Bọn Bạch Liễu trà trộn vào trong đám người, Mục Tứ Thành cảnh giác quan sát tứ phía, sau đó ghé tai Bạch Liễu thì thào: "Nhưng tôi vẫn chưa biết 3 tin nhắn của Giai Nghi nghĩa là sao, anh giải thích cho tôi nghe đi."
"Không cần giải thích." Bạch Liễu bình tĩnh nhìn mười mấy người phụ nữ đang chậm rãi đưa hai tay vào mép váy, rõ ràng là hành động lấy vũ khí, hơi nhướng mày cười, "Chút nữa cậu sẽ hiểu ngay thôi."
Quả nhiên có phù thủy trà trộn trong kho hàng của bọn họ, thảo nào lại xuất hiện nhiệm vụ phụ đó.
"Ừ." Giọng điệu của Bạch Liễu bình tĩnh, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Xem ra lễ phân loại phù thủy dự bị này sẽ không diễn ra suôn sẻ như đám người của Tòa thánh mong đợi rồi."
Gần như ngay khi giọng nói của Bạch Liễu vừa chấm dứt, một cô gái trước mặt cách hắn khoảng 3 mét đưa tay xuống vuốt ve chiếc vòng chân bên chân phải của mình, có vẻ như nơi đó đang giấu một khẩu súng lục, bên tai phải đeo một chiếc khuyên tai nhỏ xíu màu đỏ. Cô nhìn chằm chằm vào video Toàn Bảo Lạp trên màn hình lớn, hơi thở gấp gáp, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Cho dù đã tức giận đến thế nhưng cô gái vẫn yên lặng bất động chờ đợi —— chờ lệnh tấn công.
Chiếc khuyên tai đỏ trên tai phải của cô đột nhiên nhấp nháy ——dường như là tín hiệu của cuộc tấn công, cô gái không chút do dự giơ cánh tay lên, rút khẩu súng từ vòng chân bên trong chiếc váy dài ra rồi ngóc đầu lên nhắm ngay khán đài.
Đôi mắt cô gái ẩn chứa một sự căm thù và quyết tâm khó tả, cô giơ súng nhắm vào chiếc máy chiếu đang chiếu video dạy học của Toàn Bảo Lạp, khàn giọng gầm lên: "Sao bọn mày dám phát đoạn phim xử án của Bảo Lạp!"
"Bọn mày không xứng đáng nhìn chị ấy!"
Khẩu súng bóp cò, viên đạn được bắn ra, máy chiếu nháy mắt bùng lên tia lửa, hình chiếu Bảo Lạp trên màn hình lớn biến mất trong tích tắc, toàn bộ nhà kho im lặng trong giây lát, sau đó mọi người bắt đầu ôm đầu ngồi xổm xuống la hét ỏm tỏi.
Bạch Liễu nhanh chóng kéo Mục Tứ Thành đang lơ ngơ còn chưa kịp phản ứng ngồi xổm xuống, còn hết sức hết lòng với nghề diễn đưa hai tay lên úp sau đầu, giả bộ làm một người dân bình thường.
Đường Nhị Đả và Mộc Kha cũng nhanh chóng bắt chước ngồi xổm xuống theo.
Khoảng hơn chục phù thủy trong đám đông di chuyển nhanh chóng, rút súng và bắt đầu bắn vào các nhân viên bảo vệ Tòa Thánh ở cả hai bên.
Quyền Chấn Đông hoảng sợ núp sau những người bảo vệ Tòa thánh trên khán đài, hét lớn: "Mau đổi đạn xương cá chình biển đặc chế đối phó phù thủy!"
"Bắt hết đám phù thủy độc ác này mau!"
Đám người bảo vệ Tòa thánh ngay lập tức thay đổi vũ khí, ai cũng đeo một băng đạn dài quanh người rồi nhanh chóng lắp đạn vào súng, nhắm thẳng vào các phù thủy.
Đạn bắn ồ ạt tới tấp trong tích tắc, cơ bản đám người bảo vệ của Tòa thánh không bắn vào phù thủy mà cứ nạp đạn rồi bắn bừa bãi khắp nơi trong kho hàng —— đồng nghĩa với việc bọn chúng cũng sẽ bắn trúng những phù thủy dự bị vô tội.
Nhưng bọn chúng cũng không quan tâm, chỉ cần có thể giết phù thủy, giết một ít phù thủy dự bị cũng chẳng hề gì.
Nhưng nhóm phù thủy tấn công lại để ý chuyện đó.
Người phù thủy dẫn đầu bắn phát súng đầu tiên vào máy chiếu sầm mặt lại, cô giơ tay lên, làm động tác nắm chặt, trầm giọng nói: " Vu thuật —— đuôi vảy cá."
Hai chân của cô nháy mắt duỗi dài ra, biến thành một cái đuôi rắn to dài khổng lồ vây kín hết toàn bộ các phù thủy dự bị trong kho hàng, tất cả những viên đạn xương bắn xuyên vào đuôi rắn của cô và ghim chặt vào đó, máu từ đuôi rắn phun ra xối xả, phần thân trên đuôi rắn run lên, cô đau đớn rên một tiếng.
"Leah!"
Một phù thủy bên cạnh nhìn chiếc đuôi rắn bị thương của Leah với vẻ không tin nổi: "Sao loại đạn này có thể xuyên thủng đuôi rắn của chị được!"
"Không quan trọng." Sắc mặt Leah tái nhợt, cô ngẩng đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh và nghiêm nghị như cũ, "Để nhóm phù thủy dự bị thoát trước, chúng ta cản lại phía sau!
Đường Nhị Đả được đuôi rắn vây che bên trong căng thẳng theo dõi tình hình, từ nãy đến giờ vẫn nhìn xuống khẩu súng lấp ló trên tay mình sẵn sàng khai chiến bất cứ lúc nào, móng khỉ của Mục Tứ Thành cũng liên tục cào đất nôn nóng, thỉnh thoảng cậu lại liếc mắt về phía Bạch Liễu ———— điệu bộ nóng lòng muốn cứu người lắm rồi đây.
Bạch Liễu lạnh lùng ngăn lại: "Không được, chưa có lệnh của chiến thuật gia thì chúng ta không thể hành động."
Đường Nhị Đả nghiến răng kìm lại, Mục Tứ Thành chửi thề một tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
—— Bạch Liễu nói đúng, trong giải đấu, nếu không có lệnh của Lưu Giai Nghi, họ tuyệt đối không được hành động làm gián đoạn bố cục của chiến thuật gia.
Dưới sự bảo vệ của chiếc đuôi rắn của Leah, nhóm phù thủy dự bị đang hoảng loạn nhanh chóng được sơ tán, toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy 30 giây, có vẻ như tất cả mọi người đều đã quá quen thuộc với tình cảnh như thế này.
Đuôi rắn của Leah đã bị bắn phá máu thịt tan nát tung tóe, cuối cùng không giữ được hình thái nữa đành biến trở lại thành người. Cô lật người lăn lộn rồi trốn vào một góc bên cạnh, lấy một chai cồn sát trùng ra, cắn mở rồi đổ xuống vết thương dày đặc trên đôi chân đã biến về bình thường của mình.
Cơn đau khiến cô thót người nhưng vẫn nghiến răng cố đừng kêu ra tiếng, sắc mặt tái nhợt, lồng ngực phập phồng dữ dội, sau đó cô ngẩng đầu lên ——
—— Chạm ngay đôi mắt của Bạch Liễu đang cố ý trốn ở nơi này không chịu chạy trốn.
Leah: "..."
Bạch Liễu: "..."
Viên đạn sượt qua bức tường bên cạnh khuôn mặt của Leah, cô định thần lại, nghiêng người sang một bên, đôi chân chằng chịt vết thương vừa mới tiêu độc lại biến trở lại thành đuôi rắn, xoắn lại xếp chồng lên nhau chắn trước mặt bốn người Bạch Liễu. Cô dùng giọng điệu dữ tợn gần như đe dọa bốn người phía sau: "Chạy mau!"
"Chạy cái gì mà chạy?" Quyền Chấn Đông đắc thắng bước xuống, hắn nhìn cái đuôi rắn đầy vết thương của Leah, không khỏi tiếc nuối tặc lưỡi hai tiếng, "Bị thương thế này mà còn chạy được nữa hả Leah? À hay phải nói bò mới đúng chứ nhỉ?"
"Cô vốn là một thành viên của Đội tuần tra Thánh Nữ, được thần ban tặng cho cái tên đẹp đẽ như thế này, nhưng cô nhìn bộ dạng hiện giờ của cô xem?"
"Mới chật vật và bẩn thỉu làm sao! Tại sao cô lại cứ nhất định muốn chạy trốn với Bảo Lạp? Khi đó rõ ràng cô đâu phải là phù thủy."
"Không phải à?" Cảm xúc phập phồng khiến con ngươi của Leah dựng đứng, giọng nói nghèn nghẹn như rắn đang bơi lội: "Tôi thì nghĩ từ trước đến nay tôi vẫn là phù thủy."
Giọng điệu của Quyền Chấn Đông trở nên lạnh lùng: "Bắt cô ta về tòa thẩm giáo."
Đám người bảo vệ hai bên trái phải nạp đạn vào súng rồi dí vào cổ Leah, huýt sáo cười cợt nhả: "Em gái rắn, theo bọn anh nào."
Leah khẽ ngước cằm lên bởi súng dí vào, cô thở hổn hển rồi bình tĩnh nói, "Đi với các người cũng được."
"Nhưng ông phải thả bốn phù thủy dự bị phía sau tôi ra."
Quyền Chấn Đông dường như vừa nghe thấy chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, hắn ta cười thành tiếng: "Cô tưởng mình còn đủ tư cách đàm phán điều khoản với người vừa nã đạn xương cá chình biển vào cô đấy à?"
"Chúng tôi không lột da rắn của cô bây giờ đã là tử tế với cô lắm rồi nhé."
Đôi mắt xanh đen của Đường Nhị Đả chìm xuống, tay phải chậm rãi nắm lấy khẩu súng, móng khỉ của Mục Tứ Thành cũng bắt đầu cử động khớp xương, răng nanh nhe ra đến nơi rồi, Mộc Kha mím môi nhìn Bạch Liễu, vẻ mặt căng thẳng ——
—— nhưng Bạch Liễu vẫn chẳng chút dao động, hắn vẫn bình tĩnh ngồi yên chờ đợi.
Vào lúc tay người bảo vệ sắp chạm vào Leah, dụng cụ truyền tin trên eo Bạch Liễu rung lên, bốn người đồng thời cúi đầu, nhìn thấy tin tức của Lưu Giai Nghi ——
—— 【viện binh đã đến 】
Một chiếc xe máy phân khối lớn gầm rú inh ỏi lao thẳng vào cửa cuốn của nhà kho, tài xế nghiêng người chống một chân trên mặt đất rồi quay xe thành vòng tròn, phóng vút vào trong, tông thẳng vào đám người bảo vệ phía trước Leah, sau đó chà lết gót giày xuống đất phanh gấp lại.
Chiếc xe dừng lại sát trước đuôi rắn của Leah, gót giày tóe ra một tia lửa lớn.
Mục Tứ Thành nhìn mà hết cả hồn, cậu nhích lại gần, thấp giọng nói: "Quào, cao thủ chơi xe nha!"
Người phụ nữ trên xe bước xuống, cô mặc một bộ quần áo da bó sát màu đen và một chiếc áo khoác ngắn, chiếc mũ bảo hiểm trên đầu vừa cởi ra để lộ mái tóc ngắn nửa dài màu đen ẩm ướt. Cô hất tóc qua loa, quay đầu ném mũ bảo hiểm sang một bên, nghiêng người nhìn xuống Quyền Chấn Đông bị mình tông văng xuống đất, đang gào thét ôm chặt lấy cái chân gãy của hắn. Tiếp đó, cô giẫm gót giày còn nóng bỏng lửa vào cổ Quyền Chấn Đông, ánh mắt tỏ vẻ chán ghét không buồn che giấu.
Quyền Chấn Đông lại bị bỏng kêu thét lên một tiếng, nhưng người phụ nữ giẫm lên cổ hắn lại nghiến mạnh thêm hai cái nữa: "Ông vừa nói là muốn lột da rắn sống của ai vậy?"
"Không bằng để tôi lột da của tên cặn bã như ông trước đã."
"Ấu Chân!" Leah thở phào nhẹ nhõm, cô mệt mỏi trở lại hình dáng ban đầu, giọng điệu vui mừng, "Sao em lại ở đây?"
Nhóm phù thủy do Ấu Chân mang đến nhanh chóng kiểm soát toàn bộ nơi này, tất cả các thành viên của đội cận vệ Tòa Thánh đều bị giết, ngoại trừ Quyền Chấn Đông nằm lê lết ở dưới chân Ấu Chân.
"Khu chúng ta mới xuất hiện nhân vật rất lợi hại nên em rảnh tay hỗ trợ bọn chị." Ấu Chân lau mồ hôi trên đầu, cau mày nhìn vết thương trên chân Leah, "Sao lại thế này? Chị cũng bị thương à, hôm nay nhiều phù thủy bị thương vậy?"
"Hình như Tòa thánh đang nghiên cứu chế tạo vũ khí gì đó chống lại chúng ta." Leah thờ ơ nâng cằm, "Hẳn là linh mục Quyền của chúng ta biết một số thông tin nội bộ đấy."
Ấu Chân làm một cử chỉ OK, cô cười nham hiểm: "Hiểu rồi, em đưa ông ta về, giành thời gian tâm sự với ông ta vậy."
"Vậy bốn cô này là sao?" Ấu Chân tò mò nhìn bốn "người phụ nữ" phía sau Leah, sau đó mắt cô sáng lên, a ha một tiếng rồi hào hứng xoa xoa tay, giọng điệu ẩn ý, "Bọn họ là phù thủy dự bị được chúng ta giải cứu nên muốn gia nhập khu phù thủy, phải không?!"
Leah nhìn vào đôi mắt mong đợi sáng lóa của Ấu Chân một hồi lâu, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại nói không thành lời.
Họ đã giải cứu rất nhiều phù thủy dự bị, nhưng rất ít người được cứu đồng ý tham gia cùng với họ, mỗi đợt có thêm một người đã tốt lắm rồi —— chủ yếu là trong tình huống quá hỗn loạn và Tòa thánh tấn công giết chóc bừa bãi như thế, bọn họ sẽ để cho các phù thủy dự bị chạy trốn càng nhanh càng tốt để bảo vệ mạng sống của các cô, bởi thế đúng là cũng không có nhiều cơ hội để hỏi đối phương có nguyện ý gia nhập hay không.
Do bọn họ mà các phù thủy dự bị mới suýt bị giết, nếu lại còn chạy theo người ta hỏi này hỏi nọ thì có chút không thích hợp cho lắm.
Nhưng lần này lại có đến 4 người ở lại ...
Leah hoàn toàn có thể hiểu được những mong đợi của Ấu Chân, bởi vì ngay cả cô cũng không thể không hy vọng.
Cô giả vờ điềm tĩnh quay người lại, cố gắng hết sức để thể hiện khía cạnh dịu dàng và thân thiện nhất của bản thân, vả lại bắt đầu hối hận tại sao mình không phải là Bảo Lạp —— nếu đổi lại là Bảo Lạp, chị ấy nhất định có thể thuyết phục những người này gia nhập khu phù thủy.
"Các cô..." Leah mới rụt rè nói được nửa chừng, Ấu Chân đã chờ không được gấp gáp xông tới trước mặt cô, đôi mắt hiện lên tia sáng vui vẻ phấn khích: "Các cô ở lại là vì thích phù thủy và muốn trở thành phù thủy phải không?"
"Chúng tôi rất hoanh nghênh mấy chị em gia nhập!"
Ấu Chân vui đến nỗi chẳng nói được gì nhiều, cô thậm chí còn muốn nắm tay Đường Nhị Đả, nhưng lại sợ đối phương ghét phù thủy nên đành thôi, chỉ nhìn cả bọn với đôi mắt sáng lấp la lấp lánh: "Phải không?"
—— Ánh sáng trong mắt cô rực rỡ chói lóa, như thể chỉ cần đối phương gật đầu liền có thể hóa thành tia lửa đốt cháy ánh sáng trong mắt cô, biến thành một cơn mưa pháo hoa, khiến cô nhảy nhót vui mừng hạnh phúc.
Đường Nhị Đả đối diện với ánh mắt đó, anh hơi hé hé miệng bối rối, không biết phải từ chối như thế nào —— dù sao anh cũng là đàn ông.
Mục Tứ Thành cũng im lặng.
"Có người nói với tôi là phải thành thật với các cô, không được nói dối các cô." Bạch Liễu bình tĩnh cởi bỏ tóc giả, "Tuy rằng tôi rất muốn nói là muốn gia nhập cùng với các cô, nhưng trước tiên, tôi nhất định phải nói cho các cô biết ——"
"—— Chúng tôi là đàn ông."
Mục Tứ Thành cũng từ từ tháo bộ tóc giả của mình, theo sau là Đường Nhị Đả, sau đó là Mộc Kha. Cả bọn ai nấy đều im lặng không nói một lời, chỉ trầm mặc lần lượt cởi bỏ những món trang phục nữ giới không phù hợp trên người mình —— như thể giờ phút này họ không muốn cởi nó chút nào.
Ánh sáng trong mắt Ấu Chân chậm rãi tắt ngúm, sau đó lại thay đổi —— từ ánh sáng rực rỡ thành nước mắt lóng lánh.
Cô lắc đầu lùi lại không thể tin được, tựa như không thể chấp nhận được thực tế, mỉm cười thảng thốt chỉ vào bọn Bạch Liễu: "Các người, tất cả các người đều là nam?"
"Sao có thể như thế được?"
"Một..." Ấu Chân bướng bỉnh đưa ra một ngón tay, mắt cô ứa lệ, "Một cô gái cũng không có sao?"
"Trong các người có cô gái nào đồng ý ở lại vì muốn làm phù thủy không?"
Leah lặng lẽ vỗ vai Ấu Chân để thể hiện sự an ủi.
Ấu Chân ngẩng đầu kìm lại nước mắt, cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống, lại biến thành dáng vẻ cực kỳ hung hãn lúc đầu kia, cô đột nhiên rút súng ra, chĩa vào đầu Bạch Liễu, lạnh lùng hỏi hắn: "OK, anh là đàn ông, vậy chúng ta hãy bắt đầu cuộc thẩm vấn thường lệ của phù thủy đối với đàn ông, một gợi ý thân thiện, đừng nói dối phù thủy, trừ khi anh có hai mạng ——"
"—— Câu hỏi đầu tiên, anh đã bao giờ làm bất cứ điều gì gây tổn thương cho phù thủy chưa?"
Bạch Liễu bình tĩnh vung tay lên: "Không có."
Ấu Chân tiếp tục lạnh lùng hỏi: "Anh đã dự phiên tòa phù thủy nào mà không phát ra tiếng động chưa?"
Bạch Liễu nói, "Không có."
Ấu Chân hỏi: "Anh có nghĩ rằng sự tồn tại của phù thủy là một tội ác, là sai lầm, lý do tại sao chỉ phù thủy mới có thể tiêu hóa cá chình là bởi vì chúng ta sinh ra đã là tội lỗi, thần đang trừng phạt chúng ta, và chúng ta phải chuộc tội không?"
"Không bao giờ." Bạch Liễu bình tĩnh nói, "Đứa nhỏ đầu tiên khóc thương tôi, trị thương cho tôi, chính là phù thủy."
"Con bé là một trong những người bạn quý giá nhất của tôi trên thế giới này, và con bé là người mà tôi sẵn sàng trao cả sinh mệnh, chiến thắng và sự tin tưởng của mình cho nó."
"Nếu con bé là một tội ác, là sai lầm theo sự sắp đặt của thần, và phải chuộc tội vì sự sinh ra của mình ——"
Bạch Liễu nhìn thẳng vào Ấu Chân: "Vậy thì tôi sẽ giết thần vì con bé."
Ấu Chân nhìn Bạch Liễu chằm chằm hồi lâu, cô bỏ súng xuống, sau đó quay người, hung hăng đưa tay lên lau mắt, sau đó nghẹn ngào chửi ầm lên: "Cút đi, lũ đàn ông thúi tha, đừng để tôi gặp lại mấy người!"
Bạch Liễu nhìn theo bóng lưng Ấu Chân rời đi, buông đôi tay đang giơ cao xuống, từ xa nhìn Ấu Chân đã đi được nửa đường vẫn còn tức giận đến mức đá vào cửa nhà kho rầm rầm mấy cái, vừa khóc vừa mắng:
"Tức chết tôi rồi! Cứu cả đống người ai ngờ toàn là lũ đàn ông chó chết!"
"Một người, một cô gái thôi cũng không có!"
"huhuhu! Chạy theo Tòa thánh hết thôi! Tại sao vậy chứ!"
Leah vỗ vai Ấu Chân, an ủi thầm lặng, Ấu Chân vùi đầu vào vai Leah khóc lóc thảm thiết rồi cả hai cùng nhau bước đi.
"..... Này, cảm giác như tôi là đàn ông hình như sai sai thì phải." Mục Tứ Thành thở dài rầu rĩ, trong lòng có chút không thoải mái.
Đường Nhị Đả nghiêm nghị ngồi sang một bên cũng gật đầu đồng ý.
"Tiếp theo Giai Nghi kêu chúng ta làm gì?" Mục Tứ Thành ngồi trên sàn nhà kho, ngẩng đầu buồn bực nhìn Bạch Liễu, "Mau kiếm chuyện gì cho tôi làm đi! Nếu không, tôi cảm thấy có lỗi với bọn họ quá!"
Đường Nhị Đả lại nghiêm túc gật đầu cái nữa.
"Sao vừa rồi anh không để cho chúng ta ra tay?" Mục Tứ Thành sực nhớ lại chuyện vừa nãy liền hỏi Bạch Liễu, "Phù thủy tên Leah kia bị thương rất nặng!"
Bạch Liễu liếc mắt nhìn Mục Tứ Thành: "Bởi vì đối phương không cần."
"Lúc Quyền Chấn Đông sắp chạm vào Leah, cô ta đã đưa tay ra phía sau thủ thế rồi, hẳn là vẫn còn vu thuật có thể sử dụng."
Bạch Liễu thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Chuyện bọn họ có thể tự mình xử lý thì cứ để bọn họ xử lý, cậu chen vào giúp đỡ chỉ tổ đem phiền phức, làm gián đoạn tiết tấu tấn công của bọn họ thôi."
Mục Tứ Thành xấu hổ gãi đầu: "À, vậy hả?"
"Vậy nếu chúng ta làm chuyện khác thì có gây gián đoạn nhịp điệu công việc của họ không? Chúng ta có thể làm gì khác nữa không?"
"Đương nhiên là có." Bạch Liễu nhìn bóng lưng của Ấu Chân, "Giai Nghi đã ra lệnh hỗ trợ bọn họ cướp tòa."
"Cướp tòa?" Mục Tứ Thành sửng sốt, "Cướp tòa gì?"
Mộc Kha giải thích: "Mỗi ngày Tòa thẩm giáo ở đây đều xét xử rất nhiều vụ án phù thủy, chắc là bọn họ muốn đi cướp những phiên tòa này."
"Nhưng mà có rất nhiều phiên tòa kiểu này phải không?" Đường Nhị Đả có chút nghi hoặc hỏi, "Chúng ta xác định thời gian và địa điểm mấy vụ cướp tòa bằng cách nào đây?"
Bạch Liễu đảo mắt qua nhìn bộ quần áo linh mục của Quyền Chấn Đông bị Leah lôi đi còn sót lại trên mặt đất, hai mắt híp lại. Hắn bước tới, luồn tay vào trong lục lọi một hồi, sau đó dùng hai ngón tay kẹp lấy một xấp giấy từ bên trong ra.
Gần như cùng lúc đó, dụng cụ truyền tin trên eo Bạch Liễu rung lên: