An Du sững sờ, Trần Hy Nhiễm lại kêu “Chào mợ” thêm lần nữa, sau đó cười khanh khách giơ tay về hướng cô, ý rằng muốn được bế.
Trần Thương liếc mắt nhìn An Du, tiến lên phía trước kéo cô bé vào lòng: “Nhiễm Nhiễm, gọi là cô.”
“Mợ.” Trần Hy Nhiễm quay người đi, khuôn mặt vẫn kiên trì nhìn An Du.
“Nhiễm Nhiễm rất thích người xinh đẹp.” Trần Mộc cười nói với An Du, nhéo nhéo mặt cô bé Trần Hy Nhiễm: “Gọi cô đi con.”
“Hứ.” Trần Hy Nhiễm tỏ vẻ không vui, miệng chu rõ cao, mặt áp vào trán Trần Thương.
Trần Mộc giải thích: “Lúc trước dẫn Nhiễm Nhiễm đến Lôi Thịnh chơi, trước cửa phòng tổ hạng mục có hai ba hàng bảng tên nhân viên, Nhiễm Nhiễm chỉ người đẹp nhất gọi là mợ, cô bé đã nhận định là ai rồi thì sẽ không thay đổi.”
An Du mỉm cười thể hiện là đã hiểu. Trần Mộc khoác túi xách lên vai, nói với Trần Thương: “Chị đi trước đây, chị có việc, hôm nay làm phiền em giúp chị giữ Nhiễm Nhiễm một ngày, tối tám giờ chở con bé về nhà chị là được.”
“Chị đi đi.”
Cửa lớn một cánh đóng một cánh mở, trong phòng chỉ còn lại hai người lớn một bé con nhỏ mặt đối mặt nhìn nhau.
Trần Hy Nhiễm đạp đạp chân, ý rằng muốn xuống tự đi. Trần Thương bỏ con bé xuống, cô bé lập tức ôm chặt chân An Du ngẩng đầu nhõng nhẽo: “Mợ ơi, bế con!”
“Cục cưng, khi nào con gọi đúng cô sẽ bế con.” An Du nhịn cười, quỳ xuống nghịch hai bím tóc Trần Hy Nhiễm rồi trêu.
“Mợ.”
An Du sờ sờ cằm con bé, mắt lớn trừng mắt nhỏ, “Cô.”
“Mợ, mợ, mợ, mợ, mợ!”
Âm thanh Trần Hy Nhiễm vừa lặp lại nhiều lần vừa lớn tiếng.
Vừa hoạt bát vừa ngang bướng, âm thanh vút cao mà lại sắc bén, An Du chịu thua, đành che hai bên lỗ tai lại.
“Con nít ba tuổi cứng đầu lại rất bướng bỉnh, cũng rất có cá tính với chính kiến của mình.” Trần Thương điềm nhiên cười nói: “Nhiễm Nhiễm ngang bướng, em có thể không đáp ứng con bé.”
“Em có thể cảm nhận được cái gọi là ‘bản chất của con người là một bộ máy không ngừng lặp lại’, An Du nhướng mắt,ngạc nhiên nói: “Nhìn không ra là anh biết chăm sóc trẻ con đấy.”
“Không tính là biết, con bé gần gũi với anh hơn.”
Trần Thương đi vào phòng thay quần áo, lòng bàn tay Trần Hy Nhiễm đang đặt trên miệng xòe ra, làm một động tác hôn gió. Cô bé “Moa” một tiếng rồi cười cong mắt, “Mợ ơi, mợ bế con đi!”
An Du đá lông nheo, cười nhẹ rồi dang hai cánh tay về hướng cô bé: “Nào, lại đây.”
Cơ thể mềm mại lấp đầy lồng ngực An Du, mùi sữa đặc trưng của trẻ con xộc vào mũi, bàn tay nhỏ của Trần Hy Nhiễm ôm chặt cổ An Du, “Mợ.”
Âm thanh nhẹ nhàng mềm như sáp,làm trái tim cô tan chảy thành một vũng nước, An Du chịu thua nói: “Ừ.”
*
Gần tới thời gian ăn cơm trưa, Trần Thương mặc áo khoác màu nhạt, cầm lấy chiếc áo đã mặc lúc trước, nhấc xe đẩy của Trần Hy Nhiễm, nhét giỏ đựng quần áo vào dưới khoảng trống gầm xe đẩy.
Trần Thương một tay bế Trần Hy Nhiễm tay còn lại kia thì đẩy xe, “Đưa hai người đi ăn.”
Chỉ với động tác nhỏ nhưng mạnh mẽ, bình thường mà cũng rực rỡ thoát tục không dính bụi trần, vừa mâu thuẫn vừa hài hòa.
An Du ngắm nhìn anh hồi lâu, vươn tay chỉnh mũ ở sau áo, thu ánh mắt lại nói: “Đi thôi.”
*
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ tết, các cửa tiệm khu kinh doanh đông như trẩy hội, không khí tết có thể thấy khắp mọi nơi.
Trần Hy Nhiễm một tay nắm tay Trần Thương, một tay nắm tay An Du, chỉ chỉ lồng đèn treo trên cửa tiệm rồi lại chỉ vào những hình pháo và những miếng dán hình chữ phúc, đem vật và chữ mà bản thân thuộc như lòng bàn tay kể ra.
“Chị Trần Mộc rất lưu tâm dạy dỗ con bé.” An Du cười và khen, tùy ý nói: “Nhiễm Nhiễm theo họ mẹ sao?”
“Ừm, ba ruột bé con họ Khổng, lý do ly hôn là do anh ta ngoại tình.”
“Như vậy mới đúng, sự xuất hiện của văn hóa phụ hệ làm cho người phụ nữ vất vả mang thai mười tháng nhưng lại không được cho con theo họ của mình.” An Du gật gật đầu, lại tự chế giễu: “Nhưng bây giờ em theo họ mẹ, vẫn không thoát ra được cái mác của của nhà họ Bùi.”
Cô khom người xuống, sờ đầu Trần Hy Nhiễm, nói: “Trần Hy Nhiễm, hy vọng từ từ*, tên rất đẹp. Nhiễm Nhiễm sau này phải là cô bé tự lập tự chủ. Còn con trai mà nếu không thể một lòng một ý đem lại hạnh phúc cho con, không cần cũng chả sao.”
*Ý nghĩa tên của Hy Nhiễm là “Hy vọng từ từ đến”
“Con bé còn nhỏ vậy, nghe không hiểu tư tưởng của em đâu.” Trần Thương nhét vào lưng Trần Hy Nhiễm khăn lau khô mồ hôi, nói: “Nhiễm Nhiễm bây giờ ngoài học hành cho tốt, còn phải ngoan một chút.”
Trần Hy Nhiễm chỉ nghe người lớn tranh luận với từ “Ngoan”, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, tự quảng cáo bản thân: “Cậu, con rất ngoan!”
“Vậy ở trường mầm non đừng có đánh nhau với những bạn nhỏ khác.”
“Hứ, Long Tử đánh con trước! Bạn ấy không đánh lại con!”
Trần Hy Nhiễm ôm cánh tay nhưng tay lại quá ngắn, nhìn có vẻ như đang cố gắng vươn vai vậy
“Đúng là ngang ngược mà, vậy vết sẹo trên mặt con là từ đâu?” Trần Thương nghiêm mặt, “Không chịu ăn cơm cho nên sức lực mới không bằng người khác.”
“Cậu, con muốn đánh cậu!”
“Bướng bỉnh.” Trần Thương xoè lòng bàn tay ra, mặc cho Trần Hy Nhiễm đánh vỗ, không đau không ngứa, “Trần Hy Nhiễm tiếp tục đi, cậu chẳng có cảm giác gì cả.”
Trần Hy Nhiễm thay đổi sắc mặt nhanh chóng, trong vòng một giây nặn ra hai giọt nước mắt, vươn cao hai vai tìm An Du, “Mợ! Hu hu… Con không muốn đánh nữa, con hết sức rồi.”
An Du bật cười ôm cô bé lên dỗ dành, nghiêng đầu hỏi Trần Thương: “Họp phụ huynh của Nhiễm Nhiễm anh có đi không?”
“Từng đi.” Khóe miệng Trần Thương hơi cong lên, “Bây giờ lại chịu để con bé gọi là mợ à?”
“…” An Du móc khăn lau mặt cho Trần Hy Nhiễm, “Em á, là không muốn Nhiễm Nhiễm không vui thôi.”
Cô thờ ơ nói: “Hơn nữa Nhiễm Nhiễm thích phụ nữ xinh đẹp, có hàng nghìn khuôn mặt xinh đẹp, ai mà biết được con bé có bao nhiêu ‘Mợ’ chứ?”
“Phải không? Nhiễm Nhiễm, nhìn bên đó.” Trần Thương chỉ vào tấm áp phích quảng cáo nữ minh tinh giữa trung tâm mua sắm hỏi: “Đó là ai?”
Trần Hy Nhiễm đáp: “Cô!”
“Người đó kìa?” Mgười mẫu mặc mẫu thời trang mới nhất của mùa hiện tại trong cửa hàng quần áo.
“Cô á.”
“…” An Du nhấc chân đá vào mắt cá chân của Trần Thương, “Đi lấy số đợi xếp hàng, đừng có ở đó ăn hiếp Nhiễm Nhiễm, nói nhiều quá.”
*
Nhà hàng đã kín chỗ, cả ba người ngồi đợi gần hai mươi phút mới có chỗ ngồi.
Trần Hy Nhiễm còn nhỏ, nhìn xung quanh thấy đông người liền la khóc đòi tìm mẹ, An Du lấy tờ khăn giấy xếp thành một đóa hoa, lại lấy điện thoại mở phim hoạt hình, dụ dỗ một lúc con bé mới chịu nín.
Con nít khi khóc rất dễ đổ mồ hôi, Trần Thương lấy ra quần áo thoáng mát ra cho con bé thay xong rồi mới tiếp tục ăn, Trần Hy Nhiễm lại không muốn làm theo, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó đỏ lên, tay nắm chặt hình con thỏ ở giữa áo không buông, khóc lớn: “Con muốn mặc áo hình thỏ, con muốn mặc áo thỏ cơ!”
Trần Thương nhẫn nại nói với cô bé: “Con mặc quần áo ướt sẽ bị cảm lạnh, sẽ phải đến bệnh viện tiêm, con có sợ không?”
“Con không sợ! Con muốn mặc áo thỏ!” Trần Hy Nhiễm không chịu nghe, “Con muốn mặc áo thỏ!”
“Trần Hy Nhiễm” Trần Thương tuy nhẹ giọng, nhưng sắc mặt nghiêm khắc, nói tiếp: “Tiêm sẽ đau, uống thuốc sẽ rất đắng, con không sợ thì chúng ta sẽ đi bệnh viện ngay bây giờ.”
Trần Hy Nhiễm càng khóc lớn hơn, làm những người chung quanh chú ý tới, nhân viên phục vụ gấp gáp chạy tới hỏi có cần cho cô bé búp bê để dỗ dành không, An Du nghĩ rồi hỏi: “Có sói không?”
Nhân viên phục vụ gật gật đầu, đem đến một con sói màu xám.
An Du bắt lấy con sói xám từng chút từng chút tiến gần Trần Hy Nhiễm, đè giọng xuống nói: “Nhiễm Nhiễm, con còn tiếp tục mặc áo thỏ, sẽ dẫn sói xám to cắn con đấy! Con xem, sói đến rồi!”
“A, không muốn không muốn!” Suy nghĩ của con nít rất đơn giản, tiếng khóc liền hết, chủ động cúi đầu nói với Trần Thương: “Cậu ơi con không muốn mặc áo thỏ nữa, con muốn thay quần áo!”
Trần Thương giơ ngón tay cái với An Du, hai người nhanh tay thay quần áo cho Trần Hy Nhiễm, không gian mới được yên tĩnh.
Vì phải đút cơm, dỗ dành cô bé cộng với phải làm theo những yêu cầu không thể nào hiểu được của cô bé dẫn đến bữa cơm ngày hôm nay không tính là suôn sẻ, một bữa ăn luống ca luống cuống.
Trần Thương động tác vụng về, mất gần nửa tiếng chỉ để đút cho Trần Hy Nhiễm ăn một cách khó khăn cực nhọc, còn bản thân thì lại không ăn được gì.
Anh nhẹ thở dài, nhìn qua chỉ còn lại nửa chén canh rau, Trần Hy Nhiễm nhất định không chịu ăn nữa.
An Du hai tay bắt chéo sờ sờ cằm, buồn cười nói: “Cũng có lúc có chuyện mà anh không làm được, thật hiếm thấy nha.”
Trần Thương cầm một cái chén hình con thỏ, khẽ nhíu mày,dáng vẻ rất buồn cười, cô liền móc điện thoại ra chụp hình.
Anh liền nhìn cô bằng ánh mắt tóe lửa, “Làm không được việc đâu chỉ có một chuyện.”
“Vậy em giúp anh, đối phó với loại người nào, thì dùng phương pháp như vậy. Không thay quần áo sẽ bị cảm lạnh, không ăn rau thì sẽ bị mất cân bằng dinh dưỡng, không uống canh thì không đủ nước. Anh nói rất đúng, rất hoàn hảo,rất chính xác, nhưng mà con nít trẻ con đâu hiểu được.” An Du vừa nói vừa gọi nhân viên phục vụ đem hai ống hút qua, “Chúng nó thích những mô phỏng mới mẻ, dùng cách mới lạ mới có thể đạt được mục đích.”
“Nhiễm Nhiễm, nhìn mợ.” Cô cắm một ống hút vào chén canh của Trần Hy Nhiễm, ống còn lại thì cắm vào chén của mình, diễn động tác hút nước canh bằng ống hút, “Uống như vậy, có được không? Chúng ta thi xem ai hút nhanh hơn.”
Trần Hy Nhiễm bị khơi dậy hưng phấn, học An Du, hút ba năm lần là hút sạch sẽ, “Mợ ơi, con thắng rồi.”
An Du cười thách thức, đẩy đồ ăn qua phía Trần Thương, đứng lên kéo Trần Hy Nhiễm đến ngồi ghế bên cạnh, “Giải quyết xong rồi, em chơi cùng con bé, anh mau ăn đi.”
Cô dùng tờ giấy nhỏ chọn món ăn xếp con hạc giấy cho Trần Hy Nhiễm, Trần Hy Nhiễm cười ngây thơ, cùng cô bé chia sẻ niềm vui trường mẫu giáo một cách trẻ con.
Đèn chùm treo trên bàn có hình hoa lan chạm rỗng, bóng đèn hoa đong đưa ngang qua đầu và mặt An Du, ánh sáng hoàn mỹ hình dáng rõ ràng, giống như một thứ sáng chói nào đó bị đắp lên một lớp phủ.
Tiếng điện thoại vang lên, là Trần Mộc, chắc hỏi thăm tình hình của Trần Hy Nhiễm. Khóe môi Trần Thương giật giật nói: “Nhiễm Nhiễm với tổng giám đốc An chơi với nhau rất tốt, phải, không có tổng giám đốc An thì em làm gì cũng không xong.”
Trần Thương và Trần Mộc nói chuyện nhưng anh mắt anh lại nhìn cô không giấu giếm, câu nói cuối giống như đang nói với cô hơn.
An Du đợi anh nói chuyện điện thoại xong, đạp nhẹ chân anh.
Cô nhớ đến ngày thứ hai đi làm sau kỳ nghỉ Tết, còn một phương án bị trả về ba lần chưa được phê chuẩn nên thuận nước đẩy thuyền: “Nếu đã như vậy thì tổng giám đốc Trần duyệt phương án năm trước của em đi, đừng có quản chuyện thực hiện hậu kỳ, như vậy anh mới có thời gian làm việc của anh. Cha đẻ của sản phẩm, cho bộ phận tiếp thị toàn quyền xử lý đi, được không?”
“Lại nói đến chuyện này.” Trần Thương chuyên tâm ăn cơm, “Có những việc quyền quyết định luôn nằm trong tay em, có việc thì không được.”
Khi bàn đến chuyện công việc An Du không khách khí nữa, “Chuyện gì mà em có toàn quyền quyết? Sao em không phát hiện vậy?”
Đuôi mày Trần Thương hơi nhướng lên, bình thản đáp: “Lúc ăn không được nói.”