng sĩ xuống mức thấp nhất thì cần một chỉ huy cấp cao hơn.

Lâm Hiên suy nghĩ một chút, nói: "Tuy bây giờ tôi không thể giúp anh, nhưng tôi có một người ở đây."

"Cậu ấy có lẽ cũng có trình độ tinh thần cấp SS, hiện tại tinh thần rất dồi dào, anh có thể tìm cậu ấy giúp đỡ."

Trong phòng nghỉ.

Từ Thanh Nhiên nhân lúc Lâm Hiên ra ngoài trao đổi với Mã Bưu, đã rót cho mình một ly nước và quay lại.

Vừa uống xong, đặt ly nước lên bàn, cửa phòng nghỉ đã bị đẩy mở từ bên ngoài.

Mã Bưu vừa ngẩng đầu lên, biểu cảm sững sờ.

Hắn không ngờ lại thấy người mà hắn ít muốn gặp nhất đang ngồi trên ghế sofa!

Ánh nắng nhẹ nhàng rơi xuống từ rèm cửa sổ phía sau Từ Thanh Nhiên, làm màu tóc nâu của cậu trở nên nhạt hơn một chút khiến cả con người cậu cũng có ảo giác trở nên mềm mại và dịu dàng hơn.

Cậu nghe tiếng động liền ngước mắt lên, thấy người vào là Mã Bưu cũng không ngạc nhiên, ngược lại như đã đoán trước, cười có phần hờ hững. Không chủ động bắt chuyện với hắn, chỉ đưa cho hắn một cái nhìn, rồi lại cúi đầu tập trung vào việc của mình.

Không khí một lúc trở nên đông cứng.

Mã Bưu nhớ lại "mối thù" giữa hắn và Từ Thanh Nhiên cùng với những lời nói khoác lác của hắn trước đây ở trạm nghỉ Khu 6-7, biểu cảm lập tức trở nên khó coi, hai nắm đấm buông bên người cũng siết chặt.

Giây tiếp theo, hắn bước về phía Từ Thanh Nhiên với vẻ mặt hung dữ.

Bước chân nặng nề vang dội, ngay cả vết sẹo trên trán cũng toát lên một chút sát khí.

Hệ thống thấy Từ Thanh Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế như chưa phát hiện ra, vẫn ưu nhã vắt chéo chân nhìn bảng điều khiển của cậu, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Ký chủ đại đại, anh thật sự không muốn ngẩng đầu lên sao? Tôi cảm thấy nắm đấm của Mã Bưu sắp đánh trúng người anh rồi -"

Lời vừa mới nói được một nửa, đã thấy Mã Bưu đang mang vẻ mặt như muốn trả thù, đột nhiên quỳ thẳng xuống cách Từ Thanh Nhiên vài bước chân.

Trên mặt hắn có sự bất cam và nhục nhã, nhưng nhiều hơn là sự kiên quyết muốn bảo vệ quê hương của mình, giọng như chuông vang dội: "Xin cậu, hãy giúp đỡ người dân Khu 1 và 2, chống lại sự tấn công của bầy ma quỷ từ Khu 3 và 5!"

"Lúc trước là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn! Nếu cậu có thể bảo vệ được tuyến phòng thủ của hai khu này, sau này tôi sẽ gọi cậu là đại ca, thậm chí có thể nhường vị trí đội trưởng nửa trên Nam Thành cho cậu!"

Từ đêm hôm đó cho đến khi đến Khu 12, Mã Bưu đã suy nghĩ rất nhiều.

Cũng đã hiểu ra một số điều.

Có lẽ bản chất hắn không phải là người có thể làm tốt vai trò lãnh đạo, hắn luôn đè nén sự lo lắng của mình lên người khác.

Nhìn Lâm Hiên và các thành viên trong quân đội của anh có thể gọi nhau là anh em, trong khi các thành viên đội của hắn, đều chỉ coi hắn như Diêm Vương. Có lẽ trước ngày đó hắn sẽ rất để tâm, nhưng hiện giờ hắn chỉ hy vọng gia đình mình, ở góc thế giới vẫn có thể chứa đựng họ này, có thể ăn ở không lo.

"Gọi đại ca thì được, vị trí đội trưởng thì thôi."

Sau một khoảng lặng ngắn, hắn nghe thấy giọng nói của Từ Thanh Nhiên.

Người trên ghế sofa đặt bảng điều khiển trong lòng xuống chỗ trống bên cạnh, cúi đầu mỉm cười nhạt với hắn: "Tôi chỉ cần anh có thể nghe lời tôi là được."

Từ Thanh Nhiên nói lần sau muốn nhờ cậu giúp đỡ, thì phải cầu xin.

Mã Bưu trước khi cậu mở miệng đã tự giác hoàn thành điều kiện tiên quyết này, nên cậu cũng rất thẳng thắn đồng ý với yêu cầu này.

Vì vậy ba ngày sau, Khu 3 và Khu 5 đang trong tình trạng cảnh giác căng thẳng gần như đến cực điểm lại mở ra một vòng kế hoạch chiến đấu mới.

Lúc này đang là hoàng hôn, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Quân nhân ở nửa trên Nam Thành mới phát hiện, nửa dưới thành phố đã điều động người đến giúp đỡ họ!

Họ ngồi trên những chiếc xe tải quân sự lớn, cười lạnh khi chào hỏi họ: "Ê các anh em, lâu không gặp nhỉ!"

Ánh mắt của tất cả quân nhân nửa trên theo bản năng nhìn về phía Mã Bưu, nhưng Mã Bưu lại có vẻ mặt bình thường, thậm chí còn làm động tác chào kính với những người tiếp viện từ nửa dưới: "Cảm ơn sự giúp đỡ của các anh em."

Biểu cảm của các quân nhân dưới quyền Mã Bưu càng trở nên kinh hãi hơn.

-- Đội trưởng của họ bị đoạt xác rồi sao? Bao nhiêu năm nay lần đầu tiên nghe thấy hắn dùng cách gọi thân thiết như vậy!

Mã Bưu không để ý đến phản ứng của những người khác.

Nói thật, trong lòng anh ta hiện giờ vẫn có chút lo lắng.

Tạm không nói đến việc Từ Thanh Nhiên - người chỉ huy chính vẫn chưa xuất hiện, chỉ riêng phía nửa dưới vì cũng có công việc của các khu khác cần xử lý, thêm vào đó họ vừa trải qua một cuộc càn quét lớn, số người Lâm Hiên có thể cho anh ta mượn không nhiều lắm.

Có hai khu lớn cần xử lý, hắn hơi lo lắng không biết họ có chống đỡ nổi không.

Đang nghĩ như vậy, bỗng cảm thấy mặt đất nơi họ đang đứng đang rung chuyển nhẹ, làm cho cát giữa các viên gạch đá lăn lông lốc.

Những người khác cũng nhận ra động tĩnh này, đồng loạt kêu lên kinh ngạc không biết có phải có con ma quỷ lớn nào xuất hiện không.

Cho đến khi có người chỉ vào bầu trời xa xa và hét lên kinh ngạc: "Đệt, các cậu mau nhìn kìa!"

Nhìn theo hướng anh ta chỉ, chỉ thấy hàng loạt máy bay chiến đấu đang bay về phía họ từ phía bên kia bầu trời.

Càng đến gần, tiếng động cơ càng vang dội. Khoảng hơn chục chiếc, bay về hướng Khu 3 và Khu 5.

Nguồn gốc gây ra rung chuyển nhỏ trên mặt đất cũng nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt họ.

Vị trí Mã Bưu đang đứng là cửa ngõ dẫn đến Khu 3, trên con đường lớn nối liền với cửa ngõ, từng chiếc xe tải lớn chở đầy vệ binh và vũ khí tiếp tế đang chậm rãi tiến về phía họ.

Dẫn đầu họ là một chiếc xe việt dã.

Khi xe đến gần, Mã Bưu nhìn thấy Từ Thanh Nhiên đang lái xe qua kính chắn gió. Một tay cậu đặt trên vô lăng, tay kia đeo găng tay đen đưa ra cửa sổ vẫy vẫy chào hắn.

Cảnh tượng gây chấn động này không chỉ khiến những người xung quanh ngây người, mà ngay cả Mã Bưu cũng một mặt kinh ngạc.

Ngay khi xe việt dã dừng lại, những chiếc xe tải lớn phía sau cũng theo đó mà dừng. Rồi chỉ thấy một đám người mặc quân phục Ngân Long, người cầm súng người cầm dao được huấn luyện bài bản xuống xe.

... Đây là cái gì vậy? Đâu ra nhiều người và tiếp tế như thế?

Mã Bưu trong sự kinh ngạc nhìn Từ Thanh Nhiên bước đến trước mặt mình.

Đối mặt với thắc mắc của anh ta, Từ Thanh Nhiên bình tĩnh nói: "Còn có thể là đâu nữa? Đương nhiên là điều động từ doanh trại Đông Thành."

Mã Bưu lại một lần nữa kinh ngạc.

Không dám tin hỏi: "Cậu điều động thế nào? Xin phép Thượng tá à? Ông ta đồng ý luôn?"

Ngập ngừng một chút, anh ta lại nói: "Nói trước, mục tiêu của tôi bây giờ chỉ là bảo vệ Nam Thành, không có ý định đầu hàng doanh trại Ngân Long!"

"Nếu cậu đã thay mặt Nam Thành đồng ý với vị Thượng tá mới kia điều kiện kỳ quặc gì đó, tôi thà không dùng người của Đông Thành, đây là ranh giới của chúng tôi!"

"Bình tĩnh." Từ Thanh Nhiên nói, "Tôi không thay các anh đồng ý lời hứa kỳ lạ nào cả, tôi làm, chỉ là thay các anh nộp đơn xin mà thôi."

Mã Biểu mặt đầy nghi ngờ: "Rồi Thượng tá phê duyệt?"

Từ Thanh Nhiên: "Phê duyệt rồi."

Cậu tự phê duyệt.

Chuyện này phải kể từ hai ngày trước.

Sau khi đồng ý với yêu cầu của Mã Bưu, cậu quay về doanh trại Đông Thành một chuyến, giúp họ làm đơn xin điều binh, đến văn phòng của Phó quan Mao để đóng dấu.

Lúc đó Phó quan Mao nói với cậu: "... Nhưng theo quy định, những quân phản loạn không chịu quản lý này không được phép nhận sự hỗ trợ từ doanh trại chính Đông Thành."

Cậu mới biết, thậm chí những người lãnh đạo quân đội ở Nam Thành, Tây Thành và Bắc Thành, như 'Thượng tá' Mã Bưu này, 'Trung tá' Lâm Hiên kia hiện tại đều là những danh xưng không được Ngân Long chính thức công nhận.

Chỉ đến ngày họ đầu hàng mới được phép cấp giấy chứng nhận, đăng ký lại vào hệ thống tổng doanh.

Tất cả những điều này đều là quy định do các đời Thượng tá trước đặt ra.

Từ Thanh Nhiên không để tâm: "Anh cũng nói đó là quy định do Thượng tá trước đặt ra, bây giờ đổi tôi tiếp quản, quy định như thế nào chẳng phải do tôi quyết định sao?"

"Dù tổng bộ Ngân Long không đồng ý, xa như vậy họ quản được tôi sao?"

Cậu cười đến mắt cong cong, giọng điệu lạnh lùng: "Có bản lĩnh thì điều tôi đi khỏi đây đi."

Nếu không điều đi được thì nơi này đương nhiên do cậu nói tính.

Từ Thanh Nhiên không chỉ phê duyệt đơn xin điều binh, thậm chí còn bảo vị Phó quan nhỏ kia của cậu dọn dẹp tất cả vũ khí quân sự, xe tăng và máy bay chiến đấu v.v. có thể điều động trong doanh trại Đông Thành.

Phải nói rằng tài nguyên của Thiên Long thật sự kém đến cực điểm.

Sau khi cậu đích thân kiểm tra, toàn Đông Thành chỉ có thể điều động hơn chục chiếc máy bay chiến đấu có hiệu suất tốt, xe tăng chỉ có hơn hai mươi chiếc, còn những vũ khí quân sự như súng tinh thần lực và đại bác... Tóm lại lần này cậu đến đây, gần như đã rút cạn một nửa Đông Thành.

Làm Phó quan nhỏ lo lắng đến mức tức giận hỏi: "Thượng tá, anh rút cạn doanh trại rồi, vạn nhất Đông Thành bị tấn công thì làm sao?"

Từ Thanh Nhiên: "Không sao, đến lúc đó bảo tổng bộ cử người lắp lại mạng là được."

Phó quan Mao: "...?"

Đây là trọng điểm sao?

Tóm lại, dưới sự kiên trì của Từ Thanh Nhiên, Đông Thành đã bị đào rỗng gần hết người và vũ khí quân sự.

Mã Bưu không biết Từ Thanh Nhiên chính là Thượng tá, chỉ cảm thán vị lính mới này quả thật lợi hại, lại có cách khiến vị Thượng tá mới đến phê duyệt.

Vậy xem ra vị Thượng tá mới này dường như có chút khác với những kẻ đầu óc mơ hồ trước đây.

Nghĩ vậy, anh ta đưa thiết bị liên lạc trong tay cho Từ Thanh Nhiên.

Từ Thanh Nhiên không nhận, mà hỏi anh ta: "Đây là cái gì?"

"Kênh liên lạc chính mà tổng chỉ huy dùng để giao tiếp với các đội khác." Mã Bưu thở nhẹ một hơi, chỉ cảm thấy khoảnh khắc giao ra vật đó, anh ta cũng cuối cùng đã buông bỏ sự cố chấp nhiều năm, "Đồ cậu sẽ cần dùng khi chỉ huy."

Từ Thanh Nhiên chỉ liếc anh ta một cái, hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

"Nửa khu Nam Thành này là trách nhiệm của anh, những người đó đều là đội viên của anh, chỉ huy thế nào anh tự chịu trách nhiệm."

Mã Bưu nghe xong ngẩng phắt đầu lên, lại nghe Từ Thanh Nhiên nói: "Cho tôi một kênh liên lạc phó chỉ huy có thể chen ngang khi cần thiết là được, à còn cả cái vòng tay chủ có thể chia sẻ thông tin dò xét tinh thần lực nữa."

"Tôi, chỉ chịu trách nhiệm giúp cung cấp thông tin Nguyên Tinh cho quân đội của anh."

"Còn những sắp xếp khác, anh tự xử lý."

Thực ra khả năng chỉ huy của Mã Bưu khá tốt, chỉ là khi gặp tình huống khẩn cấp sẽ hơi nóng nảy bồn chồn không giữ được bình tĩnh, từ đó ảnh hưởng đến tâm trạng và phán đoán của hắn.

Nếu điều chỉnh tốt, làm người lãnh đạo nửa khu Nam Thành không có vấn đề gì.

Tất nhiên lý do chính khác khiến Từ Thanh Nhiên từ chối là -- lười.

Ngày đó cậu thấy Lâm Hiên làm chỉ huy chính, cái miệng gần như không ngừng nghỉ, phải lo trước tính sau, đánh xong môi khô nứt nẻ. Những việc tương đối phiền phức đối với cậu như thế này, tuy cậu không từ chối làm nhưng có thể không làm thì không làm.

Sau khi Từ Thanh Nhiên lấy được những vật phẩm mà Mã Bưu nói từ tay hắn, quay người lấy ra một thứ trông giống như đại bác lớn từ chiếc xe việt dã đến, không chút áp lực vác thứ to lớn trông còn nặng hơn cả cậu chậm rãi đi về phía nội khu Khu 3.

Chỉ để lại Mã Bưu đang đứng tại chỗ ngẩn người, tay vẫn nắm chặt thiết bị liên lạc chỉ huy chính.

Khi trời tối xuống, Mã Bưu đã sắp xếp xong vị trí phụ trách của các đội quân cũng như nhiệm vụ phòng thủ và tấn công.

Khác với Khu 10, mục tiêu chính của Khu 3 và Khu 5 bây giờ là trước tiên quét sạch bầy ma quỷ ra khỏi phạm vi cảnh giới.

Nhiệm vụ chính tối nay tập trung ở Khu 3, Khu 5 cũng điều một số người đến nhưng chủ yếu là giữ vững hiện trạng. Đợi tình hình Khu 3 tạm ổn định, họ sẽ tiếp tục tiến về Khu 5.

Quân sĩ doanh trại Đông Thành đã lâu không ra nhiệm vụ kiểu này, đều mang thái độ hoài nghi đối với chỉ huy chính và phó chỉ huy tối nay.

Còn về đám người gốc của nửa trên Nam Thành, nghe nói tối nay người chỉ huy chia sẻ thông tin dò xét tinh thần lực đổi thành một 'lính mới' trong lòng cũng có chút không yên tâm và không tin tưởng.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, ma quỷ thức tỉnh.

Từ Thanh Nhiên chọn một tòa nhà cao tầng có tầm nhìn tốt ở gần đó, lắp đặt khẩu súng bắn tinh thần lực tầm xa duy nhất cậu tìm được từ doanh trại, ánh mắt nhắm chặt vào một đám sinh vật đang từ từ phình to trong tầm nhìn rộng lớn phía trước.

Sự khác biệt giữa đại bác tinh thần lực và súng là sức tấn công phát ra một lần lớn hơn súng.

Tương ứng với điều đó, lượng tinh thần lực tiêu hao mỗi lần khai hỏa cũng cao hơn, đồng thời yêu cầu về nén và kiểm soát tinh thần lực cũng khó hơn gấp nhiều lần. Nếu không có khả năng tập trung và kiểm soát tinh thần lực tuyệt vời, căn bản không thể kiềm chế được vũ khí mạnh mẽ này.

Gió đêm thổi qua.

Đáy mắt Từ Thanh Nhiên, từ từ dâng lên tia sáng nhạt trong trẻo đó.

Lấy bản thân cậu làm trung tâm, làn sóng tinh thần lực đầu tiên nhanh chóng dò xét đến nơi cách vài km. Khi cậu nhận được phản hồi, thông tin cũng được đồng bộ chia sẻ đến các quân nhân trong khu vực tác chiến hôm nay của họ.

Khi nhận được thông tin về Nguyên Tinh loại I và II từ khu vực xung quanh, tất cả mọi người đều bị sốc mạnh bởi thông tin đọc được.

Đây là một cảm nhận rõ ràng và chính xác biết bao!

Giống như một người cận thị nặng và loạn thị đeo một cặp kính vừa khít hoàn hảo.

Thế giới mờ ảo bỗng chốc trở nên rõ ràng!

Ngay cả những viện binh được cử đến từ khu vực dưới của Lâm Hiên cũng vô cùng kinh ngạc.

Họ đã chiến đấu ở Thiên Long bao nhiêu năm rồi nhưng chưa bao giờ chia sẻ thông tin thăm dò rõ ràng đến thế!

Cần biết rằng việc chia sẻ thông tin phải qua một lớp thủ tục nên sẽ có nhiễu và độ trễ, thông thường chỉ có thể nhận được khoảng 80% thông tin từ người chia sẻ. Người chia sẻ càng thành thạo và giỏi trong việc thăm dò và cảm nhận Nguyên Tinh, thông tin họ có thể thu được càng rõ ràng.

Nhưng thông tin mà cậu chia sẻ dù đã qua nhiễu loạn vẫn rõ ràng đến mức khiến họ có ảo giác rằng bản thân cũng có thể cảm nhận Nguyên Tinh một cách dễ dàng như vậy!

Đây là một tài năng cảm nhận đáng sợ biết bao!

Trong khi mọi người vẫn đang kinh ngạc về thông tin thăm dò mà cậu chia sẻ, họ lại thấy một tia sáng tinh thần màu xanh nhạt như một vì sao băng kéo theo đuôi nhỏ lướt qua nhanh chóng trên bầu trời.

Ngay lập tức nó đánh trúng một cơ thể mẹ loại I trên sân, thứ đã gây khó khăn cho mọi người trong vài tuần qua có kích thước gần bằng một biệt thự.

Một đòn trúng đích.

Giây tiếp theo, nguồn tinh thể vỡ vụn, vô số thể ghép ào ạt rơi xuống đất như mưa.

Mọi người lại một lần nữa sửng sốt.

Ai có thể ngờ rằng tia sáng tinh thần mảnh như sợi dây đó lại đến từ pháo tinh thần, thứ được đồn đại là khó kiểm soát hơn cả súng!

Đây là thứ vũ khí mà nếu kiểm soát tốt thì vô địch, còn kiểm soát không tốt thì chỉ tốn công sức bắn loạn xạ, ngay cả những người có cấp độ SS cũng chưa chắc đã có thể làm chủ ngay lập tức!

Mã Bưu cũng ngớ người.

Cậu nhớ là trước khi bắt đầu chiến đấu, khi thấy cậu đang lắp đặt pháo tinh thần trên sân thượng của tòa nhà cao tầng, hắn đã hỏi: "Cậu có kinh nghiệm sử dụng nó không?"

Từ Thanh Nhiên không quay đầu lại, trả lời: "Trước khi đến đây, tôi đã tập luyện hai ngày ở Đông Thành."

Mã Bưu: "..."

Hai ngày?

Đây có phải là hiệu quả có thể đạt được sau hai ngày luyện tập không?! Vậy cậu phải là một người sử dụng tinh thần lực ở cấp độ biến thái nào đây?!

Trên tòa nhà cao tầng, gió mát nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu đồng thời tinh nghịch làm rối loạn chiếc áo khoác gió màu đen bạc của cậu.

Cậu thu hồi tầm nhìn, điều chỉnh lại hướng ngắm của pháo tinh thần, đồng thời phóng ra làn sóng thăm dò tinh thần thứ hai.

Khóe môi hơi nhếch lên, phát ra một tiếng cười nhẹ.

- Đơn giản thôi.

•••••••

Lời tác giả:

Wuhoo! # Vì các bạn đã đoán trúng phóc về vị Thượng tướng, tôi sẽ cố gắng để cặp đôi nhỏ có thể gặp mặt trong chương tiếp theo #

(Editor: Sắp gùi sắp gùi )

==========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️