Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 2: Hôn lưỡi



Edit+beta: June

Vòng eo dưới bàn tay hắn mảnh mai không tưởng tượng nổi, bàn tay Thẩm Ngộ Thành nhẹ nhàng siết chặt hơn, qua lớp vải cũng có thể tưởng tượng được chiếc eo này mềm như thế nào. Nếu nó rắn chắc hơn một chút, chắc chắn có thể bày ra nhiều tư tế vừa khó vừa mê người.

Ánh mắt hắn lại tối đi vài phần, nếu như ban đầu hắn chỉ có sáu phần hứng thú, giờ đã tăng vọt lên đến mười phần.

Phát hiện được người trong ngực mình đang không thoải mái, Thẩm Ngộ Thành hiếm khi tri kỷ mà ôm người ta ra chỗ khác để tránh bớt những ánh mắt như hổ như sói này. Ánh mắt hắn nhìn khuôn mặt cuốn hút của Mục Tinh Thần, híp mắt hỏi: "Trưởng thành chưa?"

Giọng nói từ trên đầu rất trầm và êm dịu như tiếng Cello, rất dễ nghe.

Nhưng Mục Tinh Thần đang bị giữ trong lồng ngực Thẩm Ngộ Thành nên không có tâm tư thưởng thức, cậu cứng nhắc bị ép đi theo hắn tới một chỗ tối có thể ẩn mình ở chỗ ghế dài, sau đó... eo bị kéo xuống, cậu bị ép ngồi trên đùi Thẩm Ngộ Thành, khoảng cách gần đến đáng sợ. Thấy nhân vật thụ chính đang cẩn thận dọn dẹp đống ly bể, cậu lại càng sợ hơn.

Nghĩ đến việc có lẽ mình đã thất bại nhiệm vụ, sắp mất đi cơ hội sống lại, hốc mắt cậu bỗng rưng rưng, vội vàng nói chuyện với hệ thống.

"Có phải tôi đã phá hủy cuộc gặp mặt giữa công thụ chính rồi không? Tôi đã làm hỏng nhiệm vụ đầu tiên rồi, có thể làm lại cái khác không?"

Hệ thống an ủi cậu: "Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, thế giới nhiệm vụ sẽ tự động làm nốt phần còn lại. Cậu chỉ cần ở đây lúc hai người kia gặp nhau là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi."

Thẩm Ngộ Thành không thể nào biết được suy nghĩ thật sự của Mục Tinh Thần, thấy người trong lòng sắp bật khóc đến nơi, một ngọn lửa dục vọng vọt thẳng đến dưới bụng hắn. Thế nhưng hắn vẫn không hứng thú với trẻ vị thành niên nên vẫn kiềm chế lại.

Hắn cau mày hỏi lại lần nữa: "Trưởng thành chưa?"

Mục Tinh Thần đã được hệ thống an ủi rồi, cậu vô thức ngẩng đầu: "Rồi."

Thẩm Ngộ Thành thấy chính mình từ đôi mắt ướt át kia, biết nhóc cừu non đã trưởng thành rồi cũng không kìm nén nữa. Một tay hắn luồn vào bên trong quần áo để nắm vòng eo kia, cảm xúc mềm mại truyền vào tay khiến hắn không kiềm chế được.

Sao lại vừa mềm vừa mịn thế này?

Mục Tinh Thần hoảng hốt vì bàn tay lạnh trên lưng, còn chưa kịp phản ứng lại thì gáy đã bị một bàn tay to lớn giữ lấy, lúc môi dưới bị cắn, cả người cậu rất hoang mang.

Phản ứng ngây ngô của cừu non trong tay khiến Thẩm Ngộ Thành rất hài lòng, hắn không khách khí vươn đầu lưỡi để mở bờ môi đang đóng chặt kia, vừa bá đạo lại mạnh mẽ làm một vòng trong khuôn miệng ấm mềm, cuối cùng say mê mút lấy đầu lưỡi đang muốn trốn tránh.

Cừu non này thật sự ngọt nước không thể chịu nổi, đầu lưỡi không ngừng tránh né kia vừa mềm vừa ngọt ngào, lửa dục của Thẩm Ngộ Thành hoàn toàn bùng lên, bàn tay đang nắm eo nhỏ cũng bắt đầu dịch xuống dưới, luồn vào chiếc quần lỏng để nhào nặn bờ mông mềm mại. Bàn tay càng nhào càng mạnh, đã sắp chạm đến nơi bí ẩn kia.

Lúc mông bị xoa nắn, cuối cùng Mục Tinh Thần cũng tỉnh lại từ cơn sang chấn. Cậu ô ô a a kháng cự lại đầu lưỡi của Thẩm Ngộ Thành, hai tay cũng giãy giụa nhưng càng cọ xát lại càng đốt lên ngọn lửa tà dâm của người đàn ông dưới thân.

Thân hình cao lớn và bá đạo của Thẩm Ngộ Thành không coi mấy cái giãy giụa này là gì, hắn thở nhẹ, rút tay ra khỏi bờ mông, lại lần nữa nắm lấy vòng eo mềm mịn kia, mạnh mẽ ấn nó xuống háng mình.

Cảm nhận được vật cứng dưới mông, Mục Tinh Thần hoảng loạn đến phát khóc. Cậu chỉ muốn đóng vai người qua đường Giáp để hoàn thành nhiệm vụ, có cơ hội sống lại thôi mà, đâu có muốn ngồi lên công chính đâu!

Cũng may Thẩm Ngộ Thành không thích để mọi người xung quanh xem cảnh tình tứ, sau khi cơn vã từ từ lui đi, ánh mắt u ám của hắn nhìn khuôn mặt cừu non đỏ ửng đang thở dốc trong lồng ngực mình, nhẫn nại nuốt xuống xúc động muốn nuốt cậu vào bụng, nói: "Theo tôi một năm."

!!!

Rồi xong! Đây là plot cho thụ chính cơ mà!!!

Mặc dù hệ thống nói thế giới sẽ chạy nốt phần kịch bản còn lại nhưng Mục Tinh Thần vẫn sợ làm hỏng nhiệm vụ. Cậu hoảng hốt, nhanh chóng đứng lên khỏi Thẩm Ngộ Thành, đôi môi bị hôn và ánh mắt ướt át hiện ra trước mặt Thẩm Ngộ Thành trước khi cậu từ chối: "Không thể nào!"

Thẩm Ngộ Thành nhíu mày, giữ cổ tay Mục Tinh Thần, định nói chuyện thì nửa thân dưới bị chú dê con tưởng chừng vô hại lên gối một cái. Thẩm Ngộ Thành ăn đau nên không thể làm gì ngoài thả tay ra, khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa thì cừu con đã không thấy bóng dáng đâu.

Đm!

Chạy mất rồi!

Mặt Thẩm Ngộ Thành u ám kinh khủng, Tề Đan ngồi cạnh cười nhạo không thương tiếc: "Vẫn cứng được chứ? Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông bị từ chối đấy, lạ nữa là còn bị người đẹp từ chối."

"Người đẹp thế nào? Hôn phê không?"

"Biến!"

Thẩm Ngộ Thành nghiến răng, nhìn xuống phần thân dưới đau đến thảm hại, nghĩ về vị ngon ngọt vừa nếm được, đôi mắt ướt át ngại ngùng xinh đẹp kia và bờ mông đầy xúc cảm, hắn lại cứng lần nữa.

Bên cạnh vang lên tiếng cười: "Có muốn tìm ai không?"

Thẩm Ngộ Thành không nói, tránh trong bóng tối của ghế dài. Hắn yên lặng chờ cho phản ứng thân dưới biến mất mới nhếch mép lên: "Xem camera, xem cậu ta chạy đi đâu."

Mục Tinh Thần mới chạy thoát khỏi quán bar, cậu ôm trái tim đập thình thịch, đảm bảo rằng mình đã không còn nguy hiểm nữa mới đỏ bừng mặt quay đầu lại xem xét cái mông bị bóp của mình. Nhớ lại nụ hôn lưỡi gợi tình vừa xong thì tức đến dậm chân.

Đây là nụ hôn đầu của cậu đó!

Mặc dù Mục Tinh Thần chỉ đóng vai người qua đường nhưng thân phận của cậu là phú nhị đại. Cậu và nhân vật thụ chính học cùng trường.

Ngày hôm sau, cậu nhận được nhiệm vụ mới sau khi đến trường: Đến cổng trường ngay lập tức để chứng kiến buổi gặp mặt thứ hai của công thụ chính.

Mục Tinh Thần không dám chậm trễ, cậu vội vàng lao ra khỏi lớp học để đi đến cổng trường. Đi được nửa đường, nhớ lại nụ hôn và sự đụng chạm của nhân vật công chính đêm qua thì lại đỏ bừng mặt trong chiếc kính đen gọng to.

Cậu vẫn mặc hai màu đen - trắng giản dị bình thường hôm nay, thêm kính gọng đen to và vẻ mặt cau có.

Hệ thống nói thế giới sẽ tự điền nốt cốt truyện mà!

Thẩm Ngộ Thành đứng trước oto, cau mày nhìn gương mặt đỏ của cậu sinh viên đang nhỏ giọng xin lỗi. Dáng dấp người kia cũng không tệ, nếu trong quá khứ thì đây là loại hình hắn sẽ hứng thú nhưng nghĩ đến khuôn mặt tinh xảo sinh động tối qua thì không thể so sánh được.

"Thưa ngài, là lỗi của tôi khi đổ rượu vào người ngài tối qua, tôi sẽ đền bù cho ngài."

Sau khi được nhắc nhở, Thẩm Ngộ Thành nhớ ra đúng là có chuyện như vậy xảy ra tối qua, nhưng mục đích hắn đến đây là để bắt con cừu non đã khiến hắn rạo rực, làm tổn thương bé bự của hắn rồi dám bỏ chạy mất. Hắn không có hứng thú với thứ khác: "Không cần."

Lúc này Mục Tinh Thần đã đến hiện trường, vì ngoại hình của Thẩm Ngộ Thành quá xuất sắc, chiếc xe lại cũng vô cùng đắt đỏ, đứng đây không làm gì cũng có khá nhiều người vây xem. Huống chi đứng trước mặt hắn là nhân vật thụ chính cũng có nhan sắc tương tự như vậy.

Để tránh thu hút sự chú ý, cậu nhẹ nhàng di chuyển đến chỗ có nhiều người, cuối cùng đứng ở chỗ có thể quan sát được nhân vật công thụ chính mà mà không ai để ý rồi ngẩng đầu nhìn, mắt không dám chớp.

Thấy Thẩm Ngộ Thành cao lớn, Mục Tinh Thần không thể không đỏ mặt.

Lúc đó, điện thoại Thẩm Ngộ Thành nhận được tin nhắn: "Ngài Thẩm, Mục Tinh Thần mặc áo nỉ trắng và quần đen thông thường, đeo kính. Camera cho thấy cậu ta đang đứng ở đám đông không cách ngài quá xa."

Thẩm Ngộ Thành cho lại điện thoại vào túi, đôi mắt chim ưng sắc bén quét xung quanh, hắn nhanh chóng nhìn thấy Mục Tinh Thần đang đứng không xa, ý đồ muốn che giấu bản thân trong đám đông. Đầu lưỡi hắn liếm qua hàm răng, khóe miệng nhếch lên một độ cong nguy hiểm.

Chà, dũng cảm đấy.