Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 66



“Thả lỏng người.” Nữ bác sĩ phụ trách việc xem ảnh chụp điện tâm đồ, những chiếc kẹp bốn màu trên cổ tay và mắt cá chân của An Du, đồng thời gắn các điện cực vào ngực cô. “Nếu nhịp tim cứ đập quá nhanh thì kết quả sẽ không chính xác.”

An Du hít một hơi thật sâu, ép bản thân nhìn về phía tấm rèm che, làn nước trong xanh của mặt hồ khiến cô bình tĩnh hơn rất nhiều.

Kết quả kiểm tra được thông báo ngay sau đó, An Du  do dự quay trở lại văn phòng bác sĩ Tô, xâu chuỗi lại những hành vi của Bùi Cảnh Ngôn, da đầu cô trở nên tê dại, mồ hôi lạnh ở lòng bàn tay còn nhiều hơn so với hôm ở trên núi.

Bác sĩ Tô thở nhẹ một hơi, nói: “Cơ thể cô không có gì đáng ngại.”

Sắc mặt An Du nhợt nhạt: “… Bác sĩ, nếu tôi uống thuốc bổ trước đó đều đặn thì sẽ có hậu quả gì?”

“Thời kỳ ủ bệnh của thuốc độc mãn tính rất dài.” Bác sĩ Tô đang so sánh thang đánh giá tinh thần của cô, nghe thế ông ngước mắt lên giải thích nói: “Đặc biệt là Aflatoxin*, nếu dùng quá lượng thì lá lách sẽ to ra và cứng lại, dẫn đến tình trạng xuất huyết đường tiêu hóa, tích lũy một lượng nhất định sẽ tử vong.”

“Từ kết quả phân tích có thể thấy tỷ lệ Aflatoxin trong thuốc được kiểm soát rất cẩn trọng.” Ông hỏi: “Cô có biết xuất xứ không?”

An Du khống chế giọng nói đang run rẩy: “… Biết.”

“Bắt buộc phải dừng thuốc lại.” Bác sĩ Tô vừa nhấn mạnh lần nữa vừa tường thuật tóm tắt phương án trị liệu bước đầu.

An Du hoàn toàn không nghe được bác sĩ nói gì, chỉ gật đầu sau khi tiếng nói dừng lại.

Thấy tinh thần cô bất an, ông cười an ủi, hoà nhã điềm đạm nói: “Việc mất trí nhớ có chọn lọc do vấn đề tâm lý gây ra cần cần rất nhiều thời gian và kiên nhẫn, cô có thể tiếp xúc với người hay vật quen thuộc để đẩy nhanh quá trình phục hồi. Hãy kiên nhẫn, không nên nôn nóng.”

*

Cô như người mất hồn rời khỏi bệnh viện, mấy chữ “Bùi Cảnh Ngôn đầu độc” cứ quanh quẩn trong đầu, khiến cô phải cố gắng kiềm đi run rẩy mà gọi điện thoại cho anh ta.

Qua điện thoại, có thể nghe thấy giọng nói vui vẻ của Bùi Cảnh Ngôn: “An An?”

Bước chân vội vã của dòng người đi bộ cùng những chiếc xe bay như tên bắn che đi nỗi sợ hãi của cô, An Du ngẩng đầu đón ánh nắng mùa đông, nghiến răng đến mức tê dại, nói năng không lưu loát:  “Anh…”

Chỉ một tiếng “Anh” đã làm cái lạnh ngắt từ lòng bàn chân lan lên đỉnh đầu. Tiếng còi xe inh ỏi với chữ “Lâm” trên biển số xe khiến cô tỉnh táo và bình tĩnh hơn, ở đây là Lâm Thành, sự gian xảo và quái đản của Bùi Cảnh Ngôn không thể thực hiện giống như ở biệt thự.

Cô giả vờ nhẹ nhàng nói: “Em muốn hỏi anh, lúc trước anh với bác sĩ Châu cho em uống thuốc bổ là hiệu gì? Gần đây em uống hết rồi, Hàn Nam lại ở trong nước nên em muốn tìm người mua…”

“Ồ, đây là  thuốc tinh chế riêng cho trường hợp đặc biệt của em, trên thị trường không có đâu.” Bùi Cảnh Ngôn trả lời bình thản, “Nếu như em muốn, anh có thể yêu cầu bác sĩ Châu gửi thẳng cho em từ phòng khám của ông ta.”

“… Được ạ.”

Nếu như giọng nói có màu sắc thì giọng cô lúc này nhất định là màu xám.

Sau khi An Du đến Lâm Thành làm việc, rất hiếm khi nhờ vả anh ta chuyện vụn vặt, Bùi Cảnh Ngôn luôn vui vẻ hớn hở chấp nhận yêu cầu của cô.

Hàn Nam ở phòng sách bên cạnh đột nhiên gọi một tiếng “Anh Bùi.” Anh ta cười hiền hòa với An Du, “Anh với Hàn Nam còn công việc cần bàn, cúp máy trước đây.”

“Ừm.”



Hơn chục tiếng gõ cửa cấp bách như cầu cứu vang lên, Trần Thương vặn nắm cửa, mới vừa hé ra một khe nhỏ thì một sức mạnh dữ dội đập vào làm nó mở toang ra.

Trần Thương bị An Du bổ nhào vào trong lòng, trước mắt anh còn chưa phản ứng kịp thì An Du nhón chân đóng cửa lại, dồn anh vào rồi để đôi môi run rẩy tìm môi anh.

Không phải là hôn thuần túy mà giống cướp đoạt không khí từ phổi anh, muốn cùng anh chia sẻ hơi thở, hoặc nên nói là sinh mệnh thì đúng hơn.

Sức lực của cô dù sao cũng không bằng anh, bàn tay đang nằm trên eo anh từ từ tuột xuống phía dưới. Trần Thương kéo bàn tay của cô trở lại, hơi cúi đầu lướt qua bờ môi ướt át của cô, nhẹ nhàng gặm nhấm.

Môi lưỡi quấn quýt bỗng biến thành nụ hôn sâu nhẹ nhàng.

Trần Thương vỗ vỗ tấm lưng cô rồi thuận giãn khoảng cách,giống như dỗ dành đứa trẻ đang hoảng sợ.

Hơi thở cô chầm chậm đều đặn yên tĩnh trở lại, nỗi sợ dần hãi tan biến. An Du nhắm mắt, quần áo anh mặc là màu đen, màu sắc khiến con người ta càng trấn tĩnh hơn so với màu xanh của làn nước trong hồ.

“Về sớm vậy.” Hơi thở hai người vấn vít hòa làm một, Trần Thương hôn lên khóe môi cô, “Em đang sợ hãi điều gì?”

An Du không biết nên nói từ đâu, mệt mỏi lắc đầu.

Anh nhìn túi văn kiện bệnh án trong tay cô, “Đi bệnh viện sao?”

An Du ừm một tiếng lấy lệ, nhét vào trong túi xách, da túi mềm mại, bị kéo căng ra thành một hình phẳng.

Trần Thương cũng không gặng hỏi, kéo cánh tay cô lại ngồi trên sofa rồi rót cho ly sữa nóng đặt lên bàn trà, “Uống đi.”

An Du ôm ly sữa làm ổ ngay góc sofa, ba mặt vải dày bao phủ cô, cả người thoải mái thư giãn. Cô uống một ngụm sữa ấm, nét mặt mới như bình tĩnh trở lại.

Nhà của Trần Thương là một căn hộ có gác lửng như gác xép, nhìn vẻ không rộng rãi, nhưng sáng sủa hơn căn nhà tối tăm của cô, nơi đó lúc nào cũng cần phải bật đèn vào ban ngày thì mới làm con người ta cảm giác yên tâm hơn.

“Ăn. Uống.” An Du bắt chước giọng của Trần Thương, “Em đã muốn nói với anh điều này lâu rồi, anh lần nào cũng dùng giọng điệu này nói chuyện với em, giống như…”

Trần Thương thấy sắc mặt cô hồng hào trở lại, mới khoanh tay liếc, “Giống cái gì?”

“Cho heo ăn.”

Trần Thương buồn cười, khom người nhéo hai bên má, “Lại không phải làm thịt em, tự mình nói mình là heo, đại tiểu thư nhà ta có sự so sánh rất đặc biệt.”

“Em trai, có khách sao?” Một giọng nói phụ nữ từ góc phòng vọng ra, Trần Thương đi tới ôm đứa bé gái ba tuổi, vui vẻ vẫy tay chào cô khi nhìn thấy An Du: “Thì ra là giám đốc An.”

“Chào em, chị là Trần Mộc.” Bọn họ đã gặp nhau vài tháng trước ở văn phòng của anh, An Du nhớ lại biểu cảm lúc đó bản thân nhất định không thân thiện cho lắm, cô đứng lên, hướng về phía Trần Mộc nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp để bù lại lời xin lỗi lần trước: “Đã lâu không gặp.”

Trần Thương đi theo, nói với cháu gái Trần Hy Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, chào cô đi con.”

“Không đúng! Không đúng!” Trần Hy Nhiễm mở to đôi mắt đen tròn xoe nhìn đánh giá An Du một lúc, giọng nói trẻ con non nớt nhưng kiên định uốn nắn lại: “Cậu ơi cậu sai rồi!”

Trần Mộc cười nói xin lỗi An Du,nhíu mày nói với con gái: “Nhiễm Nhiễm không được mất lịch sự, mau gọi cô.”

“Con lịch sự lễ phép mà!” Trần Hy Nhiễm kiên trì: “Cậu sai là sai mà! Mẹ nói, tấm ảnh…”

Khả năng ngôn ngữ của đứa con nít ba tuổi đang trên đà phát triển nên cô bé thường xuyên “Ơ” vài giây, vẻ mặt rất gấp rút tựa như đang cố nhớ lại điều gì đó.

Cuối cùng nghĩ ra cách xưng hô chính xác, Trần Hy Nhiễm lộ ra nụ cười, xinh đẹp lại dứt khoát nói với An Du: “Phải gọi là… Mợ cơ!”

****