Lại là phục hồi chức năng thống khổ dài dằng dặc, Mục Tinh Thần vốn không có bất kỳ quyền nói không và phản kháng nào. Hơn nữa cậu còn phát hiện trong điện thoại của Lục Văn Dật không chỉ có một video phục hồi chức năng ngày hôm qua, bởi vì hôm nay lúc màn hình bật lên, cậu cố ý chú ý một chút bèn nhìn thấy bên trong toàn bộ đều là video phục hồi chức năng.
Làm xong phục hồi chức năng, Lục Văn Dật ôm em trai toàn thân toàn là mồ hôi đi tắm rửa, có lẽ là thật sự quá mệt mỏi nên hôm nay toàn bộ quá trình cậu đều không có tí phản kháng nào. Hắn tắm xong cho cậu, lau sạch sẽ nước rồi ôm người thả lên giường, lòng bàn tay sờ lên môi em trai, hỏi: "Có đói bụng không?"
Mục Tinh Thần hữu khí vô lực gạt ngón tay trên môi đi, từ chối trả lời câu hỏi.
Lục văn Dật nhìn chằm chằm cái tay bị đánh rơi của mình một lát, phiền muộn thở dài: "Thần Thần quên lời anh trai nói rồi, phải bị phạt thôi."
Có lẽ vì tối hôm qua và hôm nay Lục Văn Dật đều không đụng vào cậu, cộng thêm còn sưu tầm nhiều video phục hồi chức năng để giúp cậu tiến hành phục hồi chức năng, tiềm thức Mục Tinh Thần cho rằng Lục Văn Dật có thể sẽ không làm quá phận, cậu im lặng không nói gì kéo chăn che lại cơ thể trần truồng.
Lục Văn Dật cười nhẹ, thu toàn bộ động tác của em trai vào mắt rồi quay người đi đến trước tủ quần áo, kéo ngăn kéo lấy đồ lót tình thú mua về từ hôm qua ra. Hắn chọn một cái đồ lót màu lam nhạt, đồ lót được làm bằng ren, chỉ có một miếng vải nhỏ ở giữa, những chỗ còn lại đều là viền ren xinh đẹp.
Đằng sau mông là hai mảnh ren lớn bao trùm bờ mông, nhìn thì không lộ tí nào nhưng phần chính giữa gần lỗ đít lại trống không.
Đồ lót vừa được giặt tỏa ra mùi nước giặt quần áo thơm tho, Lục Văn Dật không chờ kịp nghĩ tới lúc ngửi thấy mùi của em trai trên chiếc quần này nên tốc độ chọn quần áo của hắn nhanh hơn hẳn. Chọn xong quần áo hắn lại lấy ra một cái trứng rung màu hồng trong ngăn kéo, cầm những thứ này bước nhanh trở về giường, trong đôi mắt thâm thúy mang theo tia hưng phấn bệnh hoạn.
Mục Tinh Thần liếc nhìn Lục Văn Dật một cái, bản năng cảm thấy sợ hãi, không chờ cậu làm động tác gì thì người đứng bên giường đã ném tất cả mọi thứ lên giường, thân hình cao lớn bỗng đè ép xuống.
Mục Tinh Thần dễ dàng bị ép ngã xuống giường đỏ vành mắt: "Lục Văn Dật!"
"Ừm." Uể oải đáp lại, Lục Văn Dật lập tức kéo hai tay kháng cự của em trai ép lên đỉnh đầu, môi mỏng châm lửa điên cuồng liếm hôn da thịt trắng nõn trơn mềm, hắn thấp giọng cảnh cáo mơ hồ không rõ: "Ngoan, đừng lộn xộn, không thì anh sẽ làm đau em."
Một bàn tay rảnh rỗi khác của hắn cũng không an phận, đầu tiên vuốt ve ở bụng và phần trên bụng của Mục Tinh Thần một lát, sau đó dùng lực tách hai chân đau nhức vô lực vừa làm phục hồi chức năng của em trai ra. Ngón tay hắn sờ về phía động thịt khô khốc, sau khi xác nhận không chảy nước liền ngả về phía trước nắm chặt côn thịt mềm oặt của em trai.
Làm phục hồi chức năng đã tốn nửa cái mạng của Mục Tinh Thần, giờ phút này cậu bị đè xuống giường, căn bản không còn chút sức lực chống cự nào bèn nhanh chóng bị hôn, nước mắt lộp bộp rơi.
Lục Văn Dật lập tức đến gần liếm sạch sẽ nước mắt ở khóe mắt em trai, sau khi phát hiện sờ soạng hồi lâu mà côn thịt trong tay không hề có phản ứng, hắn bèn buông tay đang giữ hai tay Mục Tinh Thần ra, cả người tuột xuống, dùng môi lưỡi thay thế bàn tay của mình.
Côn thịt trong miệng vừa mới được hắn cẩn thận rửa ráy nên bên trên không có bất kỳ mùi vị khác thường gì. Lục Văn Dật vươn tay lấy mắt kính viền vàng xuống, mê muội giữ eo của Mục Tinh Thần, đầu chập trùng lên xuống khẩu giao cho em trai.
Hai tay Mục Tinh Thần được tự do bỗng nắm chặt ga giường, nước mắt trượt xuống khóe mặt thoáng thay đổi, cậu cắn môi dưới đè nén tiếng thở dốc bên môi, tức giận muốn dùng đầu gối gạt người đang quỳ giữa hai chân mình ra.
Đáng tiếc hiện tại đôi chân này ngoại trừ đẹp mắt thì căn bản không hề có bất cứ tác dụng bảo vệ nào.
Nghe tiếng thở dốc cực lực đè nén của em trai, dưới hông Lục Văn Dật đã dựng thành một cái lều vải lớn. Hắn không dùng tay an ủi mà một tay xoa nắn lỗ đít của em trai ra chút nước, một tay xoa bóp hai viên tinh hoàn của em trai.
Trong phòng, ngoài tiếng hút nước sùn sụt thì chỉ có tiếng thở dốc càng lúc càng nặng. Nháy mắt bị anh trai vừa mút vừa liếm bằng miệng cho cao trào, Mục Tinh Thần bị đè nén đã lâu, cậu rơi nước mắt phát ra tiếng rên rỉ vừa thống khổ vừa sung sướng từ miệng.
Thừa dịp em trai cao trào bắn tinh, Lục Văn Dật nhét ba ngón tay vào trong động thịt đã ướt át, cảm giác bị thịt mềm bên trong hút làm hắn hận không thể lập tức cởi quần cắm cặc vào.
Sau khi bắn tinh sảng khoái xong, Mục Tinh Thần rơi nước mắt nhìn Lục Văn Dật nuốt tinh dịch của mình xuống, khàn giọng lẩm bẩm: "Em hận anh."
Ngón tay Lục Văn Dật còn cắm trong hậu huyệt của Mục Tinh Thần rõ ràng cứng đờ nhưng hắn không nói gì mà nghiêng đầu cẩn thận liếm sạch sẽ tinh dịch màu trắng trên côn thịt của em trai. Hắn cụp mắt ngả người về trước, dùng miệng đầy mùi tinh dịch hôn khóe môi Mục Tinh Thần: "Anh yêu em."
Mục Tinh Thần nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của Lục Văn Dật, cậu thấy trứng rung được bày trên giường nhưng không tiếp tục mở miệng từ chối. Bởi vì từ chối cũng vô ích, Lục Văn Dật đã điên rồi, hắn sẽ không vì cậu cầu xin tha thứ mà buông tha cậu.
"Anh trai yêu em."
Trứng rung màu hồng được rửa sạch bị Lục Văn Dật lấy tới, cúi đầu dịu dàng hôn lên mặt và tai em trai, vừa dùng sức nhét trứng rung vào trong động thịt đã bị ngón tay địt mềm nhũn.
Rõ ràng giờ khắc này đang làm chuyện bản thân muốn làm nhất nhưng Lục Văn Dật lại không hề thấy vui.
Hắn ngồi dậy lẳng lặng rút khăn tay từ tủ đầu giường lau sạch sẽ dâm dịch trên tay rồi nhìn chằm chằm em trai cả người tản ra vẻ chết lặng nửa phút. Sau đó trên khuôn mặt tuấn tú lần nữa đeo mặt nạ vô hại lên, cười nhẹ xoay người ôm Mục Tinh Thần, dịu dàng nói: "Còn lề mề thì sẽ muộn, anh mặc quần áo cho em nhé."
Nhìn thấy Lục Văn Dật cầm lấy đồ lót tình thú bên hông chỉ có hai cái đai mỏng viền ren, Mục Tinh Thần vẫn có phản ứng, nước mắt rơi càng dữ: "Nhất định phải như vậy sao? Ở chung như anh em bình thường không tốt ư?"
"Không tốt." Lục Văn Dật cụp mắt nâng chân Mục Tinh Thần lên, thấy trên mông em trai toàn là nước dâm bèn nghiêng người rút mấy tờ khăn giấy từng chút một lau sạch sẽ mọi thứ trên đó: "Ngoan, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh."
Mục Tinh Thần đưa tay che mắt, im lặng khóc.
Cái quần lót tình thú viền ren hở hang kia vẫn bị Lục văn Dật mặc vào cho cậu, khe mông trống rỗng không tiếp xúc với vải vóc hay viền ren nào. Lúc Mục Tinh Thần ngồi trên xe lăn, thậm chí cậu còn cảm thấy mình hoàn toàn khỏa thân, thứ duy nhất có thể mang đến cho cậu cảm giác an toàn chỉ có chăn lông trên đùi.
Dựa theo thời gian đã hẹn đi đến địa điểm hẹn, đối tượng hẹn hò mà ba Mục sắp xếp đã đến. Nhìn thấy Lục Văn Dật đẩy Mục Tinh Thần tới, hơi kinh ngạc lại có chút khâm phục: "Tôi còn tưởng rằng anh nói đùa với tôi."
"Sao có thể."
Lục Văn Dật thu xếp cho Mục Tinh Thần xong mới ngồi xuống một bên, hắn không thèm để ý tí nào tới ánh mắt của người người xung quanh, tự nhiên nắm tay em trai, cười nói: "Phải cảm ơn cô đã đồng ý giúp chúng tôi giấu diếm."
Nhà gái khoát khoát tay: "Ban đầu tôi cũng không muốn xem mắt, cha tôi ép tôi tới, như này hai người nhẹ nhõm tôi cũng dễ dàng, gọi món đi trước đi."
Trong toàn bộ quá trình, Mục Tinh Thần đều chưa từng mở miệng nói chuyện. Sau khi đồ ăn được mang lên hết, có lẽ nhà gái thấy cậu không nói gì nãy giờ có hơi xấu hổ nên chủ động gắp thức ăn cho cậu, bàn tay đến một nửa liền bị Lục Văn Dật ngăn cản: "Em ấy không ăn mùi tây."
"A... Tôi xin lỗi, tôi không biết."
"Không sao."
Mục Tinh Thần ngẩng đầu, nhìn thấy đồ ăn Lục Văn Dật gắp cho mình đều là đồ ăn hợp khẩu vị cậu thì có hơi sững sờ.
Quả thật cậu không ăn được mùi tây, nhưng việc này cậu chưa hề nói với Lục Văn Dật.
Sau khi nhận ra điều này, bữa cơm này Mục Tinh Thần ăn không yên lòng nên nhạt như nước ốc. Bởi vì cậu phát hiện nếu là thứ cậu không thích ở trên bàn thì Lục Văn Dật sẽ không gắp cho cậu, nhận thức này làm cậu rất khó chịu. Nếu như... hắn chỉ là một người anh trai bình thường thì tốt biết bao.
Lúc chuẩn bị kết thúc bữa cơm trưa, Mục Tinh Thần nhận được nhiệm vụ mới.
Đã gần một tháng không nhận nhiệm vụ, bây giờ nghe thấy âm thanh nhiệm vụ, cậu có cảm giác giật mình đã cách mấy đời, nhẹ giọng gọi trong đầu: "Hệ thống..."
"Ký chủ, tôi đây."
"Tôi có thể từ bỏ nhiệm vụ thế giới này không?"
"Không thể, ở mỗi thế giới ký chủ đều phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể đi tới thế giới tiếp tục, nếu ký chủ từ bỏ cũng tương đương với từ bò cơ hội sống lại."
Nghe hệ thống giải thích, có thể thấy bằng mắt thường rằng cả người Mục Tinh Thần trở nên chán nản, đến khi Lý Chúc và bạn bè đến phát hiện bọn họ, ngay cả sức ngẩng đầu cậu cũng không có.
Mặc dù cùng hùn vốn mở công ty nhưng trong khoảng thời gian này Lý Chúc và Lục Văn Dật ầm ĩ rất căng thẳng vì chuyện của Mục Tinh Thần. Lúc ở công ty trừ khi cần thiết thì hai người rất ít giao lưu, vì vậy giờ khắc này đụng phải Lục Văn Dật, Lý Chúc vốn không muốn tới chào hỏi, nhưng anh thấy rõ ràng tinh thần của Mục Tinh Thần không tốt.
Thấy hai người ngồi sát nhau, Lý Chúc bỗng hiểu ra, Lục Văn Dật không còn ngụy trang trước mặt Mục Tinh Thần nữa.
Cậu đã biết rồi.
"Tôi nhìn thấy hai người bạn, đi qua chào hỏi thôi, các cậu đi trước gọi món đi."
Lên tiếng chào hỏi với bạn bè xong, Lý Chúc liền đi về phía nhóm Mục Tinh Thần. Anh liếc một cái đã thấy dấu hôn trên cổ Mục Tinh Thần, nghiêm khắc nhíu mày lại: "Em trai, đã lâu không gặp." Sau đó mới nhìn Lục Văn Dật, gật đầu: "Anh Lục."
Nhà gái thấy bọn họ có bạn bè đến liền cầm túi đứng dậy, lễ phép chào tạm biệt.
Lý Chúc ngồi xuống bên cạnh Mục Tinh Thần, thấy người trước đó tỏa nắng giờ lại giống như cọng cọỏ bị phơi đến thoi thóp, không nhịn được ném ánh mắt phẫn nộ về phía Lục Văn Dật.
Nét mặt Lục Văn Dật rất tự nhiên rút khăn tay lau miệng cho Mục Tinh Thần, thậm chí ánh mắt không thèm liếc đến trên người Lý Chúc: "Em ấy có tên."
Vẫn là lòng chiếm hữu đáng sợ như vậy, Lý Chúc nhìn thấy Mục Tinh Thần kháng cự Lục Văn Dật đụng vào một cách rõ ràng, cắn răng nói: "Anh không nên quá phận, em ấy là em trai ruột của anh!"
"Ừm." Lục Văn Dật ngẩng đầu, khóe môi cong thành một độ cong nhàn nhạt, hỏi lại: "Vậy thì làm sao?"
Mục Tinh Thần dùng sức hất tay Lục Văn Dật ra. Cậu cũng không cảm thấy bất ngờ khi Lý Chúc biết chuyện này, không muốn nghe bọn họ tranh luận vấn đề này bèn lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt Lý Chúc, miễn cưỡng cười cười: "Thêm liên lạc đi ạ."
Lý Chúc sửng sốt hai giây, tay cầm điện thoại của Mục Tinh Thần rồi nhập số của mình vào, nói ngay trước mặt Lục VĂn Dật: "Có bất cứ chuyện gì muốn giúp đỡ đều có thể tìm anh!" Sau đó anh dừng một chút, nhấn mạnh lần nữa: "Bất cứ chuyện gì."
Có lẽ là bị Lục Văn Dật chọc tức, Lý Chúc nhanh chóng đứng dậy rời đi, mà chân trước anh vừa đi, chân sau Lục Văn Dật liền xóa số liên lạc trong điện thoại Mục Tinh Thần đi.
Thái độ Lý Chúc kiên quyết phản đối hắn và em ở cùng nhau rất rõ ràng, hắn không có khả năng mặc kệ âm thanh như vậy không ngừng xuất hiện bên tai em trai. Sau khi xóa số, Lục Văn Dật tiện tay ném điện thoại của Mục Tinh Thần vào túi: "Đi thôi, về nhà."