Vương Thuấn bất đắc dĩ cố gắng ngăn Bạch Liễu: “Trong giải đấu không có ai lên sân thi đấu rồi đến sòng bạc cả.”
“Quy tắc không cho phép à?” Bạch Liễu liếc mắt nhìn Vương Thuấn.
Vương Thuấn dừng lại: “Quy tắc cho phép.”
Nhưng sau đó hắn nôn nóng nói thêm: “Nhưng đội chủ nhà hầu như không bao giờ vượt qua được trước mùa giải, điều hành sòng bạc đòi hỏi rất nhiều nhân lực và tiền bạc, còn mang đến cho đội viên áp lực tâm lý nữa, một khi thua còn bị đám cờ bạc điên cuồng trút giận nữa, thật sự rất thảm!”
“Vậy thì cứ thắng là được.” Bạch Liễu trả lời đơn giản.
Hắn ngắt lời Vương Thuấn đang muốn tiếp tục: “Hiệp hội sẽ tạm giao cho anh, sau này không còn yên ổn nữa đâu, chú ý đừng xuất hiện với những thành viên khác.”
“—— cẩn thận bị những người hiệp hội khác đánh đấy.”
“… Tại sao lại bị đánh?” Vương Thuấn còn chưa kịp phản ứng, Bạch Liễu đã uể oải vẫy vẫy tay rồi đi về phía đám người Đoàn Xiếc Thú Lang Thang chờ hắn bên ngoài.
Chẳng mấy chốc, Vương Thuấn đã hiểu tại sao Bạch Liễu nói rằng sẽ không được yên ổn.
“Anh Vương Thuấn, có một cuộc cãi vã trên diễn đàn!” Có người vội vàng vừa chạy tới báo tin cho Vương Thuấn, vừa lo lắng nhìn xung quanh, “Hội trưởng Bạch ở đâu?! Có người giả mạo anh ấy đăng tin bậy bạ trên diễn đàn!”
Vương Thuấn mở bảng điều khiển hệ thống, nét mặt đờ đẫn hẳn ra.
Trên diễn đàn có mấy chục bài post thảo luận đang hot, người post cũng không thèm ẩn danh mà để lộ luôn tên thật của mình —— tất cả đều là Bạch Liễu.
Trong mấy chục bài đăng này, hắn chế nhạo mười hiệp hội hàng đầu một cách gay gắt, chỉ trích từng hiệp hội chẳng ra gì, còn tung hô chiến đội 【 Đoàn Xiếc Thú Lang Thang 】của mình lên tận mây xanh, hơn nữa còn cực kỳ kiêu ngạo mà hạ chiến thư cho Hắc Đào Top 1 bảng xếp hạng người chơi ——
—— 【 Không hài lòng với nhãn Hắc Đào dán trên người tôi lắm, tôi chỉ thích nhìn nhãn Bạch Liễu dán trên người Hắc Đào thôi. 】
Vương Thuấn choáng đầu hoa mắt loạng choạng lùi lại hai bước, suýt nữa là khuỵu xuống!
Bây giờ là thời điểm khốc liệt nhất của mùa hỗ trợ, một chút tia lửa có thể bùng nổ giữa các nhóm cổ động viên của các hiệp hội lớn, đội ngũ hiệp hội đều rất cẩn thận, hết sức cẩn thận vì sợ bị đối thủ bắt được điểm yếu để tấn công.
Bây giờ Bạch Liễu đã thả bao nhiêu “quả bom nguyên tử” mạnh như vậy, tất cả hỏa lực trên diễn đàn đều tập trung chưa từng có, đều nhắm vào tên Bạch Liễu này, náo động hẳn lên.
Đã có khá nhiều người hâm mộ tức giận muốn đến để vây đổ Bạch Liễu, đánh cho hắn một trận tơi bời để giải tỏa cơn tức giận.
Vương Thuấn bị Bạch Liễu quăng cho cục diện rối rắm lộn xộn, ngồi phịch xụi lơ xuống ghế, cười khổ: “Thọc rổ xong liền chạy mất, Bạch Liễu, ngươi đúng là đồ khốn kiếp…”
Ở một nơi khác.
Tên khốn hội trưởng Bạch Liễu không một chút hối hận về những gì mình đã làm, ngược lại càng hành động ngạo mạn hơn, không biết lấy đâu ra một cặp kính râm được trang trí lộng lẫy đeo vào, khệnh khạng bước vào lối đăng nhập trò chơi dưới sự hộ tống của các thành viên đoàn xiếc, ngửa đầu tra cứu và bắt đầu chọn trò chơi muốn đăng nhập.
Mục Tứ Thành cảnh giác nhìn xung quanh nghi hoặc hỏi: “Đó có phải là ảo giác của tôi không? Tại sao tôi cảm thấy nhiều người rất ác cảm với chúng ta vậy …”
“Không phải ảo giác của cậu đâu.” Mộc Kha mở diễn đàn và cau mày, “Diễn đàn có rất nhiều thảo luận về chúng ta, nhưng tất cả đều là tiêu cực… Nguyên nhân là do một người tự xưng là Bạch Liễu đã đăng rất nhiều tin nhắn khiêu khích đến các hiệp hội khác.”
Lưu Giai Nghi nghiêng người về phía trước nhìn một cái, sau khi xem tất cả các bài viết, biểu cảm của cô bé chuyển thành = =.
Loại hành động tâm thần kiểu này không cần suy nghĩ cũng biết là do Bạch Liễu làm …
——Hoạt động của làn sóng tiếp thị ngược này thực sự rất khó khăn, mặc dù thu hút rất nhiều sự chú ý nhưng phía Vương Thuấn hẳn là khá đau đầu.
Đám fans không tìm thấy chính chủ Bạch Liễu để trút giận thì hơn phân nữa sẽ giận chó đánh mèo …
Trong lúc cả bọn đang thảo luận thì liên tục có những người chơi tức giận đến gần nhóm Bạch Liễu.
Trong bài đăng, Bạch Liễu miêu tả rõ đặc điểm của toàn bộ Đoàn Xiếc Thú Lang Thang, thậm chí còn tả cụ thể loại kính râm mà hắn đang đeo, vì vậy đám người chơi liếc mắt là đã nhận ra Bạch Liễu.
Bạch Liễu chọn xong trò chơi thì quay lại từ từ hạ kính râm xuống, để lộ ra một đôi mắt đen đang cười nhìn những người chơi đang đến gần mình.
Dường như hắn thấy cảnh tượng trước mắt rất thú vị.
Nhưng Bạch Liễu nhanh chóng quay đầu lại: “Vào trò chơi, chúng ta dự định mỗi ngày chơi ít nhất mười ván, nếu có người không nhịn được thì nghỉ ngơi, tiến vào sau.”
Năm người biến mất giữa đám đông.
Trong một góc khuất người, một đôi mắt màu xanh quả táo không nhúc nhích nhìn cảnh này, sau đó cũng xoay người tiến vào trò chơi cấp ba.
Bên trong Hiệp Hội Dân Cờ Bạc, Charles kéo chiếc khăn lụa trên nguc ra.
Sợi chỉ vàng của số phận thêu lên chiếc vương miện trên khăn lụa, khuôn mặt Bạch Liễu lúc ẩn lúc hiện, Charles cất chiếc khăn lụa trở lại túi, nâng ly rượu đỏ với nụ cười nửa miệng nhìn vào khoảng không:
“—— Nâng ly vì chiến thắng và tiền bạc do số phận ban tặng.”
Trong Hiệp Hội Quốc Vương, Hồng Đào lắc lắc lọ nước mắt của Psyche Lưu Giai Nghi đã trả lại cho cô.
Xuyên qua chiếc chai thủy tinh hình giọt nước, đôi mắt Hồng Đào lơ lửng xa xăm, như thể nhớ lại một linh hồn đã tiêu tan từ lâu đằng sau giọt nước mắt còn sót lại này, cho đến khi ai đó gõ cửa phòng cô.
Có người bất an đẩy cửa ra, nhỏ giọng báo cáo: “Hoàng Hậu, năm nay Bạch Liễu hình như sẽ tham gia thi…”
“Vậy dự thi đi.” Hồng Đào cất cái chai thủy tinh trả lời lạnh nhạt, “Chúng ta đã làm mọi cách ngăn cản hắn rồi, kết quả này cũng phải chấp nhận thôi”.
Hồng Đào nhìn vào bức ảnh trên bàn làm việc. Đó là bức ảnh chụp nhóm sau khi thông quan một phó bản quy mô lớn.
Trong bức ảnh, Lưu Giai Nghi vén một góc khăn che mặt của phù thủy lên, trên khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười ngây thơ hiếm thấy, tràn ngập tự tin và tin cậy nhìn vào Hồng Đào đang đứng bên cạnh mình, nền bức ảnh là một màn sương huyền bí với một tương lai bất định —— Đó là nền của trò chơi cấp 3 nguy hiểm này.
Nhưng sự nguy hiểm này dường như tan biến bởi nụ cười sạch sẽ của Lưu Giai Nghi.
Trong ảnh là Lưu Tập đứng ngây ngốc, Tề Nhất Phảng bị thương ngồi xổm dưới chân Lưu Giai Nghi với một nụ cười rạng rỡ, trong khi Titan khổng lồ nửa quỳ im lặng ở phía sau, dù cố cúi đầu xuống nhưng máy ảnh chỉ chụp được phần cằm của gã.
Hồng Đào đứng ở trung tâm của tất cả mọi người, Lưu Giai Nghi đang dựa vào lòng nguc của cô ấy —— họ là lõi kép trung tâm của chiến đội năm nay, được bao quanh bởi tất cả mọi người.
Mắt cô nhìn vào bức ảnh một lúc, rồi duỗi tay úp bức ảnh xuống bàn.
Hồng Đào đặt chai thủy tinh vào ngăn tủ sâu nhất, sau đó ngẩng đầu lên: “Thông báo tin tức Phù Thủy Nhỏ đã phản bội Vương hội ra ngoài đi.”
Người báo tin bóng lưng dừng lại, hai mắt hắn đỏ lên ngẩng đầu: “Hoàng Hậu, Phù Thủy Nhỏ thật sự không trở về…”
Trên khuôn mặt của Hồng Đào không có một chút cảm xúc nào, cô tiếp tục ra lệnh: “… Mang theo tuyển thủ bí mật 【 Nữ Tu】 mà chúng ta đã chuẩn bị ban đầu cho Phù Thủy Nhỏ, sắp xếp để cô ấy vào Hồ Trò Chơi hôm nay, tôi sẽ bắt đầu huấn luyện đặc biệt cho cô ấy như một thành viên chính thức …”
Đầu người báo tin yếu ớt rũ xuống: “… Vâng, Hoàng Hậu.”
Khi người báo tin đang định quay người rời đi, Hồng Đào đột nhiên ngăn hắn ta lại: “Chờ đã.”
Người báo tin quay đầu lại ngạc nhiên khi thấy Hoàng Hậu luôn quyết đoán giờ đang ôm trán, ánh mắt lạc lõng nhìn vào bức ảnh trên bàn làm việc —— hắn nhớ Hoàng Hậu vừa úp bức ảnh này xuống bàn.
Không rõ vì lý do gì mà cô lại dựng bức ảnh này lên.
Người báo tin cẩn thận hỏi: “Hoàng Hậu, còn có chuyện gì không?”
Hồng Đào cụp mắt xuống, cô vươn đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt v3 Lưu Giai Nghi trong ảnh, như phiền muộn mà bất lực thở dài, mệt mỏi nhắm mắt lại, ném hai cái hộp cho người báo tin.
“—— Đây là hai đạo cụ siêu phàm vốn được chuẩn bị cho Phù Thủy Nhỏ. Một là cặp kính áp tròng có thể nhìn thấy vĩnh viễn, môi trường khắc nghiệt như thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc sử dụng ——” Hồng Đào im lặng một lúc rồi tiếp tục, “—— Một vật phẩm khác là một lọ thuốc, có thể khôi phục thị lực mãi mãi.”
“Mang cho cô bé giúp tôi.” Hồng Đào nhẹ nhàng nói, “Nhắn với cô bé —— hẹn gặp lại lần sau trên sân thi đấu.”
“—— Cho dù cô bé lựa chọn điều gì, dù sau này phản bội hay nghi ngờ, đừng hối hận mà trốn tránh, hãy tận mắt nhìn nó.”
“Đây là điều cuối cùng tôi dạy cô bé.”
Người báo tin đứng hồi lâu, cúi đầu và lùi lại: “Vâng, thưa Hoàng Hậu.”
Hồng Đào nhìn chằm chằm vào bức ảnh một mình, ngồi lặng lẽ trong bóng tối một lúc lâu, cuối cùng cô cất bức ảnh này vào ngăn kéo đựng nước mắt của Psyche.
Ở phần sâu nhất của ngăn kéo này, thấp thoáng thấy một bức ảnh thậm chí còn cũ hơn, trong bức ảnh, Hồng Đào còn nhỏ đang ngồi trên đầu gối của một người đàn ông không nhìn rõ mặt. Cô được ông ôm tay vòng qua eo, vô tư vẫy tay và cười rất tươi.
Hồng Đào khóa ngăn kéo, đứng dậy rời đi không quay đầu lại.
Hiệp hội Bình Minh Vàng.
Mặc dù hiệp hội hạng ba này có một cái tên sáng chói như vậy, nhưng trụ sở chính thực sự nằm bên cạnh một khu vực tương đối âm u của trò chơi. Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà ảm đạm và kém hấp dẫn, giống như cách cư xử của hiệp hội này vậy, rất kín đáo và đơn giản, khắt khe và cứng nhắc.
Nhưng ngược lại, bên trong tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ như ánh nắng ngày hè, không ngừng có người chơi liên tục tới lui với một bảng hệ thống phân tích một lượng lớn dữ liệu treo lơ lửng trước mặt, vẻ nghiêm túc, giống như một căn cứ thử nghiệm công nghệ cao cấp hơn là một hiệp hội nơi người chơi tụ tập.
Bình Minh Vàng là một hiệp hội rất độc đáo. So với một hiệp hội có tính mở cao, cho phép người chơi tham gia và rời khỏi với lượng người lớn, Bình Minh Vàng và Danh Sách Sát Thủ là những hiệp hội rất khép kín.
Người chơi muốn tham gia Bình Minh Vàng phải trải qua quá trình kiểm tra nghiêm ngặt, không ai biết tiêu chuẩn xét duyệt của hiệp hội này là gì, họ chỉ biết rằng về cơ bản rất ít người chơi có thể tham gia hoặc bỏ hiệp hội này, vì vậy có rất ít người chơi bình thường trong hiệp hội —— điều này cũng làm cho hiệp hội này rất bí ẩn, không ai tìm được thông tin nội bộ của hiệp hội này.
Hầu hết ấn tượng của các hiệp hội về Bình Minh Vàng cũng giống như đánh giá của Vương Thuấn—— có vẻ như đây là một hiệp hội chỉ tập hợp người nước ngoài.
Mà đúng như ấn tượng của Vương Thuấn về nó —— hội trưởng của Hiệp hội Bình Minh Vàng cũng là một người nước ngoài.
“Cốc cốc cốc -!” Có người gõ cửa văn phòng hội trưởng, “Đội trưởng Georgia, tôi có chuyện cần báo cáo.”
“Mời vào.”
Cánh cửa từ từ được đẩy ra, ngồi sau bàn làm việc là một người đàn ông cao mảnh khảnh với mái tóc dài màu nâu sẫm và đôi mắt nâu đen.
Đội trưởng Georgia có đường nét sâu nhưng mềm mại, sống mũi cao, và các đường nét trên khuôn mặt của anh ấy, theo cách nói của người hâm mộ, là thuần khiết và tao nhã như bình minh, thoạt nhìn có cảm giác sang trọng lấp lánh ánh vàng, nói một cách đơn giản là cực kỳ cao quý và giàu có.
Lần đầu tiên xuất hiện trong giải đấu, anh đã được những người hâm mộ nhiệt liệt ném vào vạch an toàn và giành được kim bài miễn tử ngay lập tức, đây là kim bài miễn tử nổi tiếng có được nhờ nhan sắc —— Hiện tại, danh sách nổi tiếng đứng thứ ba, chỉ sau Hồng Đào, có liên quan đến tính ẩn dật và ngại xuất hiện của Georgia.
Nhìn qua khuôn mặt của anh ấy có vẻ khá thân thiện, nhưng khi anh ấy nhìn bạn từ phía trước, cảm giác này tan biến ngay lập tức.
Đôi mắt của Georgia rất tập trung và mạnh mẽ, người mà anh ấy đang nhìn sẽ vô tình có ảo tưởng rằng 【 Tôi dường như rất quan trọng đối với anh ấy 】. Nhưng khi làm quen với anh ấy, bạn sẽ thấy rằng anh ấy chỉ đang quan sát xem bạn có phải là người nguy hiểm, hay một người nghiêm túc và khó gần hay không.
Vẻ ngoài cũng giống như tính cách của anh, mái tóc dài mượt mà màu nâu sẫm được buộc gọn gàng thành một búi cao sau đầu Georgia, nhưng khuôn mặt anh rõ ràng là không khỏe mạnh lắm, có một màu trắng lạnh kỳ lạ xung quanh mép môi dưới của anh. Nhưng điều này hoàn toàn không thể hiện rõ qua phong thái thường ngày của anh chút nào.
Người đến thấy Georgia đứng chống bàn, lập tức lo lắng bước tới, bảo anh ngồi xuống: “Đội trưởng, vết thương cũ bị dị đoan tấn công của anh vẫn chưa lành, anh cứ ngồi nghe tôi báo cáo là được!”
Georgia nắm chặt tay ho khụ khụ, xin lỗi một lúc rồi mới ngồi xuống.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm tiếp tục báo cáo: “Đội trưởng, chuyện như thế này, cục quản lý dị đoan quận 1 gần đây mới thu dụng hai dị đoan, một loại được gọi là nước hoa hồng có màu đỏ đặc biệt, loại còn lại là một xác ch3t liên quan đến nước hoa hồng, được cho là rất nguy hiểm, hiện không thể phân loại được mức độ nguy hiểm của nó.”
Xác ch3t này được cho là ảnh hưởng đến những kẻ dị đoan khác tiến hóa, đặt ở khu vực có nhiều dị đoan không tốt lắm, vì vậy chuẩn bị được chuyển giao cho bộ phận quản lý dị đoan nước ngoài.”
“—— Trước mắt quận 1 có xu hướng chuyển đến quận 3 của chúng ta.” Người này giao bảng điều khiển hệ thống cho anh, “Quận 1 yêu cầu chúng ta phải dọn dẹp một cứ điểm trước để ngăn chặn mối nguy hiểm chưa biết của dị đoan này. Đội trưởng, nếu anh đồng ý với đơn của Quận 1, chúng tôi sẽ đăng xuất khỏi trò chơi và bắt đầu công tác chuẩn bị.”
Georgia tiếp quản bảng điều khiển hệ thống của bên kia, nhưng lại cau mày khi nhìn thấy người ký tên trên đơn đăng ký: “—— Sao lại là đội trưởng đội 2 Sầm Bất Minh? Chuyển nhượng dị đoan đỏ bậc 1 không phải là đội trưởng đội 3 đề xuất à?”
Người tới ngập ngừng một lúc, như thể anh ta không biết phải nói thế nào với Georgia, nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt nhìn thẳng của Georgia, anh ta đã giơ tay đầu hàng, phải thành thật giải thích: “—— Tôi nghe nói là đội trưởng của đội 3 đã rời đội.”
“Rời đội?” Georgia giật mình “Tại sao cậu ta lại rời đội? Vị đội trưởng đó thoạt nhìn có vẻ rất yêu thích công việc”.
“—— Đừng coi mọi người là chính mình, đội trưởng.” Hội viên phàn nàn, “Không phải ai cũng tham công tiếc việc như anh đâu, rõ ràng anh có thể xin nghỉ và đi tập huấn khi bị thương mà. Công việc của cục quản lý Dị đoan quá mệt mỏi, tiền lương lại không cao như trong game, tôi hoàn toàn có thể hiểu được lý do tại sao đội trưởng kia lại từ chức. “
Georgia nhàn nhạt liếc nhìn anh ta: “Đây là một công việc thiêng liêng.”
Hội viên khôn ngoan thức thời làm động tác kéo khóa miệng ngừng nói.
Sau khi Georgia đồng ý với đơn đăng ký, anh giao lại bảng hệ thống cho thành viên trong nhóm. Hội viên cầm bảng hệ thống liếc nhìn Georgia một cách lo lắng, không rời đi mà thấp giọng hỏi: “——Georgia, em trai anh vẫn còn giận anh về chuyện anh làm nhiệm vụ mà không mang cậu ấy theo à?”
Anh ta xưng hô là 【 Georgia 】chứ không phải là 【 đội trưởng 】, rõ ràng là thái độ muốn hỏi về những vấn đề cá nhân.
Tốc độ xem xét tài liệu của Georgia chậm lại, anh cong ngón tay siết chặt cây bút nhưng không nhìn lên.
Hội viên hiểu ra: “Hay là anh vẫn còn tức giận vì chuyện em trai gạt anh tham gia trò chơi 1 năm qua, còn lén lút gia nhập chiến đội tham gia giải đấu năm nay?”
Georgia vẫn không nói gì.
Hội viên không nhịn được lải nhải: “Tuổi trẻ liều lĩnh và bốc đồng lắm, cậu ấy lo lắng cho anh nên mới làm vậy, anh nên nói chuyện với cậu ấy, dù gì anh cũng là người thân duy nhất của cậu ấy. Anh cũng biết là sau khi bị dị đoan ảnh hưởng, sức khỏe của anh không còn tốt như trước, lại vẫn hay bị thương, cậu ấy làm vậy chỉ là lo lắng cho anh thôi …”
“Em ấy cũng là người nhà duy nhất của tôi.” Georgia ngẩng đầu lên, anh ngắt lời hội viên, “Nếu em ấy có nghĩ đến cảm xúc của tôi thì đã không làm vậy.”
Bởi vì cảm xúc phập phồng, khuôn mặt luôn bình tĩnh tự chủ của Georgia thoáng hiện lên chút ửng hồng, hơi thở gấp gáp, cúi đầu che miệng ho dữ dội.
“OK! OK! Tôi không nói nữa!! Georgia, bình tĩnh!” Hội viên đưa tay lên và lùi lại một cách bối rối: “Hít một hơi thật sâu nào!”
Georgia dửng dưng giơ tay: “Mời anh ra ngoài.”
Hội viên quay đi trong bất lực, cuối cùng thì thào qua khe cửa: “Georgia, tôi nghe nói rằng đội trưởng của chi đội 3 đã rời đội vì một người tên là Bạch Liễu.”
“Nghe nói nước hoa hồng là hắn chế tạo, nhưng không hiểu vì lý do gì mà quận 1 lại thả hắn cùng đội trưởng đội 3. Có người còn cho rằng đội trưởng đội 3 chạy theo Bạch Liễu vì yêu hắn nữa, nếu không thì không thể tìm ra lời giải thích hợp lý nào.”
Hội viên nhún vai: “Nghe có vẻ thái quá phải không? Tôi cũng nghĩ là thái quá nên chỉ là chuyện tầm phào thôi, nghe thôi là được.”
Nói rồi, anh ta nhanh chóng đóng cửa bỏ trốn trước khi Georgia già mồm mắng mỏ anh ta vì tội buôn chuyện.
Georgia trong phòng cau mày suy nghĩ: “Bạch Liễu à?”
Ở đầu bên kia, nhóm Bạch Liễu đã chơi đủ mười trò chơi bước ra khỏi trò chơi.
Bạch Liễu áo sơ mi cùng quần tây ướt sũng, cả người giống như bị lôi ra khỏi nước, nhưng thật ra toàn bộ đều là mồ hôi, Mộc Kha nằm trên mặt đất cũng không nhúc nhích, Lưu Giai Nghi thì ngồi bệt mông trên mặt đất, nửa sống nửa ch3t há mồm th0 dốc.
Mục Tứ Thành là người duy nhất nhìn còn tàm tạm, dựa vào tường để uống chất phục hồi thể lực của mình, tóc cậu chảy mồ hôi ròng ròng.
Đường Nhị Đả tất nhiên là ở trong tình trạng tốt nhất, ngoại trừ việc lưng gã hơi ướt thì trông như thể gã chẳng làm gì trong trò chơi.
Những người chơi ban đầu muốn chế nhạo Bạch Liễu đã trở nên ch3t lặng —— đây là lần thứ mười họ thấy nhóm người này xuất hiện trong phần đăng nhập trò chơi.
Đám người bi3n thái này … trung bình trong vòng chưa đầy nửa giờ đã thông quan một phó bản cấp hai hoặc thậm chí cấp ba, các trò chơi trên màn hình lần lượt bị dập tắt như thể bị nhóm người này nuốt chửng.
Khán giả trong khu vực TV nhỏ xem đến trợn mắt há hốc mồm —— họ xem TV nhỏ của năm người này như thể bấm nhanh x32 lần vậy, thậm chí có lúc chưa kịp hiểu trò chơi này yêu cầu gì thì 5 người đã nhanh chóng vượt cấp và đăng nhập vào trò chơi tiếp theo.
Vốn dĩ có rất nhiều người mắng Bạch Liễu là ngu dốt, nhưng bây giờ diễn đàn đều im hơi lặng tiếng, không ai dám hó hé gì nữa.
Áp chế sức mạnh tuyệt đối của Đường Nhị Đả thật sự là quá sốc.
Bạch Liễu kiếm đâu ra một kẻ tấn công chính đáng sợ như vậy?! Bảng tấn công của gã này cao đến mức nào, và làm thế nào mà nhóm người này theo kịp tốc độ tấn công của Đường Nhị Đả?! Có thể thấy tốc độ bắn của gã này không?!
Dưới sự chú ý lớn, những chủ đề thảo luận này đã thay thế thành công những bài đăng do Bạch Liễu post ban đầu, trở thành chủ đề nóng cho mọi người trong toàn bộ trò chơi.
Nằm trên mặt đất, Bạch Liễu đưa tay vén mái tóc ướt đẫm ra sau đầu, vui vẻ thở ra, cười nhìn Đường Nhị Đả: “Trong mười trận đấu vừa rồi, anh là người có điểm sạc cao nhất trong số chúng tôi —— có vẻ khán giả rất yêu thích ngoại hình và sức mạnh của anh đó nha, tất nhiên chúng tôi cũng vậy.”
“…” Đường Nhị Đả không quá am hiểu thảo luận về sức hấp dẫn của chính mình, nên thẳng thừng đổi chủ đề, “Hôm nay huấn luyện trò chơi đến đây thôi, đăng xuất khỏi trò chơi đi, chúng ta sẽ bàn lại tin tức cụ thể của đối thủ trong tương lai.”
“Tại sao còn có …” Mục Tứ Thành hú lên một tiếng khổ sở, bất lực ngồi trên mặt đất.
Bạch Liễu làm một cử chỉ OK.
————————————
Bên trong ngôi nhà cho thuê của Bạch Liễu.
Bạch Liễu không biết tìm đâu ra một tấm bảng trắng và một ít bút lông, dựng đứng lên để thuận tiện cho của Đường Nhị Đả viết chữ, những người khác thì ngồi trên giường đối diện với bảng trắng, nhìn về phía thầy Đường đang chuẩn bị giảng bài.
Bị cả đám kẻ địch trong quá khứ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hiếu học như vậy Đường Nhị Đả có chút không tự nhiên lắm, nhưng gã cố kìm nén, hắng giọng, giơ bút đánh dấu màu đỏ lên và bắt đầu thuyết minh trên bảng trắng:
“Mười hiệp hội hàng đầu trong trò chơi là kẻ thù số một của các cậu, các cậu phải chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu chống lại bất kỳ kẻ nào trong số họ. Cái gọi là” biết địch biết ta trăm trận trăm thắng” là vậy. Tiếp theo, tôi sẽ giải thích các đặc điểm của mỗi đội theo thứ tự của các hiệp hội … “
Đường Nhị Đả đưa mắt nhìn xung quanh:
“Bởi vì tôi không biết nhiều về chiến đội Danh Sách Sát Thủ, còn các cậu đều quá am hiểu về Hiệp Hội Quốc Vương rồi, cho nên hôm nay chúng ta sẽ bàn về hội thứ ba ——”
“—— Hiệp hội Bình Minh Vàng.”
Chờ hôm nay giải thích xong, những người khác thu dọn đồ đạc, nên về nhà thì cứ về nhà, nên đi học thì phải đi học, Bạch Liễu nhìn Đường Nhị Đả đang ngồi trước bảng trắng nhìn chằm chằm chữ 【 Bình Minh Vàng 】, liền rót một ly nước đưa tới: “Anh biết hội trưởng của họ à?”
Đường Nhị Đả sực tỉnh, cũng không nhận lấy nước Bạch Liễu: “Sao cậu lại biết được.”
“Tôi nhìn thấy được.” Bạch Liễu để ly nước sang một bên rồi ngồi vào bên cạnh Đường Nhị Đả, “Anh đang cố ý tránh giải thích kỹ năng của anh ta —— đây thường là thái độ của anh đối với người quen, có thể nói cho tôi biết một chút về vị hội trưởng Georgia này không?”
Đường Nhị Đả từ trong túi lấy ra một điếu thuốc so đo với Bạch Liễu: “Cậu có phiền không?”
Bạch Liễu cười: “Anh biết tôi không thích mùi thuốc lá mà, nhưng muốn hút thì cứ hút đi.”
Đường Nhị Đả châm một điếu thuốc và nhấp một ngụm dài: “—— Tôi và anh ấy không phải người quen, chúng tôi chỉ có thể coi là đồng nghiệp. Anh ta ở quận thứ ba của Cục xử lý dị đoan, phụ trách các trường hợp dị đoan có nguy cơ cao.”
“Chính xác mà nói, người quen thực sự với anh ấy ——” Đường Nhị Đả nhìn Bạch Liễu, “—— chính là cậu, Bạch Liễu.”
Bạch Liễu hiểu ra: “Tôi và anh ấy ở dòng thời gian khác đã xảy ra chuyện gì?”
“Khi cấp dưới của cậu là Mục Tứ Thành đang buôn lậu những kẻ dị đoan nước ngoài, cậu ta đã đụng phải Georgia đang đi tuần tra, nên đã bắt anh ấy và giao cho cậu. Cũng không biết cậu đã làm gì với Georgia, hoặc sử dụng một dị đoan gì làm ô nhiễm anh ấy, chỉ biết là cậu giữ anh ấy lại một đêm, sau đó thả về.”
“Nhưng sau khi Georgia trở về, cơ thể anh ấy ngày một yếu đi, mỗi ngày như bị tra tấn nghiêm trọng. Anh ấy bất tỉnh, thậm chí anh ấy không thể giải thích những gì cậu đã làm với anh ấy ngày hôm đó, có đôi khi anh ấy còn tự sát.”
Đường Nhị Đả chậm rãi thở ra một hơi khói: “—— Sau đó, Armand, em trai của Georgia, để trả thù cho anh trai mình, đã phục kích đường dây buôn lậu do Mục Tứ Thành quản lý, cùng ch3t với Mục Tứ Thành.”