“Đm!”- Mục Tứ Thành nhìn tấm gương đang nằm trên nền đất, không nhịn được chửi thề: “Làm sao để lấy hết mấy mảnh gương vỡ ra khỏi cái gương này đây? Trương Khôi bị thiêu chết ở trong đó rồi! Chẳng lẽ chúng ta cũng chịu chung số phận với gã?”
“Mục Tứ Thành cậu bình tĩnh chút đi. Trương Khôi sở dĩ bị thiêu chết là bởi vì mức độ dị hóa của gã bị tấm gương quái này nhận ra. Theo quy tắc của trò chơi gã cần phải biến thành quái vật trong phó bản cho nên tấm gương mới thiêu chết gã.” Giọng điệu của Bạch Liễu rất bình tĩnh, không chút hoảng hốt: “Suy luận từ góc độ này, chúng ta chỉ cần giữ giá trị tinh thần không giảm về 0 thì ở trong gương vẫn không thành vấn đề.”
Bạch Liễu nói xong thì gỡ mặt nạ lặn xuống, uống một lọ thuốc tẩy trắng tinh thần, sau đó đưa ánh mắt ý bảo Mục Tứ Thành cũng mau uống đi, uống xong rồi cùng nhau vào gương.
Cái tên Bạch Liễu này đúng không ý thức được những chuyện anh ta đang làm! HP của anh ta chỉ còn 1 điểm duy nhất thôi đó!
Mục Tứ Thành suy sụp không nói nên lời nhưng nếu không qua được phó bản thì cũng không khác gì chết. Cuối cùng hắn đành cắn răng uống thuốc tẩy trắng tinh thần, uống xong một lúc hai người cùng lặn xuống trước gương, mặt gương rung lắc nhẹ vài cái rồi lại yên tĩnh như trước.
Tinh thần Bạch Liễu không bị tổn hại chút nào ngược lại tinh thần của cả đám khán giả chen chúc vây xem trước TV nhỏ thì lộp bộp sụp đổ.
“Nè, không phải chứ?! Lại đụng phải NPC cấp Thần nữa hả, cmn cậu ta còn muốn vào trong gương? Tôi sợ mình gặp phải ác mộng rồi đó!?”
“Tui nhìn Bạch Liễu đi vào trong gương mà lạnh hết cả người… HP của anh ta chỉ còn có 1 điểm duy nhất thôi…”
“Má nó, tui không cam lòng!! Anh Liễu, anh phải cố lên!! Tui sẽ thả like và donate cho anh!! Đã tới bước cuối cùng rồi! Cố lên, anh nhất định sẽ thành công qua màn!!”
“Bạch Liễu cố lên!!!”
Vương Thuấn vừa căng chặt cơ mặt vừa đổ mồ hôi. Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc đều nộp hết toàn bộ điểm qua màn cho Bạch Liễu, hai người sợ tới mức nhắm mắt lại không dám nhìn TV nhỏ, lo lắng chắp tay trước ngực không ngừng thì thào: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ Bạch Liễu không gặp chuyện gì! Không sao đâu! Nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì! Người tốt cả đời sẽ bình an!”
Bạch Liễu ở trong gương không biết những người ngoài kia đang lo lắng đứng ngồi không yên nhưng cậu vẫn vô cùng bình tĩnh với 1 điểm duy nhất còn lại.
Mọi người đều dán mắt vào khung cảnh trong gương, Bạch Liễu thoáng hồi hợp.
Đoàn tàu ầm ầm bắt đầu khởi hành, xung quanh là những học sinh trung học vừa tan học tối rối rít cúi đầu kiểm tra điện thoại, rồi uể oải ngáp một cái.
Tiếng ồn ào từ những hành khách càng ngày càng đông, ai nấy mang theo trạng thái lờ đờ thiếu sức sống ra ra vào vào trong tàu. Đây vốn là cuộc sống sinh hoạt về đêm của đám súc vật công ty rất đỗi quen thuộc đối với Bạch Liễu. Không có xác chết, không có lửa cháy, không có bất kì dấu hiệu bất thường nào. Nếu không phải lý trí Bạch Liễu vẫn rõ ràng đây chỉ là khung cảnh trong trò chơi thì Bạch Liễu đã nghĩ bản thân quay về hiện thực rồi.
*Xã súc (社畜/ Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc. (Theo Baidu) Bạch Liễu nhìn màn hình LED toa tàu hiển thị ——10h35p tối ngày Z tháng Y năm 20XX, đây là chuyến tàu cuối cùng. Trí nhớ của Bạch Liễu không tồi, cậu còn nhớ thời điểm đoàn tàu ngày đó nổ tung, chính là 11h —— nếu đây là hiện thực hẳn là qua trạm này thì nó sẽ lập tức phát nổ.
Loa phát thanh trong tàu vang lên giọng nữ ngọt ngào thông báo nữ: “Đã qua cửa hẻm Lục Gia, đang tiến tới trạm cuối —— Thành phố Đồ Cổ, mời quý khách nhanh chóng ổn định, theo thứ tự xếp hàng để lần lượt lên xuống tàu ——”
Bạch Liễu đứng trong xe, cậu nhớ rõ lúc vừa qua trạm này cậu đang xuống tàu với Lục Dịch Trạm. Nếu đây là chuyến tàu mô phỏng lại từ hiện thực, nói như vậy —— Bạch Liễu quay đầu lại nhìn quanh một hai toa tàu, cuối cùng nhìn thấy bản thân và Lục Dịch Trạm ở toa giữa. “Bạch Liễu” này và đám súc vật công ty khác trong tàu mắt nhắm mắt mở nhìn điện thoại, thi thoảng đánh ngáp một cái. Lúc đó cậu còn chưa bị sa thải, công việc phải xử lý tới khuya. Nếu Lục Dịch Trạm cũng tăng ca thì đứng chờ ở ga tàu, hai người đi chung một chuyến tàu rồi ai lại về nhà nấy. Tuy Bạch Liễu không rõ vì sao Lục Dịch Trạm phải đợi cậu, kiểu này từa tựa học sinh tiểu học rủ nhau đi WC, Bạch Liễu ghét bỏ cái suy nghĩ vi diệu này.
Nhưng Lục Dịch Trạm rất cố chấp, anh cảm thấy Bạch Liễu cứ về nhà muộn như vậy không được an toàn. Nếu có thể đi cùng cậu một lúc thì Lục Dịch Trạm nhất định sẽ đi cùng. Lục Dịch Trạm và Bạch Liễu lớn lên cùng nhau, anh vẫn luôn quen việc chăm sóc Bạch Liễu, bởi vì người này không thể để người khác bớt lo được, tỷ như hiện tại, Bạch Liễu đang ngồi bên cạnh dựa lưng vào ghế, hai tay ôm đầu dần dần chìm vào giấc ngủ. Lục Dịch Trạm bất lực lắc đầu, anh cởϊ áσ khoác đắp lên vai “Bạch Liễu”. Vì là cảnh sát nên tính cảnh giác cực cao, nhìn “Bạch Liễu” được đắp áo cẩn thận một cái rồi dời mắt quan sát hết xung quanh trong toa tàu, vừa vặn ánh mắt anh chạm phải Bạch Liễu đang đứng ở phía xa.
Sau đó lại như không nhìn thấy gì, tự nhiên lướt tới chỗ khác.
Bạch Liễu nhìn anh từ xa, cơ thể của cậu dường như được mô phỏng với một kết cấu mờ ảo không thực, cậu cảm thấy bản thân trong nháy mắt như biến thành một thực thể không tồn tại.【Bạch Liễu】đang được Lục Dịch Trạm đắp áo khoác là một bản sao thông tin.
Lục Dịch Trạm không nhìn thấy cậu.
Rất nhanh đoàn tàu đã đến trạm Lục Gia. Cửa tàu mở ra, Bạch Liễu còn nhớ rõ lúc này, bởi vì Lục Dịch Trạm nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp. Lúc đó Bạch Liễu còn muốn ngủ tiếp trên tàu, theo lý mà nói ngay thời khắc sinh tử kia Bạch Liễu đã bị nổ chết rồi, nhưng Lục Dịch Trạm đã kịp thời kéo Bạch Liễu xuống tàu. Nhưng lúc này, “Bạch Liễu” lại không xuống tàu.
Lục Dịch Trạm nhận được một cuộc điện thoại, rõ ràng có chuyện phải xuống xe gấp. Nhưng “Bạch Liễu” đang bất động ngồi ngủ, Lục Dịch Trạm gọi tới gọi lui muốn gọi người dậy, cuối cùng Lục Dịch Trạm đành chịu thua để áo khoác lại, không có cách nào đánh thức “Bạch Liễu” được. Lục Dịch Trạm nghĩ rằng “Bạch Liễu” không muốn dậy, muốn giả vờ ngủ để không phải xuống xe chung với anh. Lục Dịch Trạm thở dài, nhanh chóng rời khỏi tàu.
“Bạch Liễu” yên lặng ngồi ở đối diện cửa tàu, đôi mắt mệt mỏi mà nhắm chặt, những hành khách khác và Lục Dịch Trạm nối tiếp rời khỏi tàu. Thời gian lặng lẽ trôi qua, “ Bạch Liễu” vẫn ngồi đó, đoàn tàu lại bắt đầu khởi hành.
Trên mặt Bạch Liễu xuất hiện những khối sáng, nhấp nháy liên tục như thông tin bản sao tải lên bị lỗi. Loa phát thanh trong tàu lại vang lên: “Đoàn tàu sắp khởi hành, đang tới trạm cuối…”
【Dữ liệu người chơi do hệ thống tải lên không chính xác… Qua kiểm tra cho thấy người chơi Bạch Liễu đã tử vong… Chết trong vụ nổ và không thể tiến vào trò chơi… Bắt đầu xóa bỏ dữ liệu của người chơi Bạch Liễu… Người chơi Bạch Liễu bị xóa dữ liệu trong trò chơi…】
Trên người Bạch Liễu bắt đầu xuất hiện vô số những khối sáng. Cơ thể cậu tồn tại ở trạng thái pixel*, độ phân giải toàn thân trên dưới không ổn định mà lập loè, song Bạch Liễu lại không có cảm giác lo lắng gì, chỉ hơi nhíu mày: “Đây là hiện thực.”
(*Pixel: Trong tạo ảnh kĩ thuật số, một pixel là một điểm ảnh. Tiếng Anh: pixel hay pel, viết tắt picture element) là một điểm vật lý trong một hình ảnh raster, hoặc một khối màu rất nhỏ và là đơn vị cơ bản nhất để tạo nên một bức ảnh kĩ thuật số. Địa chỉ của một điểm ảnh tương ứng với tọa độ vật lý ITS. Pixel LCD được sản xuất trong một mạng lưới hai chiều, và được sử dụng dấu chấm hoặc đại diện hình vuông thông thường, nhưng điểm ảnh CRT tương ứng với cơ chế thời gian của chúng và tỷ lệ quét.1 pixel không có kích thước cố định. Mỗi điểm ảnh là một mẫu của một hình ảnh ban đầu, nhiều điểm ảnh hơn thường cung cấp đại diện chính xác hơn của bản gốc. Cường độ của mỗi điểm ảnh có thể thay đổi. Hình ảnh trong hệ thống màu sắc, màu sắc thường là ba hoặc bốn đại diện trong lường độ thành phần như màu đỏ, xanh lá cây, và màu xanh, hoặc màu lục lam, đỏ tươi, màu vàng, và màu đen. Hầu hết các chương trình ứng dụng đồ họa đều diễn tả độ của hình ảnh bằng pixel dimensions – kích thước pixel, với số đo chiều ngang đi trước.)
Nguồn: Wikipedia
Bạch Liễu cảm thấy rằng cảnh tượng thực tế được khôi phục cao do trò chơi này tạo ra có khả năng là căn cứ vào kí ức của người chơi, mà trò chơi này là một trò chơi vượt khỏi lẽ thường và khả năng của Bạch Liễu trong thế giới hiện thực. Bạch Liễu bắt đầu nghĩ tới một khả năng khác khi nhìn thấy chuyến tàu hiện giờ và chuyến tàu trong trí nhớ của cậu giống nhau như đúc. Đây không phải là kí ức của cậu, mà là hiện thực. Trò chơi này kéo cậu về lại hiện trường vụ nổ. Cậu đang ở trên một chuyến tàu sắp phát nổ, bởi vì nơi này và cảnh tượng trong kí ức của cậu có sự khác biệt rất lớn —— Bạch Liễu nhớ rất rõ mặc dù hôm đó rất mệt nhưng cậu không hề ngủ trên tàu, bởi vì quá lạnh.
Nơi này không phải cảnh tượng được mô phỏng lại từ kí ức của cậu, đây là chuyến tàu cuối cùng sắp phát nổ mà Bạch Liễu đi, chỉ có thứ tồn tại ở hiện thực mới có sự khác biệt lớn so với kí ức.
Vừa rồi cậu vẫn đợi chuyến tàu này khởi hành, nếu đoàn tàu khởi hành sự tồn tại của【Bạch Liễu】đáng lẽ đã bị xóa sổ trong vụ nổ không có khả năng xuất hiện trong trò chơi, sự hiện diện của cậu tại đây chính là một【Nghịch lý】, hệ thống nhất định sẽ nhắc nhở dữ liệu của cậu gặp trục trặc, kết quả đúng là vậy thật. “Bạch Liễu” tựa đầu vào ghế ngồi bên cạnh, nửa mê nửa tỉnh, trông cậu ta rất mệt mỏi, Bạch Liễu biết bản thân cũng đang mệt không kém.
Bạch Liễu cũng không thể trơ mắt nhìn bản thân ngủ say trên chuyến tàu sắp nổ banh xác này, mặc dù bản thân cậu đang ở trạng thái pixel.
Bạch Liễu bình tĩnh mở cửa hàng hệ thống ra mua một cái điện thoại, tuy bây giờ cậu chỉ đang tồn tại ở trạng thái mô hình dữ liệu tồn tại ảo nhưng vẫn chạm được vào thực thể, cũng có thể thay đổi được tình hình trong hiện thực, sử dụng phương tiện liên lạc.
Bạch Liễu nhập vào số điện thoại của mình rồi bấm gọi, điện thoại vừa ấn xong đã được nhận. Bạch Liễu nhìn bản thân ở đầu bên kia tiếp điện thoại, khóe miệng cong lên độ cong không rõ, điều chỉnh ngữ điệu một chút rồi mới mở lời: “Xin chào, cho hỏi đây là cậu Bạch Liễu phải không?” “Alo, tôi đây.” “Bạch Liễu” ở bên kia nhấc điện thoại uể oải hỏi: “Ai đấy?”
“Tôi nhặt được ví tiền và điện thoại của anh Lục Dịch Trạm ở gần cống trạm cửa hẻm Lục Gia. Bên trong có thẻ căn cước và bằng lái của anh ấy, tôi gọi vội nên vừa thấy số của cậu tôi lập tức gọi đi vì điện thoại của anh ấy sắp hết pin rồi, tôi đành dùng điện thoại của tôi gọi báo cho cậu.” Bạch Liễu mặt không đổi sắc giả vờ nói: “Cậu có thể tới chỗ tôi luôn không?”
Bạch Liễu còn nhớ rất rõ lúc này Lục Dịch Trạm vừa đổi điện thoại mới rất đắt tiền. Ngày thường Lục Dịch Trạm rất yêu quý nó nhưng anh luôn hơi cẩu thả, bây giờ để tâm can bảo bối rớt trên đường luôn.
Thêm một cái điện thoại nữa là đủ để Bạch Liễu bắt đầu hành động. “Bạch Liễu” vươn vai hai cái, duỗi người đứng dậy đi tới cửa tàu. Ngay khi cửa tàu sau lưng vừa khép lại, cậu ta nhẹ giọng nói: “Được rồi, anh đứng đợi ở đó một lát, tôi ra lấy liền, làm phiền anh rồi.”
Bạch Liễu ở trên tàu trong trạng thái pixel trở nên rõ nét ổn định hơn sau khi “Bạch Liễu” rời khỏi tàu. Bạch Liễu đóng chặt cửa xe, rũ mắt nói: “Làm phiền cậu rồi, tôi sẽ đợi ở đây.”