Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 515



Kể từ đó, vị khách lạ này, hoặc có thể gọi là "thần" đêm nào cũng đến.

Vào đêm thứ hai, vị khách vẫn mang theo bộ quần áo và cuốn truyện như cũ, nhưng điều khác biệt là lần này ông ta còn mang theo một cặp kính áp tròng, hay là kính áp tròng làm đẹp nhỉ?

Nó ngập ngừng mở hộp kính áp tròng mà người khách mỉm cười đưa cho mình —— bên trong là một cặp kính áp tròng màu xanh bạc.

"Tối qua ta đến đây vội nên quên mang theo cái này." Người khách lịch sự hỏi, "Ta chưa dùng cái này bao giờ, ta chọn cặp áp tròng tốt nhất đấy, cậu đeo nó có phiền không?"

Tất nhiên là nó chẳng bận tâm gì cả.

Sau khi mặc lại bộ quần áo sờn rách của viện mồ côi và đeo cặp kính áp tròng màu xanh bạc, nó lại ngồi đó lật giở trang truyện. Nhưng lần này dưới cái nhìn chăm chú của người khách, nhất thời da đầu nó tê dại.

—— Sau khi nó đeo cặp kính áp tròng này vào thì ánh mắt ông ta khác hẳn đêm qua.

Cái cách mà vị khách nhìn nó trở nên rất tập trung, hoặc có thể là... hoài niệm, như thể đã vô số lần ông ta chìm đắm trong sự thinh lặng mơ hồ này, canh giữ một bức tượng điêu khắc đeo chiếc kính xanh bạc không lên tiếng, cũng không quay đầu nhìn ông ta, chỉ ngồi đó lật sách và chăm chú đọc, cứ thế lặng lẽ trải qua hàng chục triệu năm dài.

Dường như nhận ra sự căng thẳng của nó, vị khách cười khẽ nói: "Ta nhìn như vậy làm cậu khó chịu sao?"

Do dự một hồi, nó thành thật lắc đầu: "Không có."

——Mặc dù vị khách này nhìn nó chăm chú, nhưng ánh mắt của ông ta không hề giống với ánh mắt của những gã khách còn lại.

Ánh mắt ông ta nhìn nó không hề có dục vọng, ngược lại rất đơn thuần và bình thản —— giống như đang xem một nhân vật trong chương trình truyền hình, hoặc một NPC trong trò chơi.

Những kẻ kia nhìn nó như thể nó không phải là người.

Nhưng nó luôn cảm thấy trong mắt vị khách này, mình giống một con người hơn rất nhiều so với trong mắt những kẻ khác.

Cả hai đều không nói gì nữa, cứ yên tĩnh như thế một lúc lâu thì nó ngập ngừng nói: "Ngài... thích đứa nhỏ mà tôi đang đóng vai sao?"

Người khách ngẫm nghĩ một lúc, có vẻ đang suy nghĩ về câu hỏi của nó, rồi cười khẽ một tiếng: "Thật ra ta không hiểu thích mà các ngươi nói là gì."

"Chỉ là ta đã quen có nó làm bạn, mặc dù nó chưa bao giờ đáp lại ta."

"Đứa nhỏ đó là người thừa kế của ngài à?" Nó hỏi theo bản năng, "Nếu nó muốn đi thì ngài đừng cho nó đi là được mà."

——Mọi người ở đây đều đối xử với con cái của họ như thế, họ muốn an bài cho con mình thế nào thì cứ an bài thế đấy.

Danh thiếp, người kế vị, công việc —— tất cả mọi thứ đều đã được an bài.

Những đứa trẻ đó cũng giống như nó, chỉ cần sinh ra trong gia đình của những người đàn ông ở vòng trong, chúng sẽ không bao giờ có thể rời khỏi sự kiểm soát của vòng trong và Tòa thánh. Quỹ đạo cuộc đời của chúng đã được hoạch định rõ ràng ngay từ khi mới sinh ra và không bao giờ bị chệch hướng.

Vì vậy, nó hơi bối rối khi đối mặt với tình huống này —— một người đàn ông quyền lực như thế này lại đang bị tổn thương vì đứa con sắp rời xa ông ấy.

Điều này thật kỳ lạ.

"Khi nó không có linh hồn và chỉ là một tác phẩm điêu khắc, ta có thể dễ dàng giữ nó lại bên mình." Vị khách cười khẽ trả lời, "Nhưng sau khi nó đã có linh hồn thì không thể nữa."

"Nó sẽ không ngừng chống lại sự trói buộc của ta để bảo vệ cho những điều mà nó khao khát, cho những người mà nó muốn bảo vệ, và cho khoảnh khắc nó đã sinh ra linh hồn của riêng mình."

Vị khách nhìn nó với vẻ hoài niệm và một cảm xúc sâu lắng nào đó mà nó không thể hiểu nổi: "Nó đã hiểu được thích là gì, nó đã có linh hồn."

"Nó không còn là đồng loại của ta, chúng ta không bao giờ có thể ngồi dưới những vì sao và yên tĩnh hòa hợp với nhau như vậy nữa."

"Ngài có thể đưa tôi xuống biển." Nó lúng túng nói: "Ngài giống như thần còn gì? Thần cũng không thể giữ được đứa trẻ đó sao?"

Vị khách cười đáp: "Dù là thần thánh cũng không thể lưu giữ người có linh hồn."

Nó chậm rãi thẳng lưng, mê mang lặp lại lời nói của vị khách với một loại khao khát không thể kiểm soát được: "Một người có linh hồn?"

Lời nói của mẹ lại vang lên bên tai: 【 Hãy rời khỏi đây, rời khỏi thành phố trên không. 】

【Sân khấu rộng lớn hơn đang chờ đợi con. 】

"Cám ơn đã làm bạn với ta đêm nay." Vị khách đứng dậy, khoác áo choàng, cười cảm ơn, "Cậu có muốn thứ gì không?"

Đầu óc nó bắt đầu rối bời, buột miệng nói một hơi dài rằng tất cả hóa đơn đều đã được thanh toán hết rồi.

"Ngài... đêm nay ngài có thể đưa tôi rời khỏi hòn đảo này được không?" nó thận trọng nói ra yêu cầu cuối cùng: "Xuống biển giống như tối hôm qua cũng được."

"Xuống biển à..." Vị khách cười lớn, "Nếu chỉ rời đảo thôi thì tầm thường quá, cậu có thích bầu trời không?"

Nó ngẩn người ra choáng váng.

Vị khách vươn bàn tay đeo găng da ra trước mặt nó, mỉm cười dịu dàng: "Ta dẫn cậu đi xem vũ trụ nơi ta sinh ra đời, đi nhé?"

Hai mắt nó sáng lên, không chút do dự đưa tay lên: "Đi!"

Đêm ấy lúc khách đưa nó về lại đảo, đầu óc nó trống rỗng, trong đầu chỉ toàn là những ánh sao xanh bàng bạc mênh mông cuồn cuộn luân chuyển trong dãy ngân hà. Nó thảng thốt ngã người vào đống chăn dày, sau đó đột nhiên hưng phấn bật dậy, điên cuồng đấm vào không khí, rồi ngã về phía sau, ôm gối lăn qua lăn lại chân đá tới tấp.

Tuyệt đẹp.

Thì ra thế giới lại rộng lớn như vậy.

Giống như mẹ đã nói, thật rộng lớn.

Nó chậm rãi nâng niu lấy tấm ảnh từ trong đống quần áo, rất nhanh liền che đi tên khốn chó chết trên tấm ảnh, chỉ nhìn mẹ cười rạng rỡ dưới nắng ấm, sau đó chậm rãi áp sát ảnh bà vào lòng, cuộn tròn người trong chăn bông và ngủ thiếp đi với nụ cười trên môi.

Bầu trời đầy sao ngoài đảo thật rực rỡ.

Trong thời gian đó, hầu như đêm nào vị khách kia cũng đến. Ông ta đưa nó đi xem những cảnh đẹp nhất trên toàn thế giới, và đáp ứng mọi yêu cầu của nó.

Ngồi trên đại dương ngắm nhìn người cá bơi lượn qua lại, nhìn những loài động vật cổ đại tụ tập dưới lớp băng ở Nam Cực, và dòng người qua lại chen chúc nhau trên một chuyến tàu trong thành phố.

"Một ngày nào đó, chiếc gương của hành khách sẽ nổ tung," đôi khi vị khách nói đùa với nó như thế.

Nó ngớ người ra hỏi, "Tại sao?"

Vị khách sẽ cười và nói, "Ta thiết kế để nó phát nổ vì vì ta nghĩ điều đó rất thú vị."

Nói tóm lại, đó là loại lời nói mà nó không hiểu gì cả, nhưng chuyện này không hề gây trở ngại đến việc nó đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ hạnh phúc.

Chưa bao giờ có người nào dẫn nó đi chơi như thế này, có vẻ như nó đã có một người bạn như lời mẹ đã nói.

Nó cũng biết rằng một ngày nào đó người khách sẽ rời đi, nhưng không biết tại sao, có thể là nó đang trốn tránh, nó không muốn đối mặt với sự thật rằng vị khách đó sẽ rời đi.

Rồi đến một ngày nọ, vị khách tự mình nhắc đến chuyện đó, ông ta nhìn nó đang lật sách, đột nhiên nói: "Tối mai ta sẽ không tới".

"Tối nay cậu muốn đi đâu?"

Người khách nói điều đó với một giọng điệu thoải mái, như thể nói lời tạm biệt với một chương trình truyền hình sau bữa tối, như thể không biết điều này tàn nhẫn như thế nào đối với nó.

Tay nó run rẩy lật sách, ngẩng đầu không tin nổi, sau đó rất nhanh bình tĩnh lại, nó hỏi: "Chỉ có ngày mai là không tới thôi sao?"

"Không." Vị khách cười đáp: "Sau này ta sẽ không đến nữa."

Nó ngồi đó một lúc lâu, quay mặt đi, kiềm chế cảm xúc, cố tỏ ra lạnh lùng nhất có thể, rồi dường như đang nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên từ tại chỗ nhảy dựng lên, chạy vội vàng nói: "Chờ tôi một chút!"

"Ngài chờ tôi một chút nhé!"

Nước mắt nó rơi lã chã, vừa lau nước mắt qua loa vừa lấy những tấm mạng che mà nó giấu dưới chiếc giường chăn lông vũ —— đó là y phục và mạng che để nhảy điệu 《 Salome 》.

【 Còn rất nhiều người thưởng thức khiêu vũ chân chính đánh giá cao vẻ đẹp của con —— họ tồn tại ngoài kia, mẹ đã thấy họ. 】

Nó hít sâu một hơi, thay bộ váy rồi run rẩy bước ra ngoài.

"Tôi có thể.. tôi có thể nhảy một điệu nhảy cho ngài xem được không?" Nó run giọng hỏi.

Vị khách ôn hòa nói: "Được."

Dưới ánh nến mông lung và bên cạnh tấm màn nhung buông lơi, nó đã nhảy điệu nhảy này không biết bao nhiêu lần, bọn người đó nhìn chằm chằm vào nó bằng ánh mắt mà nó căm ghét nhất —— giống như bọn họ cũng từng nhìn mẹ nó như vậy.

Nhưng lần này không có, từ đầu đến cuối đều không có.

Vị khách chỉ yên lặng ngồi đó, không hề lỗ mãng xông lên nửa chừng, không quỳ rạp trên mặt đất vuốt ve chân nó, không hề ngầm nói câu khiêu khích nào đó mà bây giờ nó mới hiểu được mà chán ghét.

Sau khi nhảy xong, nó quay một vòng, đôi mắt tím lóng lánh ánh nước, hai tay nắm chặt vạt váy, khẽ hỏi vị khách: "Có đẹp không?"

"Thật đẹp." Người khách cười đáp, "Linh hồn của cậu cũng giống như điệu nhảy của cậu vậy, đều thật đẹp."

Cuối cùng thì nó cũng cười, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, nó dè dặt lùi lại hai bước về sau, vén váy khẽ cúi đầu, làm động tác hạ màn mà nó đã xem hàng nghìn lần trong video khiêu vũ của mẹ:

"Cảm ơn ngài đã xem."

- -----oOo------