Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 353



Hút hồn xong, cương thi "Mục Tứ Thành" hí hửng xoay xoay bả vai nhảy xuống cột, vẻ mặt khát máu đi về phía Bạch Liễu.

Bạch Liễu cúi đầu, giống như chẳng buồn quan tâm tới Mục Tứ Thành đang đi về phía này.

Mục Tứ Thành đi đến trước mặt Bạch Liễu, vừa định mở miệng cắn người thì đột nhiên quỳ xuống, sắc mặt biến hóa như có hai khuôn mặt giống hệt dung hợp vào nhau, thân thể không ngừng vặn vẹo.

Bạch Liễu chậm rãi ngẩng đầu lên: "Mục Tứ Thành, phải một lúc nữa mới dung hợp xong với phách của cậu, có thể khống chế thân xác cương thi này được không?"

Hồn Mục Tứ Thành vặn vẹo tr3n mặt, khàn giọng trả lời: "Miễn cưỡng...... có thể!"

"12h kém 12 phút, âm dương giao nhau, dương khí chảy ngược, đó chính là lúc 4m vật suy yếu nhất." Bạch Liễu nhảy xuống giường, bình tĩnh thuật lại, "Hiện tại đường âm dương trùng nhau, người sống như chúng ta có thể trở về đường dương gian, chính là thời điểm tốt nhất để chạy trốn."

"Vấn đề duy nhất là." Bạch Liễu quay đầu nhìn qua đám cô dâu của Mục Tứ Thành nãy giờ vẫn không nhúc nhích, "Thân thể của cậu đã là chồng của bọn họ, cũng là một trong những chủ nhân của ngôi mộ này, nếu chủ nhân mà bỏ trốn thì 4m vật trong huy3t mộ nhất định sẽ đuổi theo cậu."

"Không cần phải cắn nuốt phách hoàn toàn, như vậy không chỉ có thể duy trì thân thể cương thi, còn có thể giữ lại một phần tỉnh táo để chúng ta có khả năng chiến đấu."

Mục Tứ Thành há mồm thở d0c: "Cho nên anh mới để phách cắn nuốt tôi phải không?"

Bạch Liễu gật đầu.

Mục Tứ Thành sắc mặt dữ tợn, răng nanh lộ ra ngoài, móng tay nhọn hoắc bấu lấy mặt đất, thở ra hai hơi trắng bệch: "... tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Vậy đợi tôi đếm một, hai..." Bạch Liễu dừng một giây, nhìn xuống đồng hồ, hắn quỳ một gối tr3n lưng Mục Tứ Thành, nắm lấy vai Mục Tứ Thành, ngước mắt lên ra lệnh, "—— ba, chạy."

Mục Tứ Thành lao nhanh ra ngoài như tên bắn khỏi dây cung.

Ánh sáng của đèn lồng trong căn phòng phía sau lay động bởi luồng gió phía sau Mục Tứ Thành rồi chìm vào bóng tối, nhưng chỉ trong nháy mắt vừa thắp sáng trở lại, tất cả các cô dâu trong phòng đều biến mất.

Mục Tứ Thành tứ chi chấm đất lao nhanh vun vút trong mộ thất âm u, Bạch Liễu thì quỳ một chân tr3n lưng Mục Tứ Thành.

Tới một góc ngoặt, trước mặt xuất hiện một cô dâu không đầu, chớp mắt sắp lao vào họ, Mục Tứ Thành vội vàng nghiêng người sang một bên, vận sức dùng ngón tay bấu lấy vách tường mộ đạo, phóng vút người băng qua cô dâu.

Kết quả là vừa quay đầu thì một cô dâu khác lại nhào tới, Bạch Liễu nhanh tay lẹ mắt lấy hỉ côn chặn lại, lật khăn trùm đầu lên.

Một đầu người hoàn toàn lộn ngược, mặt trắng môi đỏ, tươi cười rạng rỡ, hai mắt trợn trừng nhìn Bạch Liễu.

Bạch Liễu đè gáy Mục Tứ Thành xuống, Mục Tứ Thành nhảy xuống khỏi vách tường bên, hạ thấp thân hình chạy qua điểm mù của cô dâu.

Một đường chạy không ngừng đến tận sảnh chính, mấy bóng người đang nói cười thấy Mục Tứ Thành cõng Bạch Liễu chạy tới thì đều ngưng bặt, chúng chuyển động tròng mắt nhìn qua, không buồn che dấu sự hiểm độc trong ánh mắt.

Hai cái bóng đứng trước cửa ra vào đầu đội mũ vỏ dưa, đang cúi đầu vung tay cười nịnh nọt, mắt cười như trăng non chào khách, giọng điệu bán nam bán nữ, the thé như thái giám: "Chủ nhân tiễn khách ——!"

Mục Tứ Thành không dừng lại, cậu cõng Bạch Liễu vọt thẳng ra ngoài.

Nụ cười tươi roi rói tr3n mặt tan biến, bọn chúng lớn tiếng hô to: "Khách cướp chú rể, khách không mời mà đến! Giết khách nghênh đón chủ nhân!!"

Tất cả bóng dường như đang chờ đợi mệnh lệnh này, âm thanh hí rít chói tai điên cuồng phát ra từ bức tường một cách hỗn loạn, khóe miệng chúng nứt ra thành một vòng cung đỏ như máu hung dữ, đôi mắt mở to trừng trừng.

Mục Tứ Thành vừa chạy ra khỏi cổng chính, trong nháy mắt những cái bóng này hóa thành những vạch đen mỏng lao ra cực nhanh.

Mục Tứ Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua, hai khuôn mặt anh tuấn không ngừng xen kẽ luân phiên nhau xuất hiện, lời nói giống hệt như bệnh nhân tâm thần phân liệt, có lúc đầy ác ý, rồi lại tràn đầy cảnh giác:

"Bọn họ sắp đuổi kịp, làm sao bây giờ!"

"Chết ở đây đi, Bạch Liễu!"

"Tốc độ nhanh quá!"

"Các ngươi không chạy thoát được đâu."

Mục Tứ Thành cắm đầu chạy trong mộ đạo, đèn lồng đỏ treo hai bên lối đi phản chiếu những cái bóng chen chúc chuyển động nhanh tr3n tường, giống như một bầy rắn đen mắt đỏ đang ngoe nguẩy đuôi đuổi theo người.

"Trong âm phủ, chúng ta thật sự không làm gì được đám phách này." Bạch Liễu ánh mắt bình tĩnh, "Nhưng bây giờ đã là 12 giờ, âm dương giao nhau."

"Ở dương gian, không có lửa thì không có ánh sáng, không có ánh sáng thì không có bóng dáng, không hồn thì không phách."

Bạch Liễu nghiêng người khởi động, cầm hỉ côn nhanh chóng móc rớt đèn lồng treo hai bên tường xuống, nến đèn lồng vừa tắt, toát ra một làn khói xanh, ánh sáng đỏ biến mất, mộ đạo lâm vào bóng tối.

Mất đi nguồn sáng, phách phản chiếu tr3n bức tường lập tức bị bóng tối nuốt chửng, âm thanh hí rít cũng bị bỏ lại phía sau rất xa.

Mục Tứ Thành nhún chân nhảy vọt lên tường lao ra khỏi mộ đạo, cây cầu giấy bị bóng tối nuốt chửng lại xuất hiện trước mặt.

Tr3n cầu, đám quỷ cầu tuẫn táng nửa đầu đang cầm ô nhìn hai người Mục Tứ Thành bước lên cầu, dưới cầu là vô số xác chết đang lềnh bềnh nổi tr3n mặt nước.

Mục Tứ Thành nhảy lên trụ cầu, thần sắc hung ác, cậu nhún người nhảy thêm vài lần nữa, vọt thẳng qua từ bên hông của quỷ cầu.

Bạch Liễu quay đầu lại, quỷ cầu đang cầm ô chạy nhanh tới đây, nhưng mà tốc độ Mục Tứ Thành di chuyển rất nhanh, quỷ cầu chạy không nhanh bằng Mục Tứ Thành, cuối cùng bị cậu bỏ rơi xa lắc xa lơ phía sau, mắc kẹt tr3n cây cầu, oán hận nhìn Mục Tứ Thành bỏ đi.

"Bây giờ là 12 giờ 1 phút." Bạch Liễu quay đầu lại, dựa vào lưng Mục Tứ Thành, rất nhanh liền ra lệnh, "Về lại đất bằng trước 12:15, thời gian giao nhau giữa âm và dương là 15 phút, chạy nhanh hết mức có thể."

"Nhanh nhất rồi!" Mục Tứ Thành chạy nhanh đến mức đầu lưỡi suýt nữa bay ra khỏi miệng, thở hổn hển nói: "Dùng tốc độ này đảm bảo an toàn trở về!"

Mục Tứ Thành vừa trả lời, vừa hung ác cắn một con ma cọp vồ chui ra từ một cái bình bên cạnh lối đi ngôi mộ, lắc đầu dùng sức, cắm thẳng răng nanh vào cổ nó.

Bạch Liễu nghe tiếng xương cốt bị cắn vỡ thì vỗ đầu Mục Tứ Thành: "Đừng hút máu ma cọp vồ, âm khí quá nặng không tốt cho cậu."

"Máu của thủy quỷ cũng không nên uống." Bạch Liễu bổ sung một câu.

Mục Tứ Thành nhổ cái cổ ma cọp vồ đã bị cậu cắn mềm nhũn, chán ghét phun phì phì: "Mẹ nó, sao anh không nói sớm dùm cái, nước nôi chảy tùm lum lại còn hôi nữa!"

"Tại cậu cắn nhanh quá còn gì." Bạch Liễu nhìn một đống bình rượu không ngừng lăn lông lốc từ trong mộ đạo tối tăm, đám ma cọp vồ vặn vẹo bò ra khỏi bình, ánh mắt nhíu lại, "Mấy cái bình này vốn nằm ở trong mộ thất nơi tôi bị ngã xuống chứ không đặt ở đây."

"Có người đã lăn mấy cái bình này lại đây để chặn đường chúng ta."

Mục Tứ Thành nghiêng đầu ngửi, hai tay bò về phía trước, cau mày hỏi: "Mùi bị hỗn loạn hết rồi, là ai?"

Bạch Liễu chậm rãi nâng mắt: "Tất nhiên là người hi vọng chúng ta thua trận thi đấu, chết trong huy3t mộ, hiện tại đang đứng ở lối ra, Khổng Húc Dương và Dương Chí."

Lối vào huy3t mộ.

Khổng Húc Dương cầm một nửa lá bùa 【 Âm Dương Cách Lộ Phù 】trong tay, cười nhạo với Dương Chí: "Ở chỗ này mà Bạch Liễu dám sử dụng Âm Dương Cách Lộ Phù, đúng là tự tìm đường chết."

Dương Chí khen không tiếc lời: "Chắc bị ép vào đường cùng rồi, đành phải bất chấp mà dùng thôi."

"Không ngờ Bạch Liễu đã đi xa đến mức này rồi." Khổng Húc Dương nhìn cửa bẫy ở lối vào của huy3t mộ, nở một nụ cười ác ý, "Bây giờ nếu chúng ta không thừa dịp đưa than ngày tuyết giúp hắn một tay, thì có phải là thờ ơ lạnh nhạt bất nhân bất nghĩa quá không?"

"Chứ sao nữa." Dương Chí nhìn về phía cửa, "Tôi nhớ nếu ngã xuống từ đây thì sẽ rớt vào một cái mộ phụ toàn là bình rượu?"

Khổng Húc Dương gật đầu, vẻ mặt không giấu được sự khoe khoang: "Ừ, bên trong mộ thất đều là bình đựng thủy quỷ, chỉ cần sơ sẩy một chút là bị nó bắt làm vật thế thân."

"Khổng ca, nhớ lần đầu tiên anh chơi Thôn Âm Sơn đã lợi dụng ngôi mộ bên này để giết hai người chơi, gom hết tài sản của họ." Dương Chí nhớ lại, "Anh làm kiểu gì vậy?"

Khổng Húc Dương trợn trắng mắt: "Cậu có kỹ năng ký ức cơ mà, sao cái gì cũng không nhớ được vậy."

Dương Chí cười nịnh nọt, "Khổng ca, anh là bậc thầy đặt bẫy chuyên nghiệp, dùng bẫy rập nhiều như vậy, cả trong lẫn ngoài trò chơi, nhiều quá sao tôi nhớ nổi chứ."

Khổng Húc Dương ngửa cổ ra sau, kiêu ngạo ừ một tiếng, rồi xua tay đẩy Dương Chí đang đứng chặn ở cửa bẫy: "Biết rồi thì đừng có cản đường."

"Dùng Âm Dương Cách Lộ Phù, nếu không kịp trở lại dương gian trước 12:15 phút thì sẽ bị mắc kẹt vĩnh viễn dưới âm phủ." Dương Chí nhìn mấy cái bình dưới cửa bẫy, trong mắt lộ ra vẻ ác độc và hài lòng, "—— mặc dù đám ma cọp vồ trong bình không mạnh nhưng nó là thứ quỷ dai dẳng nhất ở thôn Âm Sơn, vừa lúc có thể dùng để trì hoãn thời gian."

"Chỉ cần một lá bùa 【 Khu Động Phù 】nho nhỏ." Khổng Húc Dương lấy một lá bùa màu vàng ra, bôi chu sa lên đó, vẽ một nét hình con rắn, rồi dán vào cửa bẫy, "Chúng sẽ nghe theo điều khiển của tôi, ngăn cản những người trong huy3t mộ ra ngoài."

Lá bùa màu vàng dán tr3n cửa bẫy bùng lên một luồng ánh sáng đỏ, chiếu rọi mấy cái bình bên dưới lắc lư ong ong đứng thẳng lại, tựa như chúng đã được triệu hồi cảm thụ lăn đến một hướng nào đó.

Dương Chí khen ngợi: " Khổng ca, bẫy rập của anh lúc nào cũng nham hiểm độc ác."

"Vô độc bất trượng phu." Nụ cười tr3n mặt Khổng Húc Dương còn chưa kịp tan, một trận cuồng phong đột nhiên phát ra từ cửa bẫy trước mặt, không ngừng quay cuồng, cuối cùng nổ tung.

Hình như trong đám bụi đầy trời mù mịt có hai người đang đứng.

Dương Chí còn chưa kịp nhìn thấy hai người kia là ai, một con ma cọp vồ cổ mềm oặt đã bay thẳng vào mặt của Dương Chí và Khổng Húc Dương, trực tiếp đập hai người họ vào cửa khiến cả hai nôn ra một búng máu.

Lớp bụi dần dần lắng xuống, hai bóng người ẩn hiện trong đó lộ ra bóng dáng.

Mục Tứ Thành sắc mặt xanh đen bò rạp tr3n mặt đất, răng nanh vấy máu, phun ra một ngụm máu ma cọp vồ, nhìn chằm chằm vào Dương Chí và Khổng Húc Dương.

Bạch Liễu quỳ cười tr3n người Mục Tứ Thành, bên hông áo sơ mi và sườn mặt đều đầy vết máu, sắc mặt tái nhợt vô cùng, nhưng tr3n mặt lại mang theo nụ cười thân thiện khiến người ta rùng mình.

Bạch Liễu mỉm cười nhìn Dương Chí và Khổng Húc Dương đang nằm tr3n mặt đất ho sặc sụa: "Đồng hương, chúng ta lại gặp nhau rồi."

- -----oOo------