Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 24: Nại Hà (2)



Trên con đường nhỏ quanh co mò mẫm suốt hàng chục mét, An Du cũng dần thích nghi với địa hình ở đây, trong đầu cô nghĩ đến kế hoạch và bản vẽ. Khi bắt tay vào xây dựng thì đây chỉ là những thiết bị công nghệ cao nhằm đưa đến cho khách hàng cảm giác chân thật nhất, đang suy nghĩ miên man rồi vô tình vùi trong vòng tay của Trần Thương, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. 

Sau một lúc họ đi đến một khoảng không gian rộng lớn, Trần Thương lên tiếng: “Ngẩng đầu nhìn xem.”

Chợt hiện ra ánh sáng chói lóa, ánh sáng ấm áp mềm mại của màu vàng và cam bao quanh họ, hình bóng của từng bông hoa đỏ chiếu ra giống như hoa lửa đỏ tuyệt đẹp ở bên kia.

“A! Chúng ta đã đến lối vào của Vong Xuyên…” An Du hơi nheo mắt lại, cô nói: “Đi về phía trước chút nữa chính là cầu Nại Hà rồi, đó là nơi đẹp nhất trên bản đồ của cả hồ Luyện Ngục này đấy.”

Ánh đèn tập trung trên đỉnh đầu của họ, uốn lượn thành dòng sông trắng bạc, làm mặt đất trũng xuống chiếu lên những dòng suối trong xanh lấp lánh, những chấm huỳnh quang lấp ló, lượn lờ bên cạnh, tiếng khóc lóc nỉ non khiến người ta rùng mình trước đó cũng đã trở thành một bản nhạc nhẹ nhàng, linh hoạt mà uyển chuyển du dương như trong game.

An Du giơ tay lên để mặc cho ánh sáng lung linh ấy xuyên qua đầu ngón tay mình, con ngươi đen nhánh, nổi lên một chút ngây thơ cùng sự ngạc nhiên hiếm thấy: “Chỗ này xây dựng rất tốt, tốt hơn so với tôi tưởng tượng.”

Trong truyền thuyết thần thoại của Trung Quốc, nước sông Vong Xuyên có màu đỏ như máu, đầy rẫy côn trùng, rắn rết và gió tanh nồng nặc. Nhưng <Yêu quỷ ký> lại khiến ranh giới giữa sông Hoàng Tuyền và Âm Phủ không còn đáng sợ giống như trong truyền thuyết, chỉ để lại những phong cảnh đẹp đẽ và yên tĩnh.

An Du chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Trần Thương cười nói: “Giám đốc Trần, anh biết không người chơi gọi chỗ này là… A~~~!”

“Nhìn đường!” Trần Thương nắm chặt cổ tay kéo cô ra chỗ khác. 

Trên mặt đất chỗ An Du vừa đứng đột nhiên nứt ra, những tảng đá thi nhau rơi xuống phía dưới. 

“Đây là cái gì?” An Du nhìn chăm chú, đó chính là thiết bị hiệu ứng ánh sáng và âm thanh 5D đặc biệt làm cho tiếng vỡ vụn y như thật, cô hoảng sợ nhảy ra xa nhưng đã bị Trần Thương ôm chặt vào trong lòng. 

Đợi khi đá ở bên dưới “rơi xuống” toàn bộ, hai sợi dây xích rực sáng như của ngọn lửa đỏ rung chuyển dưới chân họ.

Trần Thương nói: “Dây tơ tình nhân.”

“Dây tơ tình nhân” là một trạm kiểm tra nhỏ trên bản đồ hồ Luyện Ngục để kiểm tra độ ăn ý lẫn nhau trong động tác của hai người chơi, chỉ cần hai người cùng nhau chọn một sợi dây để di chuyển về phía trước và đến điểm cuối cùng một lúc thì được coi là qua ải.

Cách chơi chỉ đơn giản là điều khiển nhân vật nhảy lên nhảy xuống, tránh nguy hiểm do lửa phun ra ngẫu nhiên và không bị rơi xuống vực sâu là được, nhưng lại có rất nhiều người không thể vượt qua màn một cách thuận lợi.

“Ừ, đúng vậy!” An Du đem lời muốn nói trước đó nói cho xong: “Người chơi gọi nơi này là nơi kết thúc một mối tình.”

“Ồ? Tại sao lại gọi như vậy?” Trần Thương hỏi, tay vẫn siết chặt eo cô không buông.

An Du trả lời: “Bởi vì vị trí của dây xích trong khi di chuyển không chắc chắn, có khi bạn cần phải chờ đợi, có khi bạn cần phải đuổi theo, điều đó rất khó để đến cùng lúc với bạn đồng hành, nên có rất nhiều lời phàn nàn trên Weibo rồi.”

Trần Thương nghe vậy khẽ cười: “Đó là do họ không biết cách chơi.”

“Hả? Anh đang nói gì đấy? A… Anh làm gì vậy!” Giọng nói An Du trở nên mơ hồ, hai chân đột nhiên nhiên lơ lửng trên không, Trần Thương ôm ngang cô đi về phía trước. 

Ánh mắt Trần Thương đảo một vòng quanh khuôn mặt cô: “Ôm chặt.”

“Aaa, anh nhìn đường đi kìa!” An Du vòng hai tay qua cổ anh, bỗng nhiên lại nhìn thấy một đốm lửa đang nhen nhóm bùng lên giữa khe hở dây xích dưới chân Trần Thương, cô lo lắng đến nỗi buông một cánh tay ra để nhắc nhở anh.

“Sợ cái gì.” Trần Thương nhấc đôi chân dài lên, dễ dàng tránh được đốm lửa: “Em lo lắng tôi bị thương sao? Là giả thôi mà.”

An Du đấm mạnh một phát vào ngực anh: “Ai lo lắng cho anh chứ? Chơi game thì phải nhập vai!”

Chiều dài của sợi dây trong cảnh mô phỏng thực tế chỉ có hơn mười mét, họ nhanh chóng đi đến đích, Trần Thương thả cô xuống, giúp cô phủi phủi những nếp nhăn trên quần áo: “Đây chẳng phải là đến đích cùng lúc rồi sao.”

An Du bĩu môi: “Giám đốc Trần, anh gian lận.”

“Đây không tính là gian lận.” Trần Thương tiện tay cởi dây thắt lưng lộn xộn của cô ra và thắt lại: “Trong game có thể qua màn bằng động tác ‘ôm ngang’, một người ôm một người khác để vượt cửa, chẳng qua rất nhiều người không phát hiện ra mà thôi.”

“188 nhân dân tệ là có thể mua được động tác ‘ôm ngang’, từ đây sẽ không cần phải hy sinh vì tình yêu nữa! Tiền, có thể mua được tình yêu!”

An Du thuận miệng chế lại từ slogan của một quảng cáo khác, sau đó lấy khuỷu tay huých anh: “Thấy thế nào?”

Cô khoa tay múa chân trước mặt anh: “Đồ gian thương, chỉ biết moi tiền từ túi người chơi.”

“Khương Thái Công câu cá.”

(Khương Thái Công câu cá – nói tóm tắt thì là một câu chuyện thời xưa về Khương Tử Nha câu cá, ông vừa câu vừa lẩm bẩm: “Cá nào không muốn sống nữa thì cứ tự nguyện mắc câu đi vậy!”, ngụ ý của Trần Thương là người chơi tự nguyện bỏ tiền ra để chơi chứ anh không ép họ ><)

Trần Thương cúi đầu cười nhạt, những ngón tay thon dài chăm chú, tập trung vào sợi dây vải trên tay, một lúc sau trên eo An Du đã được thắt thêm một chiếc nơ hình con bướm vô cùng xinh đẹp: “Được rồi.”

An Du chạm vào chiếc nơ con bướm kia, vừa mạnh mẽ lại thanh lịch, cảm thấy kỹ thuật của anh không hề thua kém những người chuyên nghiệp, cô cất lời khen ngợi: “Anh trai tôi thật tài hoa.”

Một tia u ám mờ nhạt lóe lên trong đôi mắt Trần Thương nhưng chỉ thoáng qua trong nháy mắt, anh nhếch khóe miệng, nghiêng đầu nhìn về phía trước. 

***

Đi qua sợi dây tình nhân, ảo ảnh dần biến đổi, quay trở lại khung cảnh yên tĩnh của đồng cỏ lay nhẹ trong gió cùng tiếng nước chảy róc rách lúc trước đây. 

Bối cảnh thật là một tảng đá cao hai mét, trên đó được khắc dòng chữ “Đá Tam Sinh” thẳng đứng trên con dấu nhỏ màu đỏ son; nhìn sang bên cạnh, đập ngay vào mắt là sàn cầu lát đá xanh, có năm bậc thang, bốn cây cột gỗ chia đều đứng sừng sững hai bên, đèn lồng đỏ treo trên cao, bia đá ở đầu cầu ghi rõ ba chữ lớn: “Cầu Nại Hà”.

“Cũng giống phết đấy!” An Du tiến lên vài bước, tay chạm nhẹ trên thân Đá Tam Sinh, quay lại nói với Trần Thương: “Bối cảnh thực tế của Khốc Ngoạn làm cũng được đấy chứ.”

“Có điều thiết kế bản đồ trong game không hợp lý.” Cô nói: “Trải qua trăm ngàn đắng cay mới có thể qua được dây tơ tình nhân, nhưng cuối cùng chẳng phải là vẫn lên Cầu Nại Hà hay sao? Không ai nhớ rõ về nhau nữa.”

Cô nhớ lại truyền thuyết: “Những linh hồn xưa ở trên Đá Tam Sinh, trăng gió chẳng màn. Nay xấu hổ vì cố nhân từ phương xa tới thăm, tuy thân thể biến đổi nhưng bản tính vẫn trước sau như một. Dẫu công việc bộn bề, luôn khao khát nhân duyên nhưng lại sợ rồi sẽ tan nát cõi lòng, sông núi Ngô Việt đã đi hết một lượt, nhưng lại quay trở về Cù Đường.”

“Cuộc sống vĩnh hằng, sự chân thật là bất tử, luật nhân quả luân hồi luôn công bằng.”

An Du mỉm cười, đưa đầu ngón tay chạm vào những đường nét hoa văn của tảng đá, nhẹ nhàng nói: “Người ta đều nói rằng Đá Tam Sinh có thể phản chiếu được kiếp trước và kiếp này, nếu như đó là thật thì tốt biết mấy, tôi đã quên đi rất nhiều chuyện…”

Trần Thương không nói gì hết, chỉ lặng yên đứng bên cạnh cô. 

“Người theo chủ nghĩa duy vật cũng có lúc theo chủ nghĩa duy tâm.” An Du tự chế giễu bản thân, ngẩng đầu lên hỏi: “Phía trước có phải chính là cửa ra?”

Ánh sáng ở cửa hang hơi mờ ảo, Trần Thương gật đầu: “Ừ.”

An Du vỗ nhẹ vào hòn đá một cái: “Vậy chúng ta đi thôi!”

Không biết đã chạm vào cơ quan nào mà nhân vật Mạnh Bà và người qua cầu trong game đều được phản chiếu trên Cầu Nại Hà, rộn ràng người qua lại xếp hàng để nhận lấy canh Mạnh Bà; dưới cầu ban đầu vốn dĩ là một dòng nước tĩnh lặng, lúc này từng đôi bàn tay đưa ra, xung quanh vang lên tiếng khóc ai oán không ngừng của các âm hồn.

An Du cười, “Cũng náo nhiệt thật đấy.”

Vừa dứt lời, cô nhanh chân bước lên cây cầu đá, học theo những nhân vật kia cúi người trước hình ảnh Mạnh Bà, làm động tác bưng bát canh. 

Hiệu ứng âm thanh của không gian này biến thành một lời giải thích xa xăm: “Để được gặp lại người mình yêu thương nhất trong kiếp sau, có thể không uống canh Mạnh Bà cũng được, nhưng buộc phải nhảy xuống sông Vong Xuyên, chờ thêm ngàn năm sau mới có thể đầu thai làm người. Trong một ngàn năm đó, bạn có thể nhìn thấy người mình yêu nhất kiếp này đi qua cầu nhưng không thể tương giao với nhau, bạn có thể nhìn thấy người ấy nhưng người ấy không thể nhìn thấy bạn.”

Trần Thương vẫn đứng ở đầu cầu, An Du vẫy tay gọi anh: “Anh ngây người ra đó làm gì?”

Lời giải thích vẫn tiếp tục vang vọng: “Bạn sẽ nhìn thấy người ấy đi qua cầu Nại Hà hết lần này đến lần khác, uống hết từng bát canh Mạnh Bà, lại hy vọng người ấy sẽ không uống, nhưng lại sợ người ấy không chịu được sự khổ cực giày vò hàng ngàn năm dưới sông Vong Xuyên, đồng thời cũng không chịu nổi sự chờ đợi trong cô đơn.”

An Du đã đi được nửa cây cầu, áo khoác ngoài của cô bỗng sáng rực lên, cả người được bao trùm bởi một luồng sáng đa sắc màu, từ xa nhìn cô như đã được hòa nhập với hình chiếu của những người qua cầu, như một trong những linh hồn.

Mạnh Bà vẫn đang phát canh, cô quay đầu nhìn lại một lần nữa, Trần Thương vẫn như cũ không có ý định đi, An Du nhíu mày: “Sao anh vẫn còn đứng đó?”

Cô đã ở đầu cầu bên kia. 

Thanh âm giải thích trầm thấp mà chậm rãi vang lên: “Uống xong bát canh Mạnh Bà này, những chuyện hồng trần đều nhẹ như một giấc mơ, hiển nhiên cũng chấm dứt mọi ân oán thù hận trước kia.”

“Quên đi tất cả những thăng trầm của cuộc sống, tình yêu và thù hận, kiếp sau dù có gặp lại nhau cũng trở thành người xa lạ như chưa từng quen biết; nhảy xuống sông Vong Xuyên, bên trong đầy những con sóng bẩn thỉu, sẽ phải bị rắn đồng và chó sắt cắn, đau khổ không thể giải thoát được.”

Trần Thương không lên cầu, đột nhiên nhảy xuống dưới.

“Hả? Trần Thương anh đang làm gì vậy?” An Du nhìn thấy hành động của anh, bất ngờ mà hét lớn hỏi.

Hình bàn tay và sóng nước chiếu trên mặt đất rung chuyển dữ dội, giống như vô số hồn ma muốn bổ nhào tới xé rách ống quần Trần Thương. 

Anh thong thả chậm rãi mà bước tới trước mặt cô, An Du đưa tay ra muốn kéo anh, Trần Thương lại không nắm lấy tay cô. 

Anh bước lên cao hơn bắp chân một bước, mái tóc trước trán khẽ đung đưa theo từng động tác của anh, ánh mắt kiên nghị, tràn ngập tinh thần thanh xuân. 

Hình chiếu lần lượt biến mất, ánh sáng dần u ám, cô cảm thấy phía sau đầu hơi đau nhức, liền véo vào vùng da thịt trên tay mình, nhanh chóng áp chế cơn đau lại. 

“Anh định biểu diễn nghệ thuật sao?” An Du nói. “Đường trên cầu không dễ đi hơn à, anh còn nhảy xuống đó làm gì!”

Lời giải thích đã đi đến hồi kết: “Sau một ngàn năm, nếu bạn vẫn còn nhớ được kiếp trước, bạn có thể quay lại thế giới tìm người bạn yêu nhất ở kiếp trước.”

Trần Thương khẽ nhướng mày, nở nụ cười nhàn nhạt: 

“Kiểm tra đường thì phải kiểm tra toàn diện.”

An Du mắng anh làm chuyện dư thừa: “Cũng không có du khách nào sẽ nhảy xuống sông như anh đâu.”

Cô đi qua đi lại quan sát kĩ càng: “Sắp tới cửa ra rồi, còn chỗ nào cần kiểm tra nữa không? Có hai con đường ngắn ở đây, chúng ta chia nhau ra xem, sau đó tập trung ở lối ra!”

Trần Trương nhìn xung quanh, gật đầu đồng ý: “Hành động nhanh lên chút.” Anh căn dặn. 

***

Ngã rẽ còn lại không có gì đáng sợ cả, chỉ có những bức tường xi măng đơn giản, An Du bật đèn pin điện thoại lên, đi đến cuối con đường, tùy ý soi xung quanh một chút rồi chuẩn bị rời đi.

Đi được vài bước cô vô tình nghe thấy tiếng nói chuyện của một đôi nam nữ phát ra từ bức tường, giống như đang cãi nhau, An Du nhẹ nhàng áp tai mình vào tường.

“Tôi thực sự rất coi thường anh.” Đó là giọng nói khinh thường của Giản Văn Xu.

Lương Hạc Lâm trầm giọng nói: “Em phải hiểu cho tôi chứ, sự đánh giá của Lôi Thịnh lần này sẽ quyết định tôi có được thăng chức hay không đấy.”

“Vậy là do bọn họ ngầm giở trò? Hay anh vẫn còn tình cảm với An Du.”

“Những lời này của em có hơi sai thì phải? Về sau những thứ được truyền ra ngoài chẳng phải đều theo đúng ý em…”

Sau một hồi quần áo ma sát lộn xộn với nhau cùng với hơi thở hổn hển, giọng của Lương Hạc Lâm thấp xuống vài độ: “Chồng em có biết em… đang ở đây ‘ôn lại chuyện cũ’ cùng tôi không?”

“Ha ha…” Giản Văn Xu nhẹ giọng nói: “Trần Thương không dễ chọc vào, An Du không biết chừng cũng sẽ trả thù anh đó… Ưm….”

“Văn Xu, ai trong sạch hơn ai chứ?” Lương Hạc Lâm bật cười: “Năm đó em và Bùi Văn Đình mang cô ấy đi bỏ…”

An Du thở nhẹ, tim đập rộn ràng, cả người áp sát vào tường. 

Đang chăm chú lắng nghe, đôi tai lạnh ngắt của cô bỗng nhiên được bao bọc bởi lòng bàn tay ấm áp, tiếng kêu hô chuẩn bị phát ra từ cổ họng bị chặn lại trong hai bờ môi mềm mại.

Đó là hơi thở của Trần Thương. 

Tư thế này rất lạ, tay Trần Thương vẫn kiên trì che tai tai cô lại, đầu lưỡi hung hăng xâm nhập sâu vào trong quấn lấy lưỡi cô, nóng bỏng nhiệt tình. 

An Du trừng mắt nhìn anh, muốn dùng răng cắn anh để có thể thoát ra khỏi trận chiến môi lưỡi này. 

Trần Thương và cô nhìn nhau, đáy mắt anh lạnh lùng, không hề bị sự tức giận của cô làm ảnh hưởng, mút lấy đầu lưỡi của cô để làm nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn. 

Đợi đến khi anh di chuyển tay từ bên tai cô ra đỡ phía sau đầu, bên cạnh chỉ còn lại tiếng rên rỉ mơ hồ bị kìm nén.

Cô nhấc đầu gối đá anh, lồng ngực từ nụ hôn ẩm ướt kia khó khăn lấy lại được một chút khí oxy, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy sự tức giận: “Anh làm cái gì vậy!”

Trần Thương khẽ cười, vẻ mặt anh thờ ơ lên tiếng: “Nghe lén người khác nói chuyện không phải là hành vi của chính nhân quân tử.”

“Tôi đang nghe đến đoạn quan trọng, cuối cùng lại bị anh phá thành ra chẳng nghe được gì cả!” An Du bất mãn vì bị chen ngang, cô đưa tay hướng xuống phía dưới chân anh, nửa cương cứng nửa sưng, cô cười nhạo: “Anh ở đây tự dưng nổi lên dục vọng thì được coi là chính nhân quân tử chắc?”

Lương Hạc Lâm và Giản Văn Xu dường như không biết bức tường bên cạnh có người đang nghe lén, thế nên âm thanh giao hoan giữa họ ngày càng lớn hơn.

“Em muốn nghe tiếng rên khi làm tình?” Trần Thương cởi thắt lưng của cô mà anh chỉ mới giúp cô thắt cách đây không lâu, mân mê nút áo của cô từng cái một.

Anh cúi xuống hôn lên cổ, cằm, rồi chuyển sang cắn vào vành tai cô, giọng nói khàn khàn: “Chi bằng tự mình trải nghiệm một chút.”

Tai An Du là nơi nhạy cảm nhất, thân thể trong nháy mắt liền trở nên mềm nhũn, cô cố gắng dùng tia lý trí còn sót lại giữ lấy tay anh: “… Lưu manh, tôi vẫn còn bị cảm.”

“Vận động ra mồ hôi sẽ nhanh khỏi bệnh.” Tay Trần Thương sớm đã di chuyển đến dưới váy cô, cách lớp quần tất của cô mà trêu ghẹo. 

“A….. Bây giờ không muốn….”

Mặc dù cô đang từ chối nhưng An Du lại vô thức mở khóa thắt lưng, kéo khóa quần của anh ra, áp nhẹ lòng bàn tay vào giữa đáy quần, chạm vào vật khổng lồ đang nhô cao lên.

Trần Thương gác chân cô lên cánh tay anh, nhấn vào giữa bắp chân cô va chạm về phía trước, đầu ngón tay quanh quẩn mân mê hoa tâm, một dòng nước ấm tuôn trào ra. 

Anh nở nụ cười thâm thúy hừ nhẹ: “Đã ướt như vậy rồi, còn nói không muốn?”

An Du dừng động tác, dần khôi phục lại lí trí, cô nói: “Hôm nay không phải thứ năm!”

“Sao cứ phải là thứ năm?” Trần Thương vén cổ áo cô sang một bên, đè xương quai xanh của cô hung hăng in dấu hình quả dâu lên đó: “Vậy cứ coi như là làm trước đi.”

Quần tất cùng quần lót bị kéo đến giữa đùi, Trần Thương chạm một ngón tay vào trong, ngay lập tức liền bị những nếp gấp hút vào. 

Xung quanh tiếng nhạc du dương vang lên lặp lại ngay từ đầu, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng khóc lóc lúc xa lúc gần.

Ngón tay chậm rãi co giật ở nơi trơn trượt ẩm ướt, tiếng nước chảy tí tách từng giọt, An Du ngửa cổ, nhắm mắt: “Trần Thương, sở thích của anh cũng thật kì lạ, ở trong nhà ma…”

Trần Thương phóng thích dục vọng, nắm tay cô nhẹ nhàng xoa bóp nơi phía dưới của anh, An Du nghe lời, chủ động giúp anh vuốt ve, hài lòng cảm nhận sư nóng bừng ngày càng tăng lên.

“Hừ…” Trần Thương sốt ruột đè lên cửa huyệt của cô, cúi đầu hung hăng ngậm lấy môi cô: “Có muốn không?”

An Du nhẹ giọng thở dốc: “Muốn…”

Lương Hạc Lâm và Giản Văn Xu đã kết thúc, có thể nghe thấy tiếng sột soạt khi bọn họ đang sửa sang lại quần áo, hai người dần đi xa, nói những câu đại loại như “Sau này đừng nhắc đến chuyện đó nữa” hay gì đó.

An Du ôm eo anh áp vào cơ thể mình, thúc giục: “Nhanh…”

“Không.”

Trần Thương đột nhiên thay đổi sắc mặt, khóe miệng cong lên, chậm rãi rút phần thân đã dụi được nửa đầu vào trong, nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo phía thân dưới, còn giúp cô kéo quần tất. 

Hai mắt An Du mở to, dục vọng mãnh liệt bị anh đột ngột dừng lại lập tức biến thành cơn thịnh nộ, khuôn mặt cô đỏ bừng: “Trần Thương! Anh có ý gì?”

Trần Thương ngoảnh mặt làm ngơ, giúp cô cài lại cúc áo khoác, thắt dây lưng lần thứ hai. 

Anh xoay người cô lại dẫn cô đi về phía lối ra, An Du bất ngờ kéo anh lại đối diện mình, nắm lấy cổ áo ép anh vào góc tường. 

Sự khác biệt về chiều cao không khiến cô bị yếu thế hơn chút nào, cô hất cằm, không hề che giấu sự ngang ngạnh của mình: “Lửa là do anh châm, giờ anh không chịu trách nhiệm dập tắt?”

Trần Thương im lặng nhìn cô một lúc, nhếch mép cười xấu xa. 

Anh xoa quanh eo cô, giơ tay lên xoay một vòng, chỉ trong giây lát An Du đã bị khóa chặt ở giữa anh và bức tường.

“Ưm…”

Trần Thương cúi người hôn lên môi cô, mí mắt từ từ khép lại, dùng sức vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với nụ hôn mạnh mẽ trước đó. 

An Du dần bình tĩnh lại. 

Khi cơn tức giận của cô lắng xuống, Trần Thương khẽ thì thầm bên tai cô: “Gấp gáp như vậy sao? Trở về sẽ dập lửa cho em.”

Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn kéo dài vài giây lên trán cô, nơi không hề tầm thường chút nào. 

Nơi mà đi sâu vào trong, là vùng lưu trữ, xử lý thông tin quan trọng của đại não.