Bạch Liễu chỉ nhận xét đơn giản: "Nghe có vẻ như việc tôi sẽ làm trong các dòng thời gian khác nhỉ."
Đường Nhị Đả liếc hắn một cái: "Nếu chỉ đơn giản thế thì cũng chỉ là chuyện nhỏ trong cái mớ hỗn loạn mà cậu đã làm thôi, không đến mức phải làm tôi nhớ đến bây giờ."
Bạch Liễu quay đầu nhìn Đường Nhị Đả: "Về sau còn xảy ra chuyện gì?"
"... Georgia tỉnh lại sau cái ch3t của Armand, nhưng cái ch3t do báo thù của Armand lại tiêu diệt anh một lần nữa, Georgia bị tàn phá nặng nề, rất muốn làm việc nhưng không thể bắt tay vào việc, và Cục Dị đoan phải buộc anh nghỉ dài ngày..."
"Sau khi nghỉ phép, Georgia nhốt mình trong phòng của Armand và ngồi đó cả ngày. Tôi đã đến gặp anh ấy vài lần, cố gắng nói chuyện và hỏi Bạch Lục đã làm gì anh ấy, nhưng anh ấy chỉ mất hồn mất vía lầu bầu tự nói với chính mình —— không nên như thế này, tôi không nhìn thấy tương lai như thế này, người ch3t phải là tôi, hẳn là những người khác trên thế giới, không phải Armand... "
Đường Nhị Đả im lặng một lúc, gã c4n điếu thuốc, nhìn lên dòng chữ 【 Bình Minh Vàng 】trên bảng trắng:
"Sau đó, tôi hỏi đồng nghiệp của anh ấy rốt cuộc Bạch Lục đã làm gì Georgia, đồng nghiệp của anh ấy kể lại, Georgia nói rằng Bạch Lục chỉ để anh ấy nhìn thoáng qua 【 tương lai 】."
"Không ai biết Georgia đã nhìn thấy【 tương lai 】như thế nào, nhưng những gì xảy ra tiếp theo nằm ngoài dự đoán của tôi."
Đường Nhị Đả nhìn Bạch Liễu: "Bạch Lục lần lượt phá hủy sáu cứ điểm bí mật của Cục xử lý dị đoan, cướp đi nhiều kẻ dị đoan có nguy cơ cao mà chúng tôi thu dụng. Mặc dù chúng tôi cũng đã giết thành công tên hề đến tiêu diệt dị đoan nhưng chúng tôi vẫn bị tổn thất trầm trọng."
"Nhưng điều đáng sợ nhất trong vấn đề này không phải là tổn thất, mà là làm thế nào Bạch Lục biết về vị trí bí mật của Cục Xử lý Dị đoan, các cứ điểm đó chỉ có Georgia biết, mà chắc chắn không phải là anh ấy nói ra."
"—— Trừ khi đó là người mà Georgia hoàn toàn tin tưởng, người này là Armand."
Đường Nhị Đả khẽ thở dài: "Mặc dù chúng tôi không muốn tin rằng Georgia sẽ phản bội cục dị đoan và nói cho Bạch Lục biết vị trí của cứ điểm bí mật, nhưng vì thận trọng, chúng tôi bắt đầu điều tra Georgia."
"Georgia đã vượt qua 127 vòng kiểm tra bằng cân Thiên bình, chúng tôi đã xác nhận rằng anh ta ghét Bạch Lục và sẽ không bao giờ phản bội cục dị đoan, hòa bình và công lý, nhưng cuối cùng, dưới sự cân nhắc của tất cả các bên, chức vị của Georgia tạm thời được bảo lưu, việc điều tra Georgia cũng chuyển sang kín đáo hơn là công khai."
"Việc điều tra Georgia bên ngoài trò chơi đã rơi vào bế tắc, nhưng trong một lần chơi trò chơi, tôi thấy trong đội của Bạch Lục đột nhiên xuất hiện một tuyển thủ dự bị đeo mặt nạ, sức tấn công rất mạnh mẽ, giết người lạnh lùng và kiên quyết, giống như một cỗ máy giết người, giống Georgia về mọi mặt, nhưng điều khiến tôi nghi ngờ nhất chính là kỹ năng của anh ấy."
Đường Nhị Đả nhìn Bạch Liễu chằm chằm một hồi, sau đó quay đầu hút một điếu thuốc, trầm giọng nói: "Kỹ năng của anh ấy là cung tên, gọi là Hồi Tưởng Chi Cung, có thể truy ngược thời gian hồi tưởng của xác người đến ba giờ trước đó."
"Khoảng cách thời gian lúc Armand ch3t đến khi chúng tôi phát hiện ra thi thể của cậu ấy chính xác là ba giờ."
Đường Nhị Đả hít một hơi thật sâu và nói, "Tôi đã tìm thấy Georgia và hỏi tuyển thủ dự bị bổ sung trong đội Bạch Lục có phải là anh ấy không, anh ấy đã thừa nhận điều đó."
"Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại chọn vào đội của Bạch Lục. Georgia đã vượt qua bài kiểm tra của cân Thiên Bình. Tôi chắc chắn rằng trong lòng anh ấy rất ghét Bạch Lục và khao khát hòa bình và công lý, nhưng tôi không biết tại sao anh ấy sẵn sàng trở thành một cây cung trong tay của Bạch Lục."
"Vì vậy, tôi hỏi anh ấy tại sao, Georgia nói rằng dù anh ấy có cố gắng bù đắp mọi chuyện như thế nào đi chăng nữa, thì đó sẽ không phải là tương lai dẫn đến hòa bình và công lý, cũng không phải tương lai mà Armand sẽ tồn tại, anh ấy nói chỉ có Bạch Lục mới có cách để thay đổi tương lai."
"Cho nên mặc dù hận Bạch Liễu vô cùng, anh ấy vẫn sẵn sàng làm một cây cung nhuốm máu của những người vô tội vì tương lai đúng đắn. Khi Armand trở về tương lai, anh ấy sẽ ch3t vì tội lỗi của mình, đó mới là tương lai đúng đắn."
Trong lúc trò chuyện, điếu thuốc trên tay Đường Nhị Đả đã cháy gần hết, Bạch Liễu đưa gạt tàn, mở mắt nhìn Đường Nhị Đả bỗng im bặt: "Thế còn kết cục của Georgia trong dòng thế giới cuối cùng thì sao?"
Đường Nhị Đả không nói một lời dập tàn thuốc trong cái gạt tàn do Bạch Liễu đưa cho, quay đầu đối mặt với Bạch Liễu và thở ra vòng thuốc cuối cùng trong cổ họng: "Anh ấy theo Bạch Lục đoạt vô địch giải đấu và giành được nguyện vọng, tôi không biết anh ấy ước gì, nhưng anh ấy đã tự tử vào ngày hôm sau."
"Georgia ch3t tại nơi Armand ch3t, chúng tôi tìm thấy thi thể của anh ấy ba giờ sau đó."
——————
"Tôi ước Armand sẽ hồi sinh trong một tương lai chính xác."
Trong giấc ngủ, Georgia thấy mình đầy máu quỳ trước một khối ánh sáng vô hình ước một điều ước, bên cạnh là một cây cung dài màu bạc hình giọt nước đã gỉ sét.
Anh mơ hồ nhận ra rằng có một sự tồn tại rất phi thường trong ánh sáng trước mặt —— sự tồn tại của thần linh.
Thần linh hỏi anh: "Ngươi không cần sống lại ở tương lai chính xác sao?"
Georgia nhìn thấy mình lắc đầu, nói, "Tôi không xứng đáng có một tương lai như vậy, tôi đã lựa chọn sai lầm, tôi phải chịu trách nhiệm về nó, cái ch3t mới là tương lai mà tôi nên có."
Vì vậy thần linh lại hỏi anh: "Người là một người chiến thắng tốt bụng, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn người khác tồn tại trong tương lai chính xác sao?"
Georgia lại lắc đầu: "Tương lai sai lầm là do mọi lựa chọn của mọi người trên thế giới này, cũng như tôi phải chịu trách nhiệm cho những lựa chọn không đúng đắn của mình, tất cả mọi người trên thế giới này đều xứng đáng có một tương lai tàn khốc cho những h4m muốn buông thả của họ."
Thần nói: "Armand cũng vậy, ngươi đang dung túng cho những sai lầm của nó và cho nó một tương lai chính xác sau khi nó đã lựa chọn sai."
"Đây là sự ích kỷ và h4m muốn của ngươi, Georgia, đó là sự bất công của ngươi."
Georgia nhắm mắt cúi đầu im lặng một lúc lâu, máu chảy ra từ hàng mi dài như giọt nước mắt thương hại chính mình.
"Đúng, đây là sự ích kỷ của tôi với tư cách là anh trai nó, tôi biết rằng nó đã làm sai và nó phải chịu trách nhiệm về nó. Tôi chỉ mong rằng mọi tội lỗi đều trút lên tôi mà không phải Armand."
"Nhưng tôi biết điều đó là không thể."
Thần nói, "Cả ngươi và Armand đều nên trả giá cho những h4m muốn và bất công."
"Nhận lấy sự trừng phạt này, ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được tương lai của Armand, mà Armand cũng sẽ không bao giờ có được tương lai của anh trai nó."
"Ngoại trừ giây phút sinh ra đời, hai người sẽ trở thành một cặp anh em luôn đi ngược chiều nhau."
Georgia muốn thức dậy khỏi giấc mơ mơ hồ đầy xáo trộn này, nhưng dù anh có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa, giấc mơ vẫn tiếp tục, trở nên rời rạc hơn.
Anh nhìn thấy chính mình đang cúi đầu cung kính, nửa quỳ trước một người khuất trong bóng tối, chiếc cổ trắng nõn lỏa lồ đầy những vết roi đỏ sậm đan chéo nhau.
Người đàn ông thong thả ung dung sửa sang chiếc roi dài màu đen trong tay, lười biếng dùng mũi giày da nâng cằm Georgia, vì vậy Georgia trong giấc mơ cuối cùng cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông này.
Người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế da lớn, khuôn mặt Á Đông vô cùng điển trai, vô hại, trên mặt mang theo nụ cười rất thân thiện, giọng điệu thản nhiên như đang trò chuyện với anh: "Georgia, tôi rất hài lòng với anh."
"Tôi biết anh không muốn phục tùng tôi, nhưng thành tích của anh thật sự quá ưu tú." Bạch Lục rũ mắt xuống, dùng tay cầm một cây roi dài thay cho mũi chân để nâng quai hàm của Georgia lên.
Cái cổ mảnh mai của Georgia bị nâng lên và sụp xuống cực độ trước sự đùa giỡn ác độc của Bạch Lục, hầu kết trượt lên xuống một cách kiềm chế, vết hằn phía trên xương quai xanh rất rõ ràng.
"Trong một trò chơi, anh có thể giết hơn một chục người chơi bình thường mà không do dự, anh cũng có thể cho tôi biết thông tin của sáu cứ điểm bí mật, đưa tin tức hàng trăm đội viên của anh đã ch3t trước mặt anh mà anh vẫn không buồnchớp mắt."
Bạch Lục ca ngợi với giọng điệu như thở dài: "Dù là tướng mạo hay hành động, anh đều hoàn hảo như một cái máy."
"Trong game có người khen anh là yêu tinh xinh đẹp không cảm xúc." Bạch Lục duỗi ngón tay cái ra vuốt v3 khuôn mặt không chút cảm xúc của Georgia," Tôi rất đồng ý với điều này, không thể nhìn ra dáng vẻ của vị đội trưởng Georgia thánh thiện và cao quý ngày đó chút nào nữa."
"Thực sự ngạc nhiên khi cái ch3t của một người thân thiết có thể thay đổi anh nhiều như vậy."
Bạch Lục rút tay về, trầm ngâm cầm roi: "Tôi cũng từng trải qua chuyện tương tự, nhưng sự thay đổi duy nhất của tôi là khi nhìn thấy khuôn mặt quá giống em trai của anh, tôi không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình."
Giọng hắn ấy lười biếng nhạt nhẽo, không ai có thể ngờ rằng hắn sẽ quất mạnh vào Georgia khi đang nói chuyện.
Nhưng Georgia đang quỳ dường như đã quen với việc Bạch Lục quất mình, anh chỉ rùng mình một cái, rồi lại cúi đầu xuống.
"Để tôi nghĩ xem, khi anh bắn ch3t những người vô tội tội nghiệp đó trong trò chơi lần này, anh đã tấn công họ ở đâu?" Bạch Lục nhẹ giọng hỏi, "Tôi tin rằng đội trưởng Georgia của chúng ta sẽ nhớ, đúng không?"
Lông mi Georgia khẽ rung lên, anh nhẹ nhàng đáp: "Tôi nhớ."
Bạch Lục khép hờ đôi mắt: "Anh nên bị trừng trị vì tội giết người tàn bạo, c0i quần áo anh ra."
Georgia đứng dậy, ngoan ngoãn c0i quần áo, cơ thể anh chằng chịt những vết roi ngổn ngang chưa kịp lành, giống như những con rắn độc trườn qua eo và đùi, quấn lấy làn da trắng nõn.
Trong giấc ngủ mơ Georgia thở gấp —— anh hoảng hốt chợt nhận ra rằng mỗi vết roi đều có nghĩa là anh đã giết một người.
Người đàn ông trước mặt anh đang hành hạ anh.
Người này biết rằng anh không cảm thấy đau đớn khi bị quất vào da thịt đơn giản như thế, nhưng anh sẽ hoàn toàn đau khổ vì sự không trong sạch, không chính xác và bất công của mình.
Vì vậy, bất cứ khi nào họ có một trò chơi, khi Georgia giết người trên sân, người này sẽ yêu cầu Georgia báo cáo tên của người mà anh đã giết và vị trí mũi tên được bắn sau trận đấu, sau đó quất roi Georgia cùng một vị trí đó.
Bạch Lục đang sử dụng những vết sẹo và nỗi đau này để liên tục nhắc nhở Georgia về một sự thật tàn nhẫn: những gì tôi đã làm với anh không tàn nhẫn như những gì anh đã làm với những người đó.
Để che dấu vết roi, Georgia mặc một bộ đồng phục có cổ áo dài và dây kéo, có thể kéo đến tận cằm, cúi đầu cung kính hành lễ với Bạch Lục rồi lui ra ngoài.
Georgia nhìn thấy mình đi khắp các dãy hành lang mà không thèm nhìn ngang, bước đến cửa một căn phòng nào đó, mở ra rồi bước vào, sau đó lập tức lao vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo, đau đớn cào cấu cơ thể.
Anh dường như muốn nhổ một thứ gì đó ra khỏi cơ thể khiến anh tự ghê tởm bản thân, nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng chỉ có thể phun ra nước, cuối cùng hành động ép nôn khiến cả người Georgia co giật.
Georgia tiếp tục tự hành hạ mình bằng nhiều cách khác nhau,
Anh ta thậm chí còn dùng dao để tạo dấu vết trên những vết roi đó nhằm mục đích khoét sâu chúng để trừng phạt bản thân, Georgia lặng lẽ thở hổn hển, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cuối cùng Georgia cũng thấy mình gục trên giường, kiệt sức, cuộn mình trong cơn mê mang nắm lấy chiếc đồng hồ bỏ túi, dường như anh muốn mở ra để xem, nhưng cuối cùng anh chỉ hôn lên chiếc đồng hồ bỏ túi, nhắm nghiền đôi mắt đẫm lệ và chìm vào giấc ngủ.
Georgia biết chiếc đồng hồ bỏ túi đó, anh biết nó có một bức ảnh cũ của Armand và anh.
————————
Bạch Liễu đem Đường Nhị Đả ra khỏi phòng, họ vừa trò chuyện vừa đi dạo trên phố.
"Tôi rất tò mò, lúc anh phát hiện ra Georgia phản bội cục dị đoan chắc chắn phải báo ngay cho cục dị đoan." Bạch Liễu quay đầu nhìn về phía Đường Nhị Đả, "Vậy cục dị đoan xử lý anh ta như thế nào?"
Đường Nhị Đả nhún vai, khoác áo khoác, xoay người: "Đầu tiên là thu lại chức vị Georgia, sau đó bắt đầu điều tra nguyên nhân Georgia phản bội, kết quả là mới bắt đầu điều tra thì Georgia đã đào tẩu."
"Lúc đó cục dị đoan đưa ra hai cách giải thích, một là cho rằng Georgia đã bị Bạch Lục dùng dị đoan nào đó làm ô nhiễm, việc giảm kích thước chiều sâu tinh thần mới bị Bạch Lục kiểm soát."
"Nhưng cách giải thích này không hợp lý nếu Georgia cung cấp vị trí 6 cứ điểm bí mật cho Bạch Lục —— ngay cả khi Georgia điên, nếu Bạch Lục không thể khiến Georgia điên cuồng tin tưởng hắn 100%, thì cũng không có cách nào để moi thông tin vị trí của cứ điểm bí mật từ miệng của Georgia."
"Còn có một giả thuyết khác mà có người đoán được..." Nói xong, Đường Nhị Đả do dự một hồi, sắc mặt trở nên méo mó, "Có người suy đoán Georgia yêu cậu vì bị Stockholm, cho nên mới bị cậu hoàn toàn khống chế."
Bạch Liễu nhướng mày: "Mấy người cũng nhiều chuyện ghê."
"... Không phải nhiều chuyện đâu, để tìm ra sự thật, chúng tôi phải giả định từ mọi góc độ." Đường Nhị Đả gian nan biện hộ một cách, sau đó liếc nhìn Bạch Liễu, vi diệu nói thêm, "Lúc đó cách giải thích này được rất nhiều người đồng ý, thêm một lý do khác là trên cơ thể Georgia luôn có một số vết roi không thể giải thích được, mà vũ khí của... Bạch Lục tình cờ là một chiếc roi dài."
Bạch Liễu: "..."
Ở dòng thời gian khác, hắn chơi hết mình như vậy luôn à?