Mục Tinh Thần không biết mình đã bị lộ, khi Thẩm Ngộ Thành lia mắt đến hướng này, cậu vô thức cúi đầu xuống tránh né, mãi đến khi được hệ thống nhắc nhở rằng Thẩm Ngộ Thành đang đi về phía cậu. Lúc này cậu mới ý thức được mình đã bị phát hiện.
Nhưng mà... sao lại thế? Tối hôm qua mới gặp có một lần, sao Thẩm Ngộ Thành có thể nhớ kỹ cậu, cậu còn ngụy trang nữa cơ mà, chắc là không nhận ra đâu nhỉ?
Cùng với tâm trạng thấp thỏm bị nhận ra, Mục Tinh Thần ngẩng đầu nhìn về thân hình cao lớn đang bước về phía mình với gương mặt lạnh lùng. Cậu bị dọa đến chân cũng mềm nhũn nhưng lại không dám chạy vì nhiệm vụ chưa hoàn thành.
"Ký chủ đừng sợ, nhân vật công chính chưa chắc đã tìm cậu đâu. Anh ta mới gặp cậu một lần mà cậu lại che chắn kỹ như vậy, chắc chắn anh ta không thể phát hiện ra cậu."
Mục Tinh Thần chả được an ủi tí nào, cậu xác định trăm phần trăm là Thẩm Ngộ Thành đang đi về phía cậu.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng ngắn lại, đúng lúc chỉ còn vài bước, bên tai Mục Tinh Thần vang lên âm thanh báo hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, cậu không chút do dự, xoay người chạy đi.
Động tác của Thẩm Ngộ Thành hơi chững lại, nhìn bóng lưng hoảng hốt đào tẩu kia, hắn tức đến bật cười.
Những sinh viên đứng xung quanh bị một màn này làm cho há hốc mồm, sau đó nhanh chóng nhìn cậu sinh viên đeo kính kia bị người đàn ông to lớn vác lên vai, tống vào chiếc xe đắt đỏ. Lúc chiếc xe biến mất dạng khỏi tầm mắt, mọi người mới hoàn hồn.
"Shhh! Cái gì dậy?"
Có người nhìn thấy nhân vật thụ chính cũng đứng đơ cây cơ tại chỗ: "Mới nãy còn thấy Lục Cẩm đứng nói chuyện với người đàn ông kia, tôi còn tưởng rằng người ta đến tìm cậu ấy chứ."
Lục Cẩm là nhân vật thụ chính, bị hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm, cậu ta hơi xấu hổ rời đi, trong lòng vừa cảm thấy may mắn, vừa thấy hụt hẫng. May mắn là người đàn ông đẹp trai kia không truy cứu mình bắt chịu trách nhiệm, hụt hẫng cũng là do đối phương không truy cứu bắt chịu trách nhiệm.
Bên trong chiếc xe đang bon bon, Mục Tinh Thần đã tháo mắt kính, đang tựa sát cửa xe, mặt mũi tràn đầy phòng bị trừng Thẩm Ngộ Thành - người đã bắt ép cậu lên xe. Cậu vừa sợ vừa tức: "Anh đang bắt cóc đấy!"
Cậu không hiểu nổi, rõ ràng nhân vật thụ chính đứng ngay trước mắt mà hắn lại bắt người qua đường A này? Chẳng lẽ hôm qua lúc chạy trốn cậu đã... làm bị thương thân dưới của đối phương sao?
Cả khuôn mặt Mục Tinh Thần đỏ bừng khi nghĩ lại, ánh mắt cũng không tự chủ được mà hướng về phía đũng quần Thẩm Ngộ Thành. Nhìn một cái mà mắt như bị bỏng, rời đi ngay lập tức. Cậu chột dạ được một khoảnh khắc thì liền thấy chính đáng, nếu người này không sờ soạng thì cậu cũng sẽ không làm vậy!
Nghĩ đến lại tức, cậu nghiêng đầu hung hăng lườm Thẩm Ngộ Thành một chút.
Cầm thú!
Thẩm Ngộ Thành bị ánh mắt cậu làm phiền đến miệng đắng lưỡi khô nhưng khuôn mặt vẫn duy trì được nụ cười như có như không: "Em thật sự không biết sao mình bị bắt cóc à?"
Quả nhiên là vì chuyện này!
Mặt Mục Tinh Thần hồng rực nhưng vẫn không quên biện minh cho mình: "Tôi không cố ý! Ai bảo anh cưỡng hôn tôi, còn..." Cậu xấu hổ nên không thể nói mấy chữ như bóp mông, tức giận nói: "Tất cả là tại anh xấu xa! Không thể trách tôi được!"
Thật ra Thẩm Ngộ Thành đã nghĩ đến rất nhiều phương pháp trừng phạt nhóc cừu non này nhưng thấy khuôn mặt tinh xảo ửng đỏ còn không lớn bằng bàn tay hắn, cộng với cặp mắt ướt át sinh động kia thì mọi ý nghĩ đều biến thành lửa dục, như nước ấm nấu ếch mà chậm rãi thiêu đốt. Kẻ cầm đầu còn chưa hề hay biết, ánh mắt phượng ướt át kia thỉnh thoảng lại kéo cái móc cậu xoẹt qua tim hắn.
Hầu kết của Thẩm Ngộ Thành khó khăn lên xuống, ánh mắt ẩn nhẫn nhìn vành tai trắng nõn của Mục Tinh Thần: "Em làm tôi đoạn tử tuyệt tôn, tôi không thể trách em sao?"
Xu hướng tình dục của hắn là nam, không sai, nói đoạn tử tuyệt tôn cũng không điêu.
Mục Tinh Thần bỗng ngẩng đầu lên, mắt tràn đầy vẻ khó tin: "Không thể nào! Tôi không dùng nhiều lực!"
"Em chắc không?"
Mục Tinh Thần bị hỏi lại thì cũng không rõ lắm, ánh mắt cậu do dự nhìn lại lần nữa về phía dưới của Thẩm Ngộ Thành. Nhưng cậu vừa nhìn sang thì đối phương đã nâng cẳng chân thon dài lên, che thân dưới kín mít.
Cậu hoang mang nhìn cặp mắt đen tối và thâm thúy của Thẩm Ngộ Thành, chột dạ: "Vậy, vậy thì anh nên đi bệnh viện, mà thật sự tôi có đá mạnh đâu." Phía cuối câu nói hơi nhẹ đi, cậu cũng là đàn ông nên cũng biết chỗ đó của đàn ông yếu ớt thế nào. Tối qua cậu hoảng loạn quá, có thể đã làm người ta bị thương thật.
Thẩm Ngộ Thành cố chịu đựng khi bị cương, chân cong lên để che đi bộ phận đang có phản ứng: "Không tin à? Đến đây tôi cho xem." Ngoại trừ giọng hơi khàn khàn thì không nghe ra điều gì khác lạ.
Mục Tinh Thần dựa vào cửa xe, do dự một chút nhưng vẫn rối rắm lại gần Thẩm Ngộ Thành, miệng đang lầm bầm: "Chứng minh thế nào cơ?" thì tay cậu đã bị một bàn tay thon dài đẹp đẽ nắm lấy. Cậu cũng không có tâm tình ngắm nữa, giờ đây cậu rất sợ, sợ mình đã thật sự làm Thẩm Ngộ Thành bị thương chỗ đó, sau này không cứng lên được nữa.
"Hệ thống ơi, nếu nhân vật công chính không được nữa... sao giờ?"
Hệ thống: "..." Đứa nhỏ ngốc ghê, đúng là vẫn chết sớm.
Thẩm Ngộ Thành nhìn xuống bàn tay vừa mềm vừa trắng trong tay mình, sắc mặt thâm trầm kéo bàn tay này đến dưới háng mình: "Em tự xem xem nó hỏng chưa?"
Mục Tinh Thần không đợi được câu trả lời của hệ thống nên đã hoảng thì chớ, mãi đến lúc vật cứng dưới đũng quần kia chọt vào tay mình cậu mới phản ứng được là mình đã bị lừa. Cậu giãy giụa rút tay về nhưng lại bị tay người đàn ông khóa cứng, mà Thẩm Ngộ Thành lại rất thoải mái khi cậu giãy như vậy, đôi mắt đen như mực của hắn toàn là lửa dục nghi ngút.
Xưa nay Thẩm Ngộ Thành vốn không phải người có ham muốn nặng nề nhưng giờ phút này khi liếm láp bờ môi đầu lưỡi của người trong ngực, hắn cảm thấy toàn thân là một cảm giác tê dại khó hình dung. Hận không thể nuốt người vào bụng như rồng lớn thấy kho báu, hắn ngậm lấy đầu lưỡi ngọt ngào trong miệng mình, tỉ mỉ liếm và nút.
Trước khi chết, Mục Tinh Thần còn chưa yêu đương bao giờ, giờ lại được hưởng nụ hôn kích tình thế này, mới đầu cậu còn giãy giụa hai lần, giờ đã nhanh chóng đã bị hôn đến mức không cưỡng lại được, thoải mái đến hừ hừ. Hành động này khêu gợi Thẩm Ngộ Thành cởi quần ngay lập tức, lập tức muốn cắm thứ đồ đã cứng rắn đến trướng đau vào chiếc động ngọt ngào bí mật kia.
Tiếng răng môi quấn quýt trong xe kéo dài thêm hai, ba phút nữa. Thẩm Ngộ Thành thở hổn hển lui lại, ánh mắt hắn lướt qua đôi mắt trống rỗng nhưng lại đầy ý xuân kia rồi cúi đầu liếm sạch nước bọt tràn ra bên khóe miệng Mục Tinh Thần.
Liếm đến cổ thì Thẩm Ngộ Thành bị chặn lại bởi cổ áo nỉ. Hắn cau mày, vẫn ôm chặt người đang thất thần kia trong tay, thuận đường liếm từ chiếc cổ tinh tế lên, hung ác mút lấy vành tai tròn tròn.
"Huưmm..." Mục Tinh Thần không khống chế được rên nhẹ, tay bị kích động mà túm chặt lấy áo vest đắt đỏ của Thẩm Ngộ Thành, cuối cùng cũng tỉnh lại từ trạng thái bị hôn đến ngu người. Mắt đối mắt với cặp mắt sâu như biển kia, cậu còn chưa kịp phát ra âm thành nào thì miệng đã bị mạnh mẽ chặn lại, đầu lưỡi bá đạo không cho từ chối đâm thẳng vào bên trong.
Eo mềm của cậu bị người đàn ông bá đạo giam trong ngực, trong đầu như nổ pháo hoa.
Được quá, thoải mái quá.
Vẫn còn một tia lý trí nhắc nhở cậu không thể dây dưa với nam chính, cậu muốn đẩy Thẩm Ngộ Thành ra nhưng hai tay mềm nhũn không nhấc lên được, tất cả những sự giãy giụa yếu ớt của cậu đều biến thành dục cự còn nghênh quyến rũ hắn. Hoặc ít nhất là Thẩm Ngộ Thành cho rằng như vậy, đúng là hắn đã bị quyến rũ đến lửa dục đốt người.
Khi cậu hoang mang vì nụ hôn lần nữa, Mục Tinh Thần nghe thấy một âm thanh nhẹ vang lên, hình như là tiếng đóng cửa xe. Cậu không có thời gian để nghĩ về nó vì người ôm cậu chưa hề hài lòng chỉ với sự thân mật răng môi, bàn tay vừa ôm chặt eo cậu giờ đã tiến vào trong quần áo, bắt đầu đốt lửa trên thân thể cậu.
========
June: Tranh thủ chưa bị tư bản bóc lột thì chạy nhanh tí, cuối tuần mình bận lắm chắc không edit được. Hẹn mọi người tuần sau :*