Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 516



Sau màn khiêu vũ, thay vì đưa ra yêu cầu như thường lệ thì lần này nó lại trò chuyện với khách.

"Công việc của ngài là gì vậy?" Nó thận trọng hỏi.

Vị khách dừng lại một chút rồi cười khẽ: "Ta tưởng quy định của hòn đảo là không được dò hỏi khách?"

Nó lập tức căng cứng người, vừa định giải thích thì lại nghe thấy vị khách cười nói: "Ta không làm gì cả, chỉ là một kẻ nhàn rỗi thích chơi game mà thôi."

Nhận thấy người kia không bận tâm đến câu hỏi của mình, nó thở phào trong lòng, ngập ngừng hỏi thêm, "Vậy tại sao ngài phải rời đi đột ngột như vậy?"

"Chà, cái này à?" Vị khách suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Thật ra, ta không thể đến thế giới này".

"Chỉ khi nào có người cầu nguyện và triệu hoán thì ta mới có thể đến, lần này ta có thể ở đây lâu như vậy bởi vì gã không ngừng triệu hoán ta, ước nguyện với ta."

"Nhưng bây giờ gã đã ngừng triệu hoán, cho nên ta phải rời đi."

"Vậy tôi cầu nguyện cho ngài đến có được không?" Nó hỏi.

"Không được, cậu không tin vào ta." Vị khách phá ra cười, ông ta thản nhiên nói, "Ta có thể thấy một niềm tin vững chắc trong linh hồn cậu."

Nó ngẩn người: "Niềm tin vững chắc...?"

"Cô ta rất đẹp." Người khách cười "Niềm tin của cậu cũng rất đẹp".

Nó ngồi đờ đẫn một lúc rất lâu, rất lâu rồi mới cất giọng khàn khàn, cười đáp: "..... Vâng, tôi cũng nghĩ vậy."

"Đêm nay cậu muốn rời đảo đi đâu nào?" Vị khách hỏi nó như thường lệ, "Cậu có muốn điều gì khác nữa không?"

Nó cúi đầu, từ từ siết chặt mạng che trong tay, ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ hoe nhưng giọng điệu lại vô cùng dứt khoát: "Tôi muốn rời khỏi hòn đảo này vĩnh viễn."

"Tôi muốn giết tất cả những gã đàn ông trên hòn đảo này!"

"Đó là điều ước duy nhất của tôi đêm nay, được không?"

Vị khách chăm chú nhìn nó một lúc, rồi đột nhiên nở nụ cười thú vị: "Cậu đang —— "

"—— hứa nguyện với thần sao?"

"Hứa nguyện với thần phải trả một cái giá rất đắt, cậu có chấp nhận không?"

Nó tinh ý nhận ra điều này khác hẳn với các yêu cầu trước đây của mình, ánh mắt của vị khách khiến nó run lên, sống lưng tê dại nhưng nó vẫn gật đầu: "Nếu ngài có thể biến nó thành hiện thực, bất cứ giá nào tôi cũng có thể chấp nhận!"

"Ôi, người trẻ tuổi! Chỉ khi còn trẻ cậu mới có thể nói những điều bốc đồng như vậy." Vị khách mỉm cười.

"Vừa cách đây không lâu gã cũng nói với ta như thế."

"Nhưng Tà Thần không có lý do gì để từ chối lễ vật cả." Vị khách ngẩng đầu, duỗi ngón trỏ gõ lên trán nó, thì thào nói: "Như cậu mong muốn."

Nó ngất lịm đi trong một vầng hào quang màu xanh bạc.

Khi tỉnh dậy lần nữa đã là buổi tối ngày hôm sau, đầu óc nó choáng váng, khi chống bàn đứng dậy vô tình làm rơi một lá bài poker ra khỏi bàn.

Trên lá bài có một dòng chữ viết, nó dán mắt nhìn, phát hiện trên lá bài Bích ghi dòng chữ:

【Cái giá của ước muốn là sự đau khổ. 】

【Nỗi đau này bao gồm của cậu, cũng như của những người mà cậu muốn giết. Ta chấp nhận nỗi đau mà cậu đã mang lại và tạo ra. 】

【Một gợi ý thân thiện, đôi khi giữ lại những kẻ cậu căm hận để bòn rút giá trị và nỗi đau còn sót lại của chúng thì thú vị hơn là giết chúng ngay lập tức. 】

Nó chậm rãi siết chặt lá bài Bích, đôi mắt tím sẫm lại, hơi thở gấp gáp, cùng lúc đó, cánh cửa phía sau bị đá văng ra, gã cha giám mục của nó bước vào, đột nhiên vươn tay túm lấy tóc kéo xềnh xệch nó ra ngoài, giở giọng trịch thượng, "Vị kia đi rồi."

"Mày ra tiếp đãi những người khác đi nào."

"Đêm nay mày phải tiếp hai người." Giám mục nhìn mạng che trên người nó, híp híp mắt, "Hehe, bây giờ là ba người."

"Lâu lắm rồi tao cũng không thấy mày khiêu vũ."

Nó siết lá bài trong tay càng lúc càng chặt, hơi thở càng ngày càng nặng nề. Gã giám mục cha nó ném nó vào một căn phòng khác, nơi đó đã có hai người ăn mặc như linh mục của Tòa thánh đang đợi, gã nắm lấy vai nó kéo nó đứng dậy, ra lệnh:

"Hai vị linh mục này đợi lâu lắm rồi, mày bắt đầu khiêu vũ luôn đi."

Nó chưa kịp làm ra động tác gì thì một tên linh mục đã cười dâm đãng nhào tới muốn đè nó xuống, nó lập tức cầm chân nến bên cạnh đập mạnh vào đầu hắn, tiếng hét thảm thiết trong phòng vang lên, nó cười toe toét sung sướng, nhưng điều này lại khiến giám mục nổi điên hô lớn gọi bảo vệ vào, chẳng mấy chốc nó đã bị đám người đè xuống đất trấn áp.

Có người giẫm mạnh lên cổ tay của nó rồi xoay nghiến tàn nhẫn, lá bài Bích tuột khỏi lòng bàn tay văng xa ra ngoài.

Đám người lại lao vào, xúm tới xâu xé lớp mạng che trên người con mồi đang bị ấn ngã dưới mặt đất, nó nghiêng đầu nhìn qua, trên mặt bàn là lá bài Q cơ nằm chỏng chơ tượng trưng cho thân phận của nó bị hai lá bài khác đè lên, một nỗi hận thù chưa từng có bùng lên trong đáy mắt.

Giết chúng!!

Tôi muốn giết hết đám người này!!

【... phát hiện ra dục vọng mãnh liệt... 】

【 người chơi Hồng Đào đăng nhập vào trò chơi. 】

Bên trong Thành phố trên không, Quyền Chấn Đông lúc này vẫn còn trẻ, hắn ngồi trên một chiếc ghế ở giữa hành lang, vừa nôn nóng lại vừa có chút ngại ngùng, thỉnh thoảng đảo ánh mắt thèm khát tò mò nhìn vào căn phòng cuối cùng bên trong.

Linh mục đưa hắn đến đây đêm nay đã đặt hàng Q cơ, nghe nói là người đẹp nhất hòn đảo này.

Hắn vừa mới nhận chức linh mục của Tòa Thánh, các vị cao niên bên trên liền mỉm cười thâm ý, bảo là nhân dịp này sẽ đưa hắn đến một cõi cực lạc thanh tịnh mà chỉ có người của Tòa Thánh mới có thể đến đó để chúc mừng hắn.

Sau khi Quyền Chấn Đông lên đảo, hắn nhìn cảnh tượng trước mắt mà bần thần chấn kinh đến khoảng 30 phút rồi sau đó nhanh chóng thích nghi, nhưng vì xấu hổ, hắn nói rằng tạm thời trước mắt mình không cần đặt bài đâu —— dù sao đây cũng là lần đầu tiên nên hắn rất bồn chồn.

Có thể đợi đến lần sau.

Nhưng kiểu rụt rè lịch sự này chỉ kéo dài cho đến khi nhìn thấy ảnh chụp của Q cơ thì hắn hoàn toàn chết lặng, linh mục cười cười, ngầm vỗ vai hắn nói, tôi để dành điểm cống hiến trong hai tháng mới đặt Q cơ được một tiếng thôi đấy, còn phải xếp hàng chờ nữa, nếu ông muốn thì tôi cho ông hưởng ké 10 phút vậy.

Quyền Chấn Đông giả vờ giả vịt từ chối tượng trưng vài câu, sau đó đồng ý.

Nhưng bây giờ đã hơn một tiếng rồi, vị linh mục nói sẽ cho hắn mười phút vẫn chưa đi ra, Quyền Chấn Đông không khỏi có chút lo lắng, hắn nhìn trên hành lang, rồi lại nhìn quanh quất trái phải mấy lần, cuối cùng thấy không ai để ý đến mình thì không nhịn được nữa, bước đến gõ cửa.

Bên trong cửa không có động tĩnh gì, Quyền Chấn Đông gọi tên linh mục, bên trong truyền ra một giọng nói yếu ớt: "Cứu, cứu mạng..."

Âm thanh không giống như đang đê mê vui sướng mà giống hấp hối hơn, Quyền Chấn Đông theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, hắn đột ngột đẩy cửa ra.

Mùi máu tanh tưởi nồng nặc xộc thẳng vào mặt, Quyền Chấn Đông sững sờ trước cảnh tượng như địa ngục trần gian trong căn phòng.

Tấm màn nhung đỏ tía rũ rượi ướt đẫm đang nhỏ máu tí tách, ba bốn vệ sĩ nằm trên mặt đất, tứ chi co quắp, máu chảy thành vũng dưới thân, đồng tử đã giãn nở tối đa, nếu không có hơi thở yếu ớt trước mũi và run rẩy vì đau đớn thì Quyền Chấn Đông nghĩ bọn họ đã chết.

Đi sâu hơn vào bên trong, hai vị linh mục đặt hàng Hồng Đào đã bị "mổ bụng", xương trắng và ruột lòng thòng lòi hết ra bên ngoài, trên mặt toàn là vết bỏng, còn vị linh mục kia thì thân dưới bê bết máu, vị trí kia xẹp lép trũng xuống, Quyền Chấn Đông vừa nhìn qua thì da đầu tê dại —— chắc chắn thứ kia đã không còn nữa!

Hai linh mục này vẫn đang động đậy, thương tích thảm thương như vậy thế mà vẫn còn sống!

Tận cùng bên trong căn phòng truyền ra tiếng la hét thảm thiết, đầu óc Quyền Chấn Đông đông đặc cứng ngắc, nhưng vì tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra, hắn vẫn đi vào trong.

"Cứu, cứu tôi..." Tiếng kêu yếu ớt này là của giám mục, chủ nhân của hòn đảo, nhưng vào lúc này, vị giám mục kiêu căng ngạo mạn đối với mọi người lại kêu rên một cách hèn hạ, "Cứu..."

"Tha mạng cho tôi."

Giữa tiếng hét chói tai và yếu ớt của giám mục, Quyền Chấn Đông từ từ vén bức màn ngăn cách với mọi thứ bên ngoài, sau đó hắn sững sờ đứng lặng chỗ.

Một người đang uể oải lười nhác ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn, đôi mắt màu tím của anh đen đặc dưới ánh nến yếu ớt, chỉ còn thấy một tia sáng màu tím nhỏ nhoi lưu chuyển trong đôi ngươi. Toàn thân anh đầy máu, như vừa được rửa sạch bằng máu, máu chảy ra từ đầu tóc và ngón chân lắc lư, rơi tí tách rồi chảy nhòe trên mặt đất.

Anh lơ đãng xáo trộn bộ bài trên tay, giọng điệu không nhanh không chậm, có chút nghịch ngợm:

"Tôi hỏi lại lần nữa, ông ta tên gì?"

Giám mục kinh hãi, từ trong cổ họng phát ra tiếng thở hồng hộc, gã bật khóc: "Tôi thật sự không biết!"

"Tôi chỉ biết mọi người đều gọi ông ấy là Quốc vương, tôi không biết tên ông ấy thật mà! Quý ông đó không bao giờ để lại tên của mình!"

"Thật sao?" Anh rũ đôi mắt tím, máu chảy ra từ hàng mi dài cong vút, giọng điệu dường như mang theo một loại trách móc nào đó, "Sao cái gì ông cũng không biết vậy."

"Thật là vô dụng."

Lời nói vừa dứt, lá bài đang xáo trộn trong tay anh chợt lóe lên, anh dùng hai ngón tay kẹp lấy lá bài ném về phía gã giám mục.

Tiếng thét thảm thiết của giám mục lại vang lên: "A!! AAAA!!!"

Ánh nến nhảy lên soi sáng mặt đất.

Quyền Chấn Đông đờ đẫn quay đầu lại, qua ánh nến hắn nhìn rõ mồn một bộ dạng giám mục gục trên mặt đất.

Từ đầu đến chân giám mục dường như cũng đã được rửa sạch bằng máu, nhưng không giống như Hồng Đào, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng biết Hồng Đào tắm máu người khác, còn giám mục tắm máu của chính mình. Gã nằm thẳng đuột ra đất thành hình chữ đại (大), gần như mỗi vị trí khớp xương trên người đều bị ghim chặt bằng một lá bài poker.

Nhìn thôi cũng biết rất đau rồi, giám mục đau đến mức cơ bắp co rút lại, nhưng gã lại bị mấy lá bài ghim xuống đất, không cử động được.

Mà lá bài Q cơ Hồng Đào ném ra ban nãy cắm thẳng vào chính giữa vật kia của giám mục, nháy mắt máu tươi phụt lên xối xả.

Quyền Chấn Đông kinh hãi nhìn giám mục đang co giật —— sao mà không đau được chứ!

Hắn hoảng sợ muốn bỏ chạy, nhưng lúc lùi lại thì vô tình giẫm phải tờ giấy vụn, nghe thấy âm thanh loạt xoạt, Hồng Đào ngồi trên chiếc ghế đối diện ngẩng phắt đầu lên ngay lập tức.

Máu tươi nhỏ giọt lỏng tỏng từ mái tóc của Hồng Đào, chảy dài trên khuôn mặt đã từng mê hoặc Quyền Chấn Đông, nhưng bây giờ hắn ta chỉ cảm thấy sợ hãi.

Anh chống khuỷu tay lên thành ghế, mềm oặt tựa vào lưng ghế như người không xương, sau đó, dưới ánh nến, Quyền Chấn Đông nhìn thấy Hồng Đào chậm rãi nhướng mắt, nhếch khóe môi, dùng đôi mắt tím huyền ảo liếc nhìn hắn cười nửa miệng:

"Ông là khách tiếp theo của tôi, phải không?"

- -----oOo------