"Chắc là thứ này đây." Bạch Liễu mỉm cười đưa xấp giấy dày cộm cho mọi người xem, "Lưu trình hành động tiếp theo của chúng ta."
Mục Tứ Thành lập tức nhào tới: "Phiên tòa tiếp theo ở đâu?"
"Tòa thẩm giáo số 2." Đầu ngón tay Bạch Liễu lần theo bảng giờ giấc, hắn nhìn thấy chi tiết vụ án xét xử thì ánh mắt tối sầm lại, "Đối tượng xét xử là một nữ chủ khách sạn, 41 tuổi. Một người khách của cô đã tố cáo rằng cô đã lẻn vào phòng anh ta để tắm rửa và cố tình dụ dỗ anh ta giở trò đồi bại."
"Đm!" Mục Tứ Thành siết chặt nấm đấm, "Vụ này giống hệt như vụ Toàn Bảo Lạp!"
"Không, hoàn toàn không giống nhau." Bạch Liễu chỉ vào tờ giấy, "Đây là lần thứ 42 nữ chủ này bị xét xử, trong những lần xét xử trước đó cô ấy đều không nhận tội."
"Cô ấy đã bị tra tấn dìm nước, đốt lửa, tháo khớp xương nhưng vẫn không chết và nhất quyết không nhận tội, thế nên tòa thẩm giáo không thể buộc tội cô là phù thủy, đành phải tuyên bố vô tội và phóng thích."
"Đây là phiên tòa thứ 43 do người khách kia lại tiếp tục tố cáo, vả lại lần này yêu cầu dùng lửa thiêu để xác định xem cô ấy có phải là phù thủy hay không."
Mục Tứ Thành sững sờ: "4.. 43 lần phán xử? Thằng chó kia bệnh à?! Sao nó không chết cho người khác nhờ cái?!"
"Thân thể cô ấy không chịu nổi tra tấn lần này." Mộc Kha nghiêm túc nói, "Nếu không cướp tòa thành công thì cô ấy sẽ bị thiêu chết ngay lúc xét xử."
Tòa thẩm giáo số 2.
Vị nữ chủ khách sạn kia bị trói vào cột gác ngay bên dưới tòa thẩm giáo đã 3 đêm liền, hành động này được gọi bằng cái tên rất hoa mỹ là để cho cô tĩnh trí. Trong thời gian đó, cô không được ăn bất cứ thứ gì, uống bất kỳ loại nước nào, Tòa thánh cho biết mục đích của việc tĩnh trí này là để loại bỏ những sự bẩn thỉu trong cơ thể của cô —— tất nhiên là có một lời giải thích hợp lý hơn, đó là để cô không còn sức chống đối trước tòa.
Trước đây, đã có rất nhiều phù thủy đột nhiên nổi điên lên giết chết thẩm phán phiên tòa và đào tẩu ngay lúc phán xử.
Cô thẫn thờ nhìn bức tranh men màu ngay phía trên cửa tòa, trên đó là bức tượng một vị thần đang ôm một đứa bé, vị thần mỉm cười âu yếm và thương hại, dáng vẻ hệt như mỗi ngày các cô đều được nghe nói ——【 Thần yêu thế giới, Tòa thánh thật vĩ đại 】.
Thần sẽ yêu thương tất cả mọi người, và thần sẽ dõi theo tất cả mọi người —— ngoại trừ phù thủy.
Ngay sau bình minh, cô sẽ bị kéo đến Tòa thẩm giáo, và rồi bọn họ sẽ chất đầy củi dưới chân cô, thứ củi mà bọn họ nói rằng chỉ khi nào phạm nhân là phù thủy thì mới có thể đốt cháy được nó —— Nhưng theo kinh nghiệm bị đốt lần trước của cô thì hình như củi vẫn có thể cháy mà không cần phải thiêu phù thủy.
"Phiên tòa xét xử phù thủy số 1." Có người trong đoàn hộ tống đẩy cánh cửa tòa án tối tăm ra, hắn nhìn cô với vẻ chán ghét, "Chuẩn bị lên tòa."
Cô bị trói vào cột đối mặt với Tòa thẩm giáo, gục đầu xuống thở thoi thóp, thậm chí không còn sức để ngẩng đầu lên.
"Yên lặng! Yên lặng!" Vị giám mục làm thẩm phán ngồi phía trên, tay cầm chiếc búa thẩm phán lạnh lùng gõ hai cái, "Giữ tôn nghiêm cho tòa thẩm giáo, xin hãy im lặng!" Tòa án dần dần trở nên yên lặng.
"Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào thẩm phán." Giám mục lạnh lùng nói. "Bị cáo."
Cô thật sự không nhấc đầu lên được, nhưng cũng may là có vẻ như bọn họ rất quen thuộc với tình huống này, liền chống một cây gậy dài dưới cằm bắt buộc cô phải ngẩng mặt lên nhìn về phía giám mục.
Lúc này giám mục hài lòng thu lại ánh mắt: "Phiên tòa bắt đầu."
Cô từ từ đảo mắt nhìn quanh tòa.
Phiên tòa xét xử phù thủy bao gồm bốn giai đoạn, đầu tiên là bên nguyên cáo sẽ trần thuật lại lý do vì sao tố cáo đối phương là phù thủy, giai đoạn tiếp theo bị cáo sẽ tự bào chữa cho mình, sau đó nữa là giai đoạn chứng minh bị cáo không phải là phù thủy —— quá trình chứng minh này chính là dùng các loại vật thánh khác nhau để kiểm tra cô, xem cô có thể chịu đựng được không.
Nếu cô có thể sống sót sau một loạt kiểm tra này mà không chết hoặc đồng ý nhận tội, thì cô không phải là phù thủy.
Nhưng dùng vật thánh để khảo nghiệm cũng chẳng khác gì tra tấn.
Giai đoạn thứ tư và cũng là giai đoạn cuối cùng là phần phán quyết của bồi thẩm đoàn.
Có hai loại bồi thẩm đoàn trong tòa thẩm giáo, loại thứ nhất gọi là bồi thẩm đoàn Tòa thánh, gồm 4 linh mục của Tòa thánh, loại thứ hai gọi là bồi thẩm đoàn đại chúng, đây là những người được Tòa thánh chọn lựa từ dân chúng để phán xử bị cáo, thông thường sẽ có khoảng hơn 20 người, đa số đều những người đàn ông có ý định gia nhập Tòa thánh —— nghe nói Tòa thánh chỉ chọn nam giới vào nhóm bồi thẩm đoàn để ngăn chặn phù thủy trà trộn đột nhập vào phiên tòa.
Tòa thánh thành lập nhóm thẩm phán này để thể hiện sự công bằng, đồng thời chứng tỏ rằng công chúng cũng có thể can thiệp vào kết quả của các phiên tỏa xét xử phù thủy.
Thành viên của hai loại bồi thẩm đoàn đều có hai loại thẻ bài, một là có tội và hai là vô tội, cùng với kết quả tuyên án của thẩm phán —— có thể nói rằng số phận của cô là do những người này định đoạt.
Ngay cả khi cô vượt qua phần khảo nghiệm của vật thánh, nhưng nếu kết quả cuối cùng mà bồi thẩm đoàn đưa ra là có tội thì cô vẫn không hoàn toàn vô tội, cô vẫn bị nghi ngờ là phù thủy và có thể bị truy tố vô thời hạn —— giống như bây giờ đây.
Điều khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối là việc có được kết quả trắng án của bồi thẩm đoàn khá đơn giản, đây cũng là trọng tâm tuyên truyền của Tòa thánh —— chỉ cần một trong số các thành viên bồi thẩm đoàn trên tòa giơ thẻ bài 【 vô tội 】cho cô, vậy thì cô vô tội.
Nhưng trải qua 43 lần phán xử, cô chưa bao giờ nhìn thấy dấu hiệu màu đỏ đại diện cho 【 vô tội 】lần nào. Mỗi khi cô gắng gượng chịu đựng thử thách của vật thánh, chịu đựng cơn đau dữ dội và quay đầu nhìn lại với niềm vui và hy vọng, chờ đợi được nhìn thấy một dấu hiệu màu đỏ sau lưng mình.
Nhưng những gì cô thấy khi nhìn lại chỉ đều là những dấu hiệu 【 có tội 】đen thui dày đặc, thờ ơ nhô cao khắp nơi.
Nhưng rốt cuộc cô có tội ở đâu chứ?
"Nguyên đơn, xin hãy nói rõ hành vi phạm tội phù thủy của bị cáo." Giám mục lạnh lùng hỏi.
Gã khách cũ của cô đứng ở vị trí nguyên cáo hùng hổ tố cáo: "Cô ta chui vào phòng tôi tắm rửa! Trên đầu cô ta có cặp sừng của ác ma nữa! Tôi nhìn thấy hết rồi!"
"Đó là phòng của tôi." Cho dù không biết đã nghe bao nhiêu lần nhưng cô vẫn không nhịn được phản bác yếu ớt, "Ông mới là người đi nhầm phòng."
Gã đàn ông trừng mắt nhìn cô với ánh mắt xấu hổ, tức tối: "Vậy cũng là cô cố ý dụ dỗ tôi! Cô cố ý mở cửa phòng tắm khi tôi đi ngang qua! Cô còn dám nói là không cố ý!"
Cả tòa ồ lên.
Một số linh mục gật đầu đồng ý: "Chỉ có phù thủy mới mở cửa lúc tắm để dụ dỗ và giết người."
"Tôi chỉ quên đóng cửa ngoài." Cô nói một cách yếu ớt, "Nhưng cửa phòng tắm của tôi thì đóng rồi."
Giám mục nhíu mày: "Nhưng quả thực cô rất khả nghi, vậy tại sao cô lại mở cửa ngoài?"
Cô dùng hết sức lực cuối cùng rống to ra tiếng, nước mắt nước mũi giàn giụa: "Tôi đã chứng minh bản thân mình rồi, tôi đã chịu đựng được khảo nghiệm của 42 vật thánh! Tôi không phải là phù thủy!"
"Tôi không có tội!"
Cả tòa im lặng một lúc.
Giám mục bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía người tố cáo: "Điều này cũng là sự thật, ông còn có chứng cứ nào khác không?"
Vẻ mặt của gã nguyên đơn méo mó dữ tợn, gã nhìn nữ chủ bị trói trên tòa với ánh mắt vô cùng nham hiểm, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Tại sao mụ đàn bà này nhất quyết không nhận tội, cứ muốn đối đầu với gã? —— mụ ta 41 tuổi, già cả đến nơi rồi, lại chẳng đáng giá bao nhiêu tiền, lúc đó cứ im mồm cho gã làm một nháy trong phòng tắm thì có phải hay hơn không? Đằng này la hét ầm ĩ khiến cả đống người kéo đến bắt quả tang gã, làm gã chẳng còn chút mặt mũi nào nữa!
Bị phán xử kiểu gì cũng đéo nhận tội! Hành hạ tra tấn kiểu gì cũng không nhận tội! Cứ một lần mụ ta không nhận tội là một lần tát thẳng vào mặt gã và chà đạp lên tôn nghiêm của gã!
Gã nhất định phải khiến cho con mụ này chết! Nếu không sau này gã đối mặt với người đời như thế nào đây!?
Gã đàn ông hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đột nhiên kinh hoàng, rồi run rẩy nói: "Tôi, tôi không muốn nói điều này, bởi vì tôi không biết mình có nhìn nhầm không, thưa Đức Giám mục, ngài biết đấy, chúng ta không được dễ dàng phán xét bất kỳ ai không phải là phù thủy."
"Nhưng đêm đó tôi thật sự đã nhìn thấy cô ta. Tôi thấy bên cạnh cô ta còn có một phù thủy khác, cả hai đứng trong phòng tắm nói chuyện rất vui vẻ với nhau, còn bảo là sẽ tấn công Tòa thánh nữa!"
"Rất có thể cô ta đang lén lút liên lạc và chứa chấp phù thủy!"
"Cái gì?!" Sắc mặt giám mục thay đổi, "Có chuyện như vậy thật à, tại sao ông không nói sớm?!"
Nguyên chủ cúi đầu xấu hổ: "Bởi vì tôi không muốn tùy tiện buộc tội người khác."
"Ông là một người tốt." Giám mục cảm thán một tiếng, "Nhưng chuyện này là chuyện lớn, đáng lẽ ông nên báo với chúng tôi ngay từ phiên tòa đầu tiên, lúc đó chúng tôi tuyên án cô ta là phù thủy luôn rồi."
Cô dùng sức giãy dụa, hai mắt đẫm lệ: "Tôi không phải phù thủy!!"
"Tôi không làm những chuyện đó!"
Giám mục phớt lờ tiếng gào thét của cô, dửng dưng đập mạnh chiếc búa thẩm phán: "Bây giờ, bồi thẩm đoàn tuyên án."
Sống lưng cô run lên, rồi cô chậm rãi quay người lại, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Những tấm thẻ bài【 có tội 】màu đen giống như bia mộ được dựng ngay ngắn sau lưng cô, và bên trên 【 có tội 】chính là văn bia của cô.
"Được rồi, bây giờ bản án đã kết thúc." Búa thẩm phán của giám mục lại sắp rơi xuống, "Cô có ——"
Ấu Chân đang ẩn mình trong bóng tối, trên khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng xen lẫn sát khí, khẩu súng trên tay cô đã giơ lên sẵn sàng —— nhưng bây giờ vẫn chưa thể hành động.
Lũ đàn ông chó chết của Tòa Thánh đã vây kín toàn bộ tòa án đến nỗi một con kiến cũng không bò vô được, từ thẩm phán viên đến đội hộ vệ không hề có nữ giới, đội họ muốn trà trộn vào tòa án là cực kỳ khó khăn —— trước mắt chỉ có một mình cô vào được đây, bây giờ nổ súng sẽ rút dây động rừng, dễ khiến cho bọn chúng chó cùng rứt giậu, trực tiếp giết chết luôn người phụ nữ đang bị phán xử.
Trong thời khắc này đây, dù cho căm ghét và hận thù lũ đàn ông đến mấy, Ấu Chân cũng đã nghĩ đến việc liệu có thể để mọi người giả làm đàn ông để cùng nhau lẻn vào tòa án hay không, như vậy việc giải cứu sẽ dễ dàng hơn nhiều —— nhưng khả năng thành công cũng quá thấp. Người của Tòa Thánh có quá nhiều thủ đoạn đối phó với phù thủy, lần này cô lẻn vào được là bởi vì Tòa thánh đã chia bớt nhân lực để tiếp viện tuyến an ninh ở phía đông, nên việc phòng thủ rất lỏng lẻo.
Nhưng cô cũng chỉ đành trơ mắt quan sát phiên tòa đang diễn ra, lắng nghe những tiếng rên rỉ đau đớn của người bị phán xét mà chẳng thể làm gì....
Với âm thanh giòn tan của các đốt ngón tay, một tấm thẻ bài màu đen ghi dòng chữ 【Guilty】do một người đàn ông trên tòa giơ lên đột nhiên bị lật lại, chuyển sang màu đỏ bắt mắt 【Not guilty ( vô tội) 】, hành động đập búa của giám mục dừng lại, Ấu Chân đột nhiên mở mắt, nhìn về phía bồi thẩm đoàn.
Người phụ nữ đang bị phán xét là phù thủy nhìn vào tấm thẻ bài đỏ với vẻ hoài nghi, ánh sáng nhỏ nhoi chậm rãi lóe lên trong mắt cô.
"Vị thành viên bồi thẩm đoàn này." Giám mục liếc mắt nhìn người đàn ông cầm tấm biển vô tội, "Tại sao cậu lại nghĩ cô ta vô tội?"
"Bởi vì nguyên chủ đang nói dối." Là giọng nói bình thản của một người đàn ông khiến cho giám mục thả lỏng cảnh giác, "Theo tôi, người tiếp xúc với phù thủy đêm đó chính là anh ta."
"Anh ta đã bị phù thủy mê hoặc và là gián điệp của phe phù thủy."
Tòa tòa ồ lên xôn xao.
"Sao có thể như thế được?!"
Nguyên chủ cũng luống cuống hoảng sợ, đây là tội nặng, gã khàn khàn vặn lại: "Cậu nói dối!"
"Tôi chưa bao giờ tiếp xúc với phù thủy!"
"Thật không?" Người đàn ông bình tĩnh hỏi lại, "nhưng anh đã nói rõ ràng là anh nhìn thấy hai phù thủy đang trò chuyện cùng nhau, và họ đang nói về việc tấn công tòa thẩm giáo, trong tình huống đó anh lại không đến tố cáo với tòa thẩm giáo ngay, mà còn mất khống chế lao vào phòng tắm, điều này chứng minh là anh đã bị phù thủy quyến rũ, mê hoặc làm chuyện đồi bại rồi còn gì nữa?"
Cả phòng im lặng.
Nhận thấy ánh mắt của giám mục đã thay đổi, nguyên đơn hoảng sợ: "Tôi không bị dụ dỗ và mê hoặc! Tôi đã chống lại sự dụ dỗ của phù thủy! Tôi cũng phán xử cô ta mà!"
"—— Nhưng đến phiên tòa thứ 43 anh mới nói cho chúng tôi biết là anh còn nhìn thấy một phù thủy khác?" Người kia cười khẽ, "Bảo anh không yêu phù thủy kia đúng là chuyện khó mà tin được!"
Phiên toàn bắt đầu thảo luận ồn ào, toàn bộ bầu không khí trở nên hỗn loạn.
Mặt gã nguyên cáo đầy mồ hôi lạnh, nhìn trái nhìn phải sắc mặt tái nhợt, sau khi nhận ra không có ai đứng về phía mình, gã ta hoảng sợ, cố lắp bắp biện hộ cho mình: "Không có phù thủy khác! Là tôi nhìn nhầm!"
"Có thể lúc đó tôi không nhìn rõ!"
"Vậy là lúc nãy anh nói dối đúng không?" Người đàn ông kia lại thản nhiên hỏi gã.
Nguyên chủ nghiến răng: "Không phải nói dối, tôi thừa nhận có thể mình đã nhìn lầm! Nhưng người phụ nữ này!"
Gã ta hung dữ chỉ vào nữ chủ bị trói ở cây cột: "Cô ta vẫn có tội! Cô ta vẫn là một phù thủy! Cô ta phải bị xử tử!"
"Căn cứ vào tội gì?" Đối phương nhẹ giọng hỏi, "Anh nhìn thấy sừng à? Trong phòng tắm có mấy người mà anh còn nhìn nhầm thì anh có chắc là mình đã nhìn thấy cặp sừng thật không?"
"Im lặng!" Giám mục tức giận gõ búa thẩm phán ầm ầm, "Vị thành viên bồi thẩm đoàn này, xin hãy im lặng!"
"Cậu nói cũng có lý đấy, nhưng lời khai của nguyên cáo cũng không phải là vô căn cứ." Giám mục gật đầu, "Sau đây, theo như thường lệ, chúng ta sẽ trao vật thánh cho phù thủy xét xử số 1."
"Dùng lửa thánh thiêu cô ta, nếu cô ta không hét lên đau đớn và không bị lửa thánh thiêu chết thì cô ta không phải là phù thủy."
Giám mục vẫy tay, củi nhanh chóng được đưa lên, ngay lúc củi vừa bén lửa, một mũi tên nước từ trên trời rơi xuống bay thẳng vào đám củi, lửa thánh bị dập tắt ngay lập tức.
"Mũi tên có thể dập tắt lửa thánh?!" Giám mục hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ấu Chân đột nhiên xuất hiện phía trên cao, "Là phù thủy!"
"Vu thuật —— tên lửa." Ấu Chân rút cung lần nữa, cô nhắm mũi tên rực lửa vào nguyên đơn đang sợ hãi bỏ chạy khắp nơi, nhếch khóe miệng lạnh lùng, "Phiên tòa của các người đã kết thúc rồi, bây giờ đến lượt chúng ta cùng chơi trò chơi phán xử của chúng tôi nhé, được không nào?"
"Quy tắc phán xử là —— nếu mi không bị mũi tên lửa này đốt cháy thành tro thì mi không phải là cặn bã."
Mũi tên được phóng ra, đáp xuống quần áo của nguyên chủ, gã bốc cháy dữ dội, chỉ trong nháy mắt đã bị đốt cháy chỉ còn xương, thống khổ lăn trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã biến thành một đống tro cặn bã.
Ấu Chân nhảy xuống từ điểm cao nhất của tòa xử án, gót chân nghiền trên đống tro tàn, chế nhạo: "Xem ra mi đúng là đồ cặn bã."
Phù thủy tiếp tục tràn vào từ cửa sổ mà Ấu Chân đã mở ra, đuôi rắn của Leah trực tiếp đẩy cửa phòng xử án, Ấu Chân một tay chống nạnh, nhìn bọn Bạch Liễu đang giơ bảng vô tội, đôi mắt nheo lại hoài nghi.
—— Đám đàn ông chóa này đi theo bọn họ làm gì đây?
Mục Tứ Thành hai tay cầm một tấm bảng, tiến đến bên cạnh Bạch Liễu đang giơ tay đầu hàng ra hiệu mình vô hại: "Vừa rồi sao chúng ta không trực tiếp hành động luôn?"
"Nhìn lũ ngu đó lải nhải khó chịu quá đi mất!"
"Bởi vì chiến thuật gia giao cho chúng ta nhiệm vụ hỗ trợ cướp tòa chứ không phải là tự mình cướp tòa, chúng ta nên phân biệt rõ ràng sự khác nhau giữa tấn công phụ và tấn công chính, và làm những việc khi nào nên làm." Bạch Liễu nhìn thẳng Ấu Chân, "Nếu chúng ta tùy tiện ra tay sẽ chỉ làm gián đoạn việc triển khai và nhịp điệu tấn công của họ."
"Nhân vật chính thực sự trong phó bản này là các phù thủy."
Bạch Liễu nở một nụ cười thân thiện với Ấu Chân, đồng thời giải thích với Mục Tứ Thành: "Biết rõ vị trí của mình, chúng ta chỉ là nhân vật phụ."
Ấu Chân nhe răng đe dọa Bạch Liễu, hừ một tiếng rồi xoay người đi.
Tòa thẩm giáo số 3.
"Phiên tòa xét xử phù thủy số 17." Giám mục lạnh lùng hỏi, "Mi bị cha mi tố cáo là ăn cắp tài sản trong nhà, lén lút mua tài liệu ma vật để tu luyện vu thuật đúng không?"
Cô gái trẻ bị trói vào cột khóc lóc thảm thiết, lớn tiếng cãi lại: "Đó là tiền tôi kiếm được! Tôi không ăn trộm! Tôi không mua ma vật gì hết! Tôi chỉ mua một ít thức ăn thôi!"
"Là do cha tôi muốn lấy tiền của tôi!"
"Đó đều là ma vật ngụy trang thành đồ ăn, xem ra lời buộc tội là chính xác." Giám mục thản nhiên thả chiếc búa xuống, "Bồi thẩm đoàn tuyên án."
Giữa đống thẻ bài【 có tội 】màu đen, một thẻ bài【 vô tội 】màu đỏ được nâng lên.
"Tôi có ý kiến, thưa Đức Giám mục." Bạch Liễu bình tĩnh hỏi, "Nếu nói thứ mà bị đơn mua là ma vật ngụy trang thành đồ ăn, thì nguyên cáo có từng ăn nó chưa?"
"Nếu đã ăn qua đồ ăn mà bị cáo mua thì nguyên cáo cũng đã bị ô nhiễm, đúng không?"
Giám mục nhìn về phía nguyên cáo: "Ông đã ăn nó chưa?"
Nguyên cáo lảng tránh ánh mắt: "Không, không có! Tất nhiên là tôi không ăn rồi!"
"Tôi không tin lắm đâu." Bạch Liễu cười, nhưng lời nói lại vô cùng tàn nhẫn, "Nếu con gái ông là phù thủy, đương nhiên cô ta cũng có năng lực dỗ dỗ ông ăn những thứ ma vật ngụy trang thành đồ ăn mới phải chứ."
"Đây là phiên tòa khẩn cấp, vì vậy hiện giờ cách lúc ông tố cáo cô ta vẫn chưa quá 8 giờ. Nếu như ông đã ăn ma vật thì bây giờ vẫn chưa tiêu hóa hết đâu."
Bạch Liễu nhướng mắt cười nói: "Hay là mổ bụng ông xem thử trong đó có ma vật không nhé?"
"Nếu không có ma vật thì ông có thể chứng minh mình vô tội còn gì?"
"Cậu điên rồi sao?" Nguyên chủ nhìn Bạch Liễu giữa bồi thẩm đoàn với vẻ không thể tin nổi, "Cậu kêu một người sống sờ sờ như tôi phải mổ bụng á?!"
Lời gã vừa dứt, một cái đuôi rắn khổng lồ cuộn rèm cửa lên, đuôi rắn sắc nhọn cắm thẳng vào bụng của nguyên chủ, đồng tử của gã chấn động, nhanh chóng giãn rộng ra rồi ngã xuống đất, máu ọc ra khỏi miệng —— bởi vì quá đau.
Đuôi rắn cắm vào bụng gã vẫn không ngừng cựa quậy, nó lục lọi vặn xoắn trong ruột gã, quấn quanh túi bao tử và cắt một nhát —— thức ăn chảy tràn ra bên ngoài.
——Chính là những thứ ma vật vừa bị lên án.
"Xem ra là đã ăn rồi." Leah lạnh lùng nói, cô thu hồi đuôi rắn, hơi ghét bỏ lắc lắc vài cái, "Thật tởm lợm, còn có mùi rượu nữa."
Nói xong, cô hơi quay đầu lại liếc nhìn Bạch Liễu ngồi trong đoàn người bồi thẩm đoàn đang giơ hai tay lên, tự giác lui về phía sau, ánh mắt chỉ lưu lại trong chốc lát, sau đó liền xoay người rời đi.
Tòa thẩm giáo số 4.
Giám mục đập búa thẩm phán xuống: "Bồi thẩm đoàn tuyên án."
Bạch Liễu giơ lên tấm biển: "Tôi cảm thấy vô tội..."
Khoảnh khắc Bạch Liễu kết thúc lời biện hộ của mình, Ấu Chân dùng đạn pháo cho nổ tung cửa tòa án, cô cười lạnh một tiếng: "Trước khi ông tuyên án thì để tôi tuyên án đã."
Tòa thẩm giáo số 7.
Giám mục lạnh lùng ra lệnh: "Cô ta không nhận tội, lấy lửa thánh giám định cô ta."
"Giám mục." Bạch Liễu giơ thẻ bài vô tội, bình tĩnh ngước mắt lên, "Tôi nghĩ lời buộc tội vừa rồi của nguyên cáo có sơ hở..."
Sau 17 phút biện hộ dài lê thê lết thết, đuôi rắn của Leah co rút lại, cuộn tròn tóm hết tất cả các thành viên của Tòa thánh nghe Bạch Liễu biện hộ đến nỗi mơ màng chìm vào giấc ngủ ngay trong tòa án.
Ấu Chân lại một mũi tên lửa thiêu sống hết đám người. Trong tiếng gào thảm thiết, Leah lạnh lùng nhìn một vòng xung quanh, nói: "Dùng lửa thánh giám định có vui không nào?"
......
Đợi đến tòa thẩm giáo thứ 77 thì cũng đã gần kết thúc nhiệm vụ cướp tòa và thanh trừng ngày hôm nay, rốt cuộc Ấu Chân không nhịn được nữa quay đầu lại, khuôn mặt cô đầy thương tích —— vũ khí mới do Tòa thánh phát minh vẫn gây ra một số thiệt hại nhất định đối với bọn họ, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến ánh mắt tràn đầy tức giận của cô, cô rút súng ra, sải bước nhanh chóng đi đến gần đám người Bạch Liễu cách bọn họ không xa, cũng không cố ý che giấu tung tích.
"Rốt cuộc các người muốn làm gì?!" Ấu Chân tức sùi bọt mép dùng súng dí vào đầu Bạch Liễu, "Chúng tôi đi đâu các người cũng tò tò theo đó là sao!"
Bạch Liễu quen cửa quen nẻo giơ tay lên, hắn liếc nhìn Leah đứng bên cạnh có vẻ bình tĩnh hơn không nói gì, thử dò hỏi: "Tôi tưởng hai người ngầm đồng ý cho chúng tôi đi theo?"
—— Đúng là như vậy.
Nhóm Bạch Liễu chịu trách nhiệm giả danh thành viên của bồi thẩm đoàn để xâm nhập vào tòa thẩm giáo, trì hoãn thời gian xét xử, đánh lạc hướng sự chú ý của giám mục, hai bên kết hợp nội ứng ngoại hợp để mở cửa tòa án, điều này giúp họ có nhiều thời gian để hoàn thiện bố cục cướp tòa của mình, khiến nhiệm vụ huyết tẩy tòa thẩm giáo của họ vốn rất khó khăn phức tạp trở nên nhanh chóng và nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đồng thời cũng giảm thiểu thương vong cho các phù thủy —— bất kể là phù thủy bị xét xử hay là chính bọn họ.
Đây cũng là lý do tại sao Leah ngầm đồng ý cho bọn Bạch Liễu đi theo mình.
Thái độ của Leah nên bình tĩnh hơn: "Các người muốn làm gì?"
Bạch Liễu tỏ thái độ thành khẩn: "Chúng tôi muốn quy thuận khu phù thủy."
"Cái gì?!" Ấu Chân ngay lập tức cất cao giọng, ánh mắt cô chuyển từ thăm dò sang thù địch khi nhìn Bạch Liễu, giọng điệu trở nên lạnh lùng, "Các người muốn vào khu phù thủy?"
"Khu phù thủy tuyệt đối không thu nhận đàn ông, cút đi."
Nói rồi, Ấu Chân kéo Leah chuẩn bị rời đi —— lần này cô thực sự rất tức giận.
"Các cô có thể sử dụng chúng tôi như công cụ phụ trợ." Giọng điệu của Bạch Liễu rất bình tĩnh, "—— giống như hôm nay vậy."
"Tòa thẩm giáo có một lực bài xích tự nhiên đối với các cô, nhưng chúng tôi có thể làm công cụ giúp các cô xâm nhập thuận lợi và hỗ trợ các cô tấn công nữa, như vậy có thể giảm bớt thương vong cho mọi người."
"—— Các cô đang chuẩn bị cho cuộc chiến, phải không? Có những công cụ như chúng tôi thì kế hoạch của các cô sẽ trơn tru hơn nhiều."
Bóng lưng Leah dừng lại, cô quay đầu lại, đồng thời đỡ vai Ấu Chân vẫn đang đi về phía trước, nhìn thẳng vào Bạch Liễu hỏi: "Tại sao anh lại muốn giúp chúng tôi?"
"Họ tuyệt đối không thể giúp chúng ta!" Ấu Chân cuối cùng cũng tức giận quay đầu lại, "Đi thôi, Leah! Bọn họ muốn vào khu phù thủy nhất định là có mục đích!"
"Nói thì hay lắm, nào là tôn trọng, nào là yêu thích thật lòng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là lợi dụng, lừa gạt phù thủy trong khu phù thủy thôi!"
——Loại chuyện này không phải là không có tiền lệ ở khu phù thủy.
Bạch Liễu nhướng mày: "Chúng tôi nhất định sẽ không làm như vậy."
"Dục vọng của tôi chủ yếu đều là bạn trai của tôi và tiền bạc."
Ấu Chân chỉ muốn cười trước lời nói dối của Bạch Liễu, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Bạch Liễu, cô lại im bặt.
"Chúng ta có thể biết khi nào một người đàn ông đang nói dối", Leah nói với Ấu Chân. "Anh ta không nói dối."
Tâm trạng của Ấu Chân đã bình tĩnh trở lại, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, cô chỉ vào Đường Nhị Đả, giọng điệu mỉa mai, "Còn anh ta? Nhìn anh ta là biết thẳng nam rồi, đừng nói anh ta cũng có bạn trai rồi nhé?"
Đường Nhị Đả: "..."
Bạch Liễu giọng điệu vi diệu: "Đúng là anh ấy không có bạn trai."
Ấu Chân vừa muốn mở miệng chế giễu, Bạch Liễu liền thở dài nói, "Anh ấy vừa dùng hết sức lực của mình để yêu đơn phương một người đàn ông rồi."
Đường Nhị Đả: "..."
Ấu Chân: "..."
"Cậu ta thì sao?" Ấu Chân chỉ vào Mộc Kha.
Bạch Liễu trầm ngâm vuốt cằm: "Cậu ấy bị bệnh tim nên không nghĩ đến mấy chuyện đó đâu."
Mộc Kha: "..."
Ấu Chân hít sâu một hơi, chỉ vào Mục Tứ Thành: "Còn cậu này! Cậu này rõ ràng là chỉ yêu đương với người khác giới!"
Bạch Liễu quét mắt qua người Mục Tứ Thành từ trên xuống dưới, sau đó tiếc nuối chẹp một tiếng —— Mục Tứ Thành là thẳng nam 100%, đúng là có chút phiền phức.
Mục Tứ Thành bị Bạch Liễu tăm tia mà da đầu tê dại, sau đó cậu thấy mí mắt của Bạch Liễu nhúc nhích, dường như đã nghĩ ra một ý kiến hay, sau đó lại nghe hắn nói với giọng điệu bừng tỉnh: "Đúng là cậu ta thích người khác giới, nhưng ở đây chúng tôi không xem là cậu ta là đàn ông, chúng tôi rất ít khi đối xử với cậu ta như đàn ông lắm."
Mục Tứ Thành: "???"
Ấu Chân: "???"
"Không xem như đàn ông vậy xem là gì?" Ấu Chân nghi ngờ chỉ vào Mục Tứ Thành.
Bạch Liễu mỉm cười: "Phương tiện giao thông và khỉ, cô thích cái nào cũng được."
Ấu Chân bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt muốn hôn mê, cô chỉ vào đám người Bạch Liễu: "Các người... rốt cuộc các người là tổ chức đàn ông quái đản gì vậy?"
Bạch Liễu cười khẽ nhún vai: "Có lẽ chúng tôi chỉ là một tổ chức nam giới bình thường muốn đi theo chiến thuật phù thủy chăng?"
Đôi mắt của Ấu Chân phức tạp quét qua Mục Tứ Thành đang rút móng khỉ tức giận đuổi giết Bạch Liễu.
Một tên gay, một tên nửa gay yêu đơn phương nhưng thất tình, một bệnh nhân tim vô tính luyến, cuối cùng là một con khỉ kiêm luôn phương tiện giao thông —— có chỗ nào liên quan đến chữ bình thường mà các người nói vậy?!