Đèn lồng trắng quỷ dị lập lòe le lói, tr3n chiếc giường cao phủ rèm đỏ, mấy chục thân người đứng ngay ngắn bên nhau cứ như đang chuẩn bị chụp ảnh chung, quay lưng về phía Bạch Liễu bên ngoài rèm giường.
Những cô dâu này mặc trang phục cưới đỏ với nhiều kiểu dáng khác nhau, đứng bất động như tượng sáp, đầu che khăn trùm vừa dày vừa nặng màu đỏ, tr3n khăn thêu một rồng một phượng tinh xảo, dưới chân đi giày thêu.
Khăn trùm đầu dường như bị ngâm trong nước, bốn đầu khăn vẫn đang nhỏ nước vàng tí tách xung quanh, từng giọt vỡ ra tr3n chăn bông tr3n giường.
Nước nhỏ xuống chăn ga gối đệm rồi thấm xuống gầm giường, chậm rãi lan ra trong mộ thất.
Một mùi tanh nồng của nước và máu xộc lên trong không khí.
Điều kỳ lạ hơn nữa là những cô dâu này đều quay lưng lại với Bạch Liễu, nhưng mũi giày thêu ở chân lại hướng ra sau, gót hướng về phía trước, như thể đầu đã bị vặn 180 độ, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Bạch Liễu hạ mắt tìm kiếm trong số các cô dâu.
Bạch Liễu liếc mắt qua nhóm cô dâu đứng ở góc dưới cùng bên phải thì thấy một cô dâu đi giày thể thao màu đen, "cô dâu" này có bàn tay dài rộng, màu trắng xanh, nổi rõ gân xanh.
Đây rõ ràng là một đôi bàn tay của nam nhân, móng tay đã xanh đen, lại còn rất dài, nước từ đầu ngón tay nhễu nhão xuống dưới.
Mục Tứ Thành nhìn theo ánh mắt của Bạch Liễu, cậu nín thở, cẩn thận dùng khẩu hình thì thào nói với Bạch Liễu: Đây là giày thể thao của tôi, đúng như anh đoán, 【 nó 】thực sự bày thân thể của tôi trước mặt chúng ta!
Bạch Liễu nhìn chằm chằm vào 【 cô dâu 】 mang giày thể thao không nhúc nhích.
Dựa theo cách nói của Mục Tứ Thành, phách ác của cậu ta rất thích đùa giỡn, phá phách lại kiêu ngạo, trộm được đồ vật thì sẽ không giấu kỹ, ngược lại còn mang ra khoe khoang với đối phương, đặc biệt còn rất trẻ trâu dụ đối phương tới giành giật với mình.
Vậy thì làm sao mới có thể dẫn dụ bọn họ đến giành giật k1ch thích ác liệt nhất?
Tất nhiên là phải đoạt lấy đồ vật ở 【 phách 】 nguy hiểm nhất rồi.
Trong mộ thất này, ngoài đạo nhân cương thi, thì chắc chắn phách nguy hiểm nhất chính là cô dâu mới chết tr3n đường về nhà chồng oán khí dày đặc.
Bạch Liễu cong đầu gối, dùng sức giẫm lên mép giường leo lên, Mục Tứ Thành hết hồn la lên một tiếng.
Chiếc giường gỗ sức chứa hơn 30 người lắc lư phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Đám cô dâu đứng tr3n giường khẽ đung đưa người, gót chân hướng vào trong di chuyển, chậm rãi xoay người về hướng Bạch Liễu.
Trong quá trình quay lại, phần thân tr3n của cô dâu bất động, như thể chân đã bị tách rời riêng ra, một tràng cười khúc khích của phụ nữ phát ra dưới chiếc khăn trùm đầu bay phất phơ trong cơn gió vô hình.
Mục Tứ Thành đứng bên mép giường, cậu muốn kéo Bạch Liễu xuống nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng đó thì khựng người lại, lo lắng hỏi: "Bạch Liễu, anh lên đó làm gì!? Tôi mới là người phải lên chứ?!"
"Thân thể của cậu lẫn trong ba mươi mấy cô dâu này." Bạch Liễu còn đang định đi về phía trước, hắn nhìn lại Mục Tứ Thành đang kéo vạt áo sơ mi của mình, ánh mắt ra hiệu cậu buông ra, "Đừng lôi kéo tôi nữa, chờ tí nữa tranh thủ rượt đuổi rồi nhanh chóng tìm được thân thể, sau đó nhảy vào ngay nhé."
Mục Tứ Thành nghi ngờ chỉ vào cô dâu đi giày thể thao: "Đó không phải là thân thể của tôi sao? Tôi chỉ cần nhảy vào là được?"
"Tuy rằng quả thực cậu không thông minh cho lắm." Bạch Liễu vừa lãnh đạm nói, vừa quay đầu rút ra một cây hỉ côn bên hông, "Nhưng tôi không nghĩ cậu sẽ bày tang vật trộm được sờ sờ trước mặt người khác kiểu này đâu."
Mục Tứ Thành sửng sốt: "Anh lấy hỉ côn ở đâu vậy?!"
"Lấy từ quan tài trong miếu thờ tối hôm qua, cảm giác có thể sử dụng được nên tiện tay lấy một cái, có vẻ như chúng ta không thể tùy tiện nhấc mấy cái khăn trùm đầu này lên được đâu, nếu không thì tối qua Khổng Húc Dương đã phải ngăn cản chúng ta nhấc khăn trùm đầu chứ không phải ngăn cản cô dâu nhấc khăn trùm đầu."
Bạch Liễu chưa nói hết đã vươn tay kéo khăn trùm đầu của cô dâu trước mặt.
Cô dâu bị Bạch Liễu kéo khăn trùm đầu thì ngửa đầu ra sau, nhưng chiếc khăn vẫn không rơi ra, cứ như nó đã mọc dính chặt tr3n da đầu rồi vậy.
Dưới ánh mắt chết lặng của Mục Tứ Thành, Bạch Liễu từ từ thả tay ra, cô dâu lại chậm rãi đứng thẳng lưng trở lại. Bạch Liễu quay đầu lại nhìn Mục Tứ Thành: "Thấy chưa, bởi thế tôi đoán chỉ có dùng hỉ côn hoặc chính cô dâu tự làm thì mới có thể vén khăn trùm đầu."
Mục Tứ Thành còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Liễu đã duỗi thẳng hỉ côn, không chút do dự nhắm ngay khăn trùm đầu của cô dâu dáng người cường tráng mang giày thể thao, hất nó lên.
Chiếc khăn trùm đầu thấm nước rơi xuống, máu đỏ loang ra.
Mục Tứ Thành và Bạch Liễu nhìn cô dâu đã vén khăn trùm đầu thì đều sững người một lúc.
Cô dâu không có đầu, từ bả vai trở lên chỉ có mặt cắt thịt của cổ, màu da trắng bệch, máu vẫn còn đang rỉ ra, cái cục phồng to trông giống như cái đầu là một mớ tóc bù xù đen nhánh mọc ra sau gáy.
Mục Tứ Thành không nhịn được chửi thề một tiếng.
Bạch Liễu vẫn giữ được bình tĩnh: "Không phải thân thể của cậu, giày thể thao chỉ là thủ thuật che mắt."
"Vậy bây giờ phải làm gì đây?" Mục Tứ Thành nhìn Bạch Liễu, "Vén khăn trùm đầu từng người à?"
Bạch Liễu bình tĩnh rũ mắt xuống nhìn giường: "Phách của cậu chắc không thiện tâm đến nỗi để chúng ta vén từng cái khăn đâu."
Trong khoảnh khắc khăn trùm đầu của cô dâu không đầu rơi xuống đất, giọng cười duyên dáng của khoảng ba mươi cô dâu còn lại đột nhiên trở nên chát chúa, mũi chân của bọn họ đột ngột tăng tốc độ chuyển động, nháy mắt đã nhắm ngay vị trí Bạch Liễu.
Theo chuyển động, thân tr3n của họ đập mạnh, một loạt âm thanh giòn giã của các khớp xương đan xen vào nhau, những người đứng phía trước đều nhắm mũi chân thẳng hàng, nhanh chóng đi về phía Bạch Liễu.
"Chạy!"
Bạch Liễu không chút chậm chạp nhảy ngay xuống giường, cô dâu cũng nhảy xuống theo sau, Bạch Liễu nhìn lại, bắt đầu kéo Mục Tứ Thành chạy vòng quanh giường, ném cây hỉ côn qua cho Mục Tứ Thành: "Cậu vén khăn đi."
Mục Tứ Thành vội vàng cầm lấy hỉ côn, nghiêng người tránh cô dâu đang nhào tới phía sau, đầu đầy dấu chấm hỏi hỏi ngược lại: "Sao lại để tôi vén khăn?"
"Hiện giờ thân thể của cậu lẫn trong ba mươi cô dâu này." Bạch Liễu sắp bị cô dâu đuổi theo, hắn lao nghiêng xuống gầm giường rồi nhanh chóng chui ra từ đầu bên kia.
Bạch Liễu vọt ra từ trong gầm giường, quỳ một chân xuống, ngẩng đầu nhìn Mục Tứ Thành: "Tạm thời tôi không phân biệt được mấy cô dâu này có gì khác biệt nhau, thế thì vén khăn trùm đầu tương tự như mở hộp trúng thăm bốc thưởng vậy, mà tôi vừa nhớ lại mang máng, hình như vận may của tôi rất kém, không hợp làm loại chuyện này."
"Hay là cậu sợ, phải để tôi làm mới được?" Bạch Liễu mỉm cười, hắn giả vờ làm động tác giật lấy hỉ côn trong tay Mục Tứ Thành, "Nếu cậu không ngại hơn ba mươi người bị tôi vén khăn đuổi theo chúng ta thì tôi cũng không ngại đâu."
Mục Tứ Thành cảnh giác lấy lại hỉ côn, cậu tuyệt vọng chậm chạp leo lên khung giường, phía sau là cô dâu đang bước nhỏ nhón chân đuổi theo, sau đó xoay người dùng hỉ côn vén khăn trùm đầu của một cô dâu khác.
"Đây cũng không phải!" Mục Tứ Thành có chút suy sụp.
Bạch Liễu bên cạnh lề mề nói: "Nhớ cẩn thận đó, hình như cô dâu bị cậu vén khăn sẽ đuổi theo cậu thì phải."
Mục Tứ Thành cả kinh: "Sao anh không nói sớm!"
Bạch Liễu vô tội nhún vai: "Tôi vén nhầm khăn của cô dâu không đầu, chắc bởi không có đầu nên hành động không có quy tắc gì hết, tôi cũng mới phát hiện ra là nó sẽ chạy theo tôi đó thôi."
"Đề nghị cậu vén khăn nhanh lên." Bạch Liễu đi vòng quanh né tránh cô dâu không đầu đang đi theo mình, sắc mặt nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu tràn đầy đồng tình, "Đã sắp 12 giờ."
Mục Tứ Thành thân thủ nhanh nhẹn nhấc chân trèo lên cây cột bên cạnh ngôi mộ, kẹp chân vào cây cột, nhìn đám cô dâu chen chúc phía dưới, nghiến răng cúi xuống dùng hỉ côn vén một lúc 6 cái khăn trùm đầu của 6 cô dâu.
"Đù má! 6 cái không trúng cái nào!" Mục Tứ Thành nổi giận, "Đừng nói là cái phách đó chơi tôi nhé! Chỗ này không có thân thể của tôi đúng không!"
Bạch Liễu nhẹ ngồi xổm bên giường, cô dâu không đầu đang nhìn quanh giường đi tìm, hắn cười híp mắt nhìn Mục Tứ Thành đang treo tr3n cây cột: "Tôi cảm giác thân thể của cậu ở đây."
"Nhưng là cái nào đây?" Mục Tứ Thành chọn chọn lựa lựa một hồi chóng hết cả mặt, "Y như Đường Bá Hổ điểm Thu Hương vậy, mà 【 Thu Hương 】của tôi ở đây còn nhiều gấp đôi Đường Bá Hổ!"
"Cậu nâng mình quá rồi, Đường Bá Hổ điểm Thu Hương xong thì còn có vợ, cậu điểm xong rồi cũng có vợ quái đâu." Bạch Liễu thản nhiên thọc một dao, "Cậu chỉ có thể tìm được thi thể của mình."
Mục Tứ Thành: "..."
Tôi không phải người thật, nhưng Bạch Liễu anh cũng thật sự không phải người mà.
"Nhưng cậu có hỉ côn." Bạch Liễu lười biếng nâng cằm, "Kỹ thuật của cậu so với 【 phách 】của cậu thì cao hơn nhiều, vén khăn nhanh đi, thân thể vẫn là của cậu, nó không thể so với cậu."
Mục Tứ Thành bực bội lại khom người xuống vén khăn trùm đầu.
Ánh mắt của Bạch Liễu luôn hướng về đám cô dâu bên dưới, hắn phát hiện ra một cô dâu động đậy ngón tay lúc hỉ côn của Mục Tứ Thành hạ xuống.
Đó là hành động 【 câu tay 】theo bản năng, thường thấy khi kẻ trộm nhìn thấy chiến lợi phẩm yêu thích của mình, lúc Mục Tứ Thành chuẩn bị ăn trộm thứ gì đó thì cậu sẽ bày ra tư thế này.
Bạch Liễu chậm rãi nhếch lên khóe miệng.
Xem ra dưới sự khích tướng của hắn, có một 【 cô dâu 】không an phận đang bồn chồn muốn cướp lấy hỉ côn.
Bạch Liễu nói rất nhanh: "Mục Tứ Thành, người thứ ba hướng 9 giờ."
Mục Tứ Thành vừa nghe Bạch Liễu nói xong thì hoàn toàn không hề nghĩ ngợi, gần như theo phản xạ có điều kiện móc tay vén khăn trùm đầu lên, động tác nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được.
Khăn trùm đầu được cởi ra, "Mục Tứ Thành" vẻ mặt kinh tởm, hai mắt đen nhánh, răng nanh dài hơn một tấc, hung hăng trừng mắt nhìn Mục Tứ Thành đang treo tr3n cột, đầu gối duỗi thẳng mở miệng định cắn Mục Tứ Thành.
Mục Tứ Thành theo bản năng muốn đánh trả.
Bạch Liễu lạnh lùng ra lệnh: "Đừng đánh lại, cứ để nó vồ."
Mục Tứ Thành ngừng chống trả, cậu bị "Mục Tứ Thành" nhào tới hung hăng cắn vào thịt tr3n cổ, nhưng thứ bị hút không phải máu, mà là linh hồn, vẻ mặt Mục Tứ Thành đau đến mức gần như mờ nhạt, cuối cùng biến mất hoàn toàn tr3n cây cột.