Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 7: Bùi gia



Biệt viện của Bùi gia tọa lạc trong khu biệt thự yên tĩnh ở ngoại ô thành phố. Thấp thoáng sau tán cây xanh biếc là những bức tường xi măng màu trắng xám và mái ngói đỏ thẫm, một khoảng sân nhỏ được bao quanh bởi rừng trúc xanh mướt, men theo con đường nhỏ đi sâu vô trong, đó là một cánh cổng đơn giản, đối xứng và vững vàng, cửa sổ hướng ra các phía đều cao và rộng, Bắc và Nam thông nhau. Sự quyến rũ giữa phong cách cổ điển của Trung Quốc kết hợp với cách bài trí nghiêm trang của Đức, có thể thấy sở thích của chủ nhà là sự tao nhã nhưng không hề khoa trương.

Kéo vali trên nền đá cuội phát ra tiếng sột soạt, Tôn Y Y đi theo nhấc vali lên, nhẹ giọng nhắc nhở: “Lát nữa Văn Đình lại nói cho xem.” An Du buông tay đi cùng cô ấy, ngoan cố nói: “Bà cụ với dì Tống đều không lên tiếng, cô ta có thể nói cái gì, cô ta là con yêu quái tai dài chắc? Xa như thế cũng có thể nghe thấy?”

Tôn Y Y không biết làm sao: “An An à…”

An Du cảm thấy dáng vẻ thục nữ của Tôn Y Y khá đáng yêu, cười nói: “Được rồi, chị dâu, em sẽ ngoan ngoãn như chị mà, không mang thêm phiền phức cho hai người đâu.”

Tôn Y Y vì hai chữ “chị dâu” mà nhanh chóng đỏ mặt, thúc giục: “Mau vào đi.”

Bà cụ của Bùi gia – Dịch Mỹ Trân đang ngồi trên xe lăn. Năm nay đã 75 tuổi vừa được xuất viện sau ca phẫu thuật loãng xương khớp. Gương mặt và môi của bà hồng hào. Bà được Tôn Y Y đẩy ra ngoài phòng khách, vừa nhìn thấy liền vui vẻ vẫy tay: “An An về rồi à!”

Cô chạy chậm vào, ngồi xổm trước mặt Dịch Mỹ Trân, ôm lấy bà: “Bà ơi, bà khỏe lên chưa ạ?” Dịch Mỹ Trân sờ sờ gương mặt của An Du: “Bà khỏe lên nhiều rồi, sao An An lại chạy đến Lâm Thành làm việc thế này?”

Bùi Cảnh Ngôn từ sảnh phụ bước ra, nhận lấy vali từ tay Tôn Y Y rồi nói: “Do công ty sắp xếp, chỉ có An An mới đảm nhiệm được ạ.”

Dịch Mỹ Trân oán trách: “Cảnh Ngôn cũng thật là, lúc ta nhớ An An đều không có cách nào gặp được nó.”

An Du nói: “Nếu như Bùi tổng chịu chi tiền, thì mỗi tuần con đều có thể bay về gặp bà nha.”

Dịch Mỹ Trân yêu thương xoa xoa mặt An Du: “Được rồi, chỉ được cái nói những lời không thực tế, biết ngay là đang lừa bà mà.”

Tống Mộng ở bên cạnh nở một nụ cười nhẹ.

“Dì ạ.” Tôn Y Y chào hỏi trước, lấy quà từ trong vali ra đưa cho Tống Mộng: “Đây là khăn lụa, đặc sản nổi tiếng của Lâm Thành ạ.”

“Cảm ơn.” Trên môi Tống Mộng mang ý cười đoan trang xa lạ, ánh mắt lại nhìn về phía An Du.

Cô đứng dậy nhìn Tống Mộng, nở nụ cười tươi, cong mắt nhìn chân thành hết mức có thể, nhẹ nhàng gọi Tống Mộng: “Dì Tống.”

Tôn Y Y không gọi Tống Mộng bằng họ một cách trìu mến vì cô sắp trở thành con dâu của Bùi gia, nhưng đối với An Du, Tống Mộng chỉ là một người lớn trong nhà mà cô quen biết.

Tống Mộng được giáo dục tốt, vẻ mặt không thay đổi, gật đầu với An Du: “Ăn cơm thôi.”

Nếu như đây là thời cổ đại, Tống Mộng không phải là hoàng hậu thì sẽ là hoàng quý phi, An Du nghĩ. Bà vẫn có thể duy trì phép lịch sự đối với đứa con riêng của chồng mình và mối tình đầu, chi tiêu ăn mặc cũng không dè sẻn, người ngoài nhìn vào ai không khen ngợi bà ấy rộng rãi độ lượng chứ? Phạm vi thuộc về bổn phận của người mẹ không cần nói đâu xa xôi, tất cả đều có ở Bùi thị.

Bữa cơm đã ăn được một nửa thì Bùi Văn Đình mới ngáp dài từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy liền cười chế nhạo: “Ô, khách quý nha.”

Ngủ một giấc đến chiều khiến đôi má bầu bĩnh của Bùi Văn Đình ửng hồng, đôi lông mày cũng mang vẻ tự đắc, mái tóc dài ngang lưng uốn nhẹ tự nhiên, mặc chiếc váy ren dài kết hợp với áo len màu hồng, vừa bước xuống bậc thang hai bậc đã lớn tiếng nói nền nhà quá cứng, nên trải thảm rồi. Bản thân không chút che đậy hiện lên bốn chữ ‘tấm thân cao quý’, cuộc sống giống với tiểu thư ngày xưa được bao bọc trong nhung lụa.

An Du không thèm nhấc mi, bóc một con tôm cho Dịch Mỹ Trân: “Bà ơi, món này ngon lắm.”

Bùi Văn Đình bị ngó lơ cũng đã quen với thái độ như này của An Du, lắc lư ngồi xuống bên cạnh Tống Mộng, chờ người giúp việc dọn bộ đồ ăn lên cho mình, còn không quên đâm chọt An Du: ”Cây rụng tiền của Bùi thị chịu nhận lời mời trở về rồi sao?”

Dịch Mỹ Trân: “Văn Đình, cháu cũng 25 tuổi rồi, vẫn không có chút lịch sự nào à? Nói chuyện với chị gái như thế sao?”

Bùi Văn Đình chế nhạo: “Ai là chị gái cháu? Con của tiểu tam mà là chị gái cháu á?”

Tống Mộng dùng ánh mắt ngăn chặn: “Văn Đình.”

Bùi Cảnh Ngôn nghiêm mặt: “An An là em gái anh, chính là chị gái của em, nên gọi như thế nào?”

Bùi Văn Đình vẫn trợn mắt không chịu thay đổi, Tống Mộng vội vàng hỏi: “An An, bây giờ con đang phụ trách dự án nào ở Bùi thị?”

“À, truyền bá về Lâm Thành <Yêu Ma Ký>.”

“Lần này vẫn là về trò chơi sao?” Tống Mộng hơi không hài lòng nhìn Bùi Cảnh Ngôn: “Bùi thị vẫn nên làm công thương nghiệp tốt hơn, loại dự án internet mới nổi này thay hình đổi quá nhanh, không ổn định…”

Bùi Văn Đình vừa nghịch điện thoại vừa phụ họa: “Đúng đó, truyền bá nghe thì tốt đó, nhưng không phải chỉ là làm quảng cáo lừa người thôi sao?”

Điện thoại của An Du sáng lên, một dòng chia sẻ kèm tag tên: “Aaaaa, thắng rồi! A Vĩ lại chết rồi*, thái thái thật tuyệt mà!”

(*A vĩ lại chết rồi là câu nói mạng của TQ, viết tắc là awsl, nghĩa là kiểu kinh ngạc như ôi tôi chết mất, ôi mẹ ơi chẳng hạn.)

Người chia sẻ: trong đình có một tiểu cô nương – là ID WeiBo của Bùi Văn Đình.

An Du suýt nữa là phun hết canh trong miệng ra, thái thái mà cô ta nhắc đến đang ngồi trước mặt cô ta nha, đang bị cô ta khinh thường một cách hoa mỹ, cảm thấy truyền bá lừa người vậy mà cô ta vẫn còn đăng ảnh đồng nghiệp của tôi? Cạn lời.

Nhưng trang mạng của cô không thể sập, cô trực tiếp gõ chữ đáp lại tình tứ: “Cảm ơn đã ủng hộ!”

Bùi Văn Đình quả nhiên tươi cười rạng rỡ, rồi sau đó cất điện thoại vào trong túi áo khoác.

Bùi Cảnh Ngôn: “Giám đốc sản phẩm lần này là Trần Thương. Con rất yên tâm với dự án mà cậu ấy đảm nhận. Bùi thị và Lâm Thành đã hợp tác cùng nhau trong một thời gian dài rồi và không xảy ra chuyện gì rắc rối cả. Mẹ, mẹ phải thay đổi định kiến ​​của mình. Bây giờ đã là thời đại Internet rồi.”

Nghe thấy tên Trần Thương, Bùi Văn Đình phấn khích đến mức cơm cũng không ăn tiếp, hỏi Bùi Cảnh Ngôn: “Trần Thương? Trần Thương ở trường trung học của chúng ta sao?”

Cuối cùng cũng nhướng mày, đợi chờ câu nói tiếp theo của Bùi Văn Đình.

Bùi Văn Đình lại nói: “Có người lợi dụng cái tên này, ở cao trung truyền nhau biết bao lời đồn tai tiếng! Bây giờ lại cùng nhau làm việc thì cái đuôi này không theo lên luôn trời cao sao?”

Tại sao trình độ mỉa mai này bao nhiêu năm rồi vẫn chưa tăng lên? Lời đồn tai tiếng gì? Sao cô lại không biết? Rốt cuộc Trần Thương là nhân vật như thế nào? Sao người người đều xem là bảo bối vậy.

Bùi Cảnh Ngôn cau mày, dạy dỗ Bùi Văn Đình: “Văn Đình, trước đây em thích Trần Thương, người ta cũng không có phản ứng gì với em. Bây giờ chuyện đã qua nhiều năm rồi, không cần phải mang lòng thù địch với những người phụ nữ xung quanh cậu ấy, ấu trĩ.”

Bùi Văn Đình nhìn An Du một cách oán hận.

An Du lau lau tay rồi nói: “Con ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn vịt ạ.”

Bùi Văn Đình tức giận, ném đũa kêu lạch cạch: “Cô nói ai là vịt hả?”

An Du đeo tai nghe vào tai, bước lên lầu.

Đã gần hai năm không trở lại ngôi nhà cũ của Bùi gia, Tống Mộng vẫn chu đáo sắp xếp người dọn dẹp phòng cho cô, mọi thứ vẫn như bình thường.

Cô mở cuốn “Kiêu hãnh và định kiến” trên giá sách, một bức ảnh rơi ra từ tập bìa đựng hồ sơ, đó là bức ảnh tốt nghiệp cấp ba của bọn họ.

Lúc đó đang đi thi mỹ thuật ở một nơi khác, hôm chụp ảnh cô không về trường kịp nên đã lỡ mất buổi chụp ảnh nhóm.

Cô nhận ra Trần Thương trong nháy mắt. Trần Thương lúc trước và bây giờ không thay đổi nhiều, khuôn mặt tuấn tú, mang vẻ nghiêm túc. Anh ấy đứng ở trung tâm, cho dù chỉ là một bức chân dung thu nhỏ, cũng có thể cảm nhận rõ ràng dáng vẻ của những người xung quanh đều tách biệt với anh ấy.

Hóa ra anh ấy vẫn là ánh trăng sáng của Bùi Văn Đình.

Cô nhấp vào tin nhắn thoại mà Bùi Văn Đình gửi tới: “Trần Thương, đêm qua quá dữ dội rồi, bây giờ em vẫn còn cảm thấy đau, lần sau nhẹ một chút được không ạ ~”

Vài giây sau, nơi cuối hành lang bắt đầu vang lên âm thanh đóng sầm cửa, tiếng bước chân vội vã từ xa tới gần cửa phòng cô.

An Du không nhanh không chậm thu hồi tin nhắn, mở cửa phòng lắc lắc điện thoại, nhìn Bùi Văn Đình cười: “Gửi nhầm rồi.”

Không đợi Bùi Văn Đình đến gần, đã nhanh chóng khóa cửa lại. Bùi Văn Đình vẫn mạnh mẽ gõ cửa: “An Du, cô ra đây nói rõ cho tôi!”

Đúng là trẻ người non dạ, không đáng để chơi.

Cô nằm lại trên giường, vặn nhạc to hơn, dùng ngón tay gõ nhẹ vào mặt Trần Thương trong bức ảnh, tùy tiện kẹp bức ảnh vào sách rồi tắt đèn đầu giường.

“Có những dấu vết còn đọng lại” An Du đăng một dòng này trên trang cá nhân của cô.