Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 72: Em cũng yêu anh đi



Edit: Cá Bơn Vui Vẻ | Beta: June

***

Lục Văn Dật tắm rửa xong cho Mục Tinh Thần thì ôm cậu trở lại phòng khách tầng một, không để em trai tiếp tục xem tivi mà lấy điện thoại ra chiếu màn hình.

Nhìn thấy Lục Văn Dật lấy điện thoại ra chiếu màn hình lên TV, cơ thể Mục Tinh Thần cứng ngắc, phản ứng đầu tiên là hắn lại sắp làm chuyện biến thái đáng sợ gì đó, nhưng hiện lên trên TV không phải video ân ái mà cậu nghĩ, mà là phòng khôi phục ở bệnh viện, bên trong có hơn mười bệnh nhân đi đứng bất tiện, đang làm phục hồi chức năng dưới chỉ dẫn của bác sĩ.

Có thể thấy được bằng mắt thường rằng cơ thể căng cứng của Mục Tinh Thần dần thả lỏng. Cậu im lặng cụp mắt, lập tức bị nắm cằm ép ngẩng đầu lên, bên cạnh vang lên âm thanh không vui của Lục Văn Dật: "Ngoan ngoãn xem đi, đừng chọc anh không vui."

Mục Tinh Thần giơ tay muốn gạt cái tay đang nắm cằm mình đi nhưng cái tay kia lại dời đi trước một bước, cậu nâng tay lên lại không thể làm gì, tức giận đánh một cái lên chân mình.

Có lẽ là bị yêu cầu đặc biệt, bác sĩ trong videođều hướng dẫn rất cẩn thận mỗi một bước, trong đó có không ít động tác khôi phục cần người nhà hỗ trợ. Lục Văn Dật ôm em trai trong lòng, sự chú ý dần dần bị huấn luyện trong video hấp dẫn.

Sau khi nhìn một lần, Lục Văn Dật ép Mục Tinh Thần lên ghế salon, điều chỉnh video đến đoạn phục hồi chức năng có thể thực hiện trên ghế salon trong nhà, bắt đầu giúp em trai điều chỉnh tư thế chân.

Mục Tinh Thần bị áp đảo trên ghế salon tưởng rằng Lục Văn Dật lại muốn chịch cậu, vung vẩy hai tay kịch liệt giãy dụa cự tuyệt, rơi nước mắt: "Thả em ra!"

Lục văn Dật bị cào vào cổ, cảm giác đau rất nhỏ không thể nào so sánh với cơn đau bị cắn vào bả vai, nhưng em trai từ chối làm phục hồi chức năng đã chọc giận hắn. Hắn lợi dụng trọng lượng cơ thể đè ép người xuống ghế salon, cảm xúc hung tàn chuyển động trong hai con ngươi, giọng nói lạnh lùng: "Anh trai chỉ cho em một cơ hội, còn quậy nữa thì video em và anh ân ái sẽ xuất hiện trong điện thoại của ba."

Mục Tinh Thần biết tên điên Lục Văn Dật này nói được làm được, mức độ giãy dụa yếu dần trong tuyệt vọng, cuối cùng vẫn phải tái nhợt vô lực an phận, nghiêng đầu im lặng rơi nước mắt.

Hành vi kháng cự làm huấn luyện phục hồi rõ ràng làm Lục Văn Dật thật sự nổi nóng, khó trách tai nạn xe cộ xảy ra đến giờ đã gần năm năm rồi mà cậu chỉ có thể di chuyển dựa vào xe lăn.

"Dùng tay ôm anh."

Mục Tinh Thần cắn môi không chịu.

"Đừng ép anh."

Giọng nói chứa thuốc súng của Lục Văn Dật cũng làm Mục Tinh Thần tức giận, khóc rống hắn: "Anh muốn làm thì làm! Tại sao phải ép em phối hợp với anh, nhìn em trai ruột của mình đau khổ vui vẻ vậy hả?!"

Đây là lần đầu tiên Lục Văn Dật nhìn thấy dáng vẻ bùng nổ của em trai, nhưng ý trong lời nói của em trai hắn nghe hiểu. Lục Văn Dật im lặng hai giây, khom lưng liếm liếm bờ môi Mục Tinh Thần, trong giọng nói lộ ra một tia bất đắc dĩ: "Không làm tình, anh chỉ muốn giúp em làm phục hồi chức năng thôi."

Cảm xúc của Mục Tinh Thần vẫn đang bùng nổ, nháy mắt môi bị liếm liền giơ tay đánh Lục Văn Dật, lúc nghe hắn nói chỉ muốn làm phục hồi chức năng thì cả người đều cứng ngắc.

Nhìn thấy sự khiếp sợ và không tin tưởng trong mắt em trai, lửa giận của Lục Văn Dật do hiểu lầm em trai không chịu làm phục hồi chức năng cũng hoàn toàn lắng xuống, mà em trai đáng yêu sinh động như thế làm hắn nhất thời xúc động đưa ra hứa hẹn: "Hôm nay không làm."

Đối với các bệnh nhân muốn tiến hành phục hồi chức năng mà nói, việc này không thể nghi ngờ là rất đau đớn và tra tấn người. Mặc dù chỉ là mấy động tác đơn giản nhất nhưngMục Tinh Thần làm xong một lần đã đau đến nước mắt đầm đìa, mồ hôi nhễ nhại.

Nhưng Lục Văn Dật không chịu buông tha cậu, buộc cậu tiếp tục làm động tác theo video, sau mấy tiếng, Mục Tinh Thần bị mồ hôi thấm giống như mới vớt từ trong nước ra, đau như sắp chết lặng.

Ba Mục quay về giữa chừng, mặc dù đau lòng con trai nhỏ nhưng nghĩ tới con trai nhỏ đang làm phục hồi chức năng bèn không nói gì cả, đến thư phòng lấy văn kiện cần thiết rồi vội vàng rời đi.

Giờ đi ngủ ban đêm, Lục văn Dật đã bại lộ bản tính trước mặt em trai, càng không chút kiêng kỵ trực tiếp ngủ trên giường của Mục Tinh Thần, thoải thoải mái mái ôm em trai được tắm cho thơm ngào ngạt vào trong ngực: "Ngủ đi."

Một ngày căng thẳng cao độ cộng với phục hồi chức năng gần như sắp đòi mạng kia làm Mục Tinh Thần không còn sức lực dư thừa đi phản kháng Lục Văn Dật. Hai tay cậu mềm mại vô lực vùng vẫy hai lần, cuối cùng cũng không có động tĩnh gì nữa..

Lục Văn Dật cúi đầu nhìn em trai ngủ thiếp đi, hơi phiền muộn vươn tay kéo đồ lót xuống, lấy con cặc cứng ngắc ra nhét vào giữa hai chân em trai, ngón tay ấm áp vuốt ve động thịt của em trai, im lặng thở dài.

Được rồi, buổi chiều đã đồng ý với em trai hôm nay không làm tình, ít nhất lần này hắn muốn nói lời giữ lời.

Công ty xảy ra vấn đề nên khuya khoắt ba Mục mời về đến nhà, ông theo thói quen mở cửa phòng của con trai nhỏ ra xem con trai có ngủ ngon không, không ngờ tới lại nhìn thấy cảnh con trai lớn ôm con trai nhỏ ngủ.

Lục Văn Dật đã tỉnh từ lúc ba Mục mở cửa nhưng lại đợi đến khi đối phương đi đến bên giường, mượn ánh đèn bàn yếu ớt phát hiện ra hắn mới làm như vừa bừng tỉnh mở to mắt: "Cha?"

Ba Mục cau mày, hỏi: "Tại sao con lại ở trong phòng em trai hả?" Nói xong nhìn con trai nhỏ ngủ say vùi cả khuôn mặt vào cổ con trai lớn, lông mày ông càng nhíu chặt hơn: "Em trai con đã sắp hai mươi, con còn ôm em ngủ thì ra thể thống gì! Nhanh chóng đứng lên cho ba!"

"Ba, hôm nay Thần Thần vừa làm phục hồi chức năng xong, người rất đau đớn. Con ngủ cùng em ấy có thể ấn chân cho em ấy bất cứ lúc nào." Bên dưới chăn, cặc của Lục văn Dật vẫn đang cắm giữa hai chân Mục Tinh Thần, đối mặt với lửa giận của ba mà mặt hắn không đổi sắc nói: "Con đã hỏi bác sĩ rồi, trước đó Thần Thần không làm phục hồi chức năng nên đã bỏ thời thời gian tốt nhất, hiện tại làm sẽ rất đau."

Câu nói này không thể nghi ngờ đã chọt trúng chỗ đau của ba Mục, trước kia không phải ông không để con trai nhỏ làm phục hồi chức năng mà là mỗi khi con trai nhỏ kêu đau ông sẽ mềm lòng, dẫn đến tai nạn xe cộ kia đã hơn bốn năm gần năm năm rồi mà con trai nhỏ vẫn chỉ có thể di chuyển dựa vào xe lăn.

"Bác sĩ nói nếu còn để mặc Thần Thần thì sau này em ấy có lẽ sẽ thật sự mãi mãi không đứng lên nổi."

Nghe vậy, ba Mục mỏi mệt xoa xoa mi tâm: "Vậy con... chăm sóc em trai con cho tốt."

"Con hiểu rồi." Lục Văn Dật cười cười: "Ba, sau này vào phòng Thần Thần nhớ gõ cửa trước, hiện tại tình huống của em ấy không tiện lắm. Sáng nay nếu không phải con đã khóa cửa thì có thể cả đời này Thần Thần đều không muốn nhìn thấy ba nữa."

Ba Mục cảm thấy không thoải mái nhưng lời này không phải không có lý, ông đành tạm thời đồng ý: "Trong khoảng thời gian này ba sẽ bận rộn, con để tâm tới em trai nhiều một chút, aiz, ngủ đi."

Sau khi chờ ba Mục đi, Lục Văn Dật cúi đầu xuống hôn hai cái lên trán Mục Tinh Thần, lẩm bẩm: "Người ngu xuẩn như thế, ban đầu làm sao lại để đùa giỡn hai người phụ nữ xoay quanh vậy, cuối cùng đều ném mạng đi?"

Trước kia hắn vẫn cho rằng tất cả chuyện ghê tởm mà hắn và mẹ gặp phải đều cho người đàn bà kia kia cản trở, nhưng trong khoảng thời gian này mới phát hiện thật ra không phải, tất cả ngọn nguồn đều từ trên người lão già đó. Người đàn bà kia cũng rất đáng thương, người bà ta sinh ra cũng vô tội, nhưng Lục Văn Dật không quan tâm em trai có vô tội hay không, hắn đã không quay đầu lại được nữa.

Không ai có thể cướp em trai khỏi tay hắn, em trai mình cũng không thể.

Lục Văn Dật bệnh hoạn liếm hôn mặt Mục Tinh Thần, khiến người thấy phiền giơ tay đánh hắn trong lúc ngủ mơ, sau khi trong cổ không nhịn được phát ra tiếng lẩm bẩm êm tai hắn mới si mê hôn lên đôi môi mềm mại của em trai, mơ hồ không rõ nỉ non: "Anh trai chỉ có em, anh yêu em, em cũng yêu anh trai đi."

Bị đầu lưỡi chọc vào khóe miệng và răng khiến Mục Tinh Thần lẩm bẩm hé miệng, bàn tay xô đẩy kháng cự cũng bị một bàn tay to khác nắm lấy.

Lục văn Dật dịu dàng ngậm liếm đầu lưỡi Mục Tinh Thần, lúc em trai vô thức nhúc nhích đầu lưỡi đáp lại, khoái cảm như dòng điện tê tê dại dại lập tức từ đầu lưỡi truyền ra khắp người. Con cặc vốn nửa cương nháy mắt cương cứng hoàn toàn, cắm ở giữa hai chân mềm mại chậm rãi ma sát.

Đôi chân hôm nay mới tiến hành phục hồi chức năng cường độ cao, Lục Văn Dật chưa cầm thú đến mức để em trai chịu đau nhức giúp hắn phát tiết. Thế nhưng đút vào hai lần liền không nỡ rút cặc ra nên hắn bèn kéo tay Mục Tinh Thần xuống dưới nắm chặt con cặc hoàn toàn cương cứng, thở hổn hển tuốt lên xuống.

Dương vật bị bàn tay non mềm của em trai bao bọc cũng cực kỳ dễ chịu, Lục văn Dật hơi khắc chế không nổi dùng sức ngậm đầu lưỡi của em trai.

Có lẽ do lần này Lục văn Dật thật sự quá dịu dàng nên Mục Tinh Thần rất phối hợp trong lúc ngủ mơ, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng ngâm khẽ nũng nịu từ cổ họng, quyến rũ làm cặc của Lục Văn Dật đau dữ dội.

Lúc sắp bị tay em trai đưa lên cao trào, Lục Văn Dật lập tức rút khăn tay trong tủ đầu giường ra, nhanh chong bao trùm dương vật, chờ đến khi xuất tinh xong mới hừ nhẹ ném khăn tay ra ngoài, ngậm môi Mục Tinh Thần bú liếm thêm một lát. Hắn thỏa mãn nhét cặc vừa mới bắn tinh xong vào giữa hai chân em trai, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Cả đêm không bị anh trai quấy rầy nên Mục Tinh Thần ngủ rất ngon, thậm chí sau khi tỉnh giấc phát hiện trên giường chỉ có một mình mình, cậu còn tưởng rằng trải nghiệm đáng sợ ngày hôm qua chỉ là đang nằm mơ, nhưng khi Lục văn Dật đầy người mồ hôi quay về sau khi chạy bộ sáng xong, mơ đẹp cậu cho rằng chỉ là mộng cũng biến mất theo.

Lục Vật Dật đã đường hoàng chuyển quần áo và đồ lót của mình vào trong tủ quần áo của Mục Tinh Thần, sau khi vào nhà liền đi đến bên giường tự nhiên khom lưng hôn lên môi em trai một chút: "Anh tắm xong sẽ mặc quần áo cho em." Dừng một lát, hắn híp mắt nói: "Hôm nay ba sắp xếp cho em xem mắt, buổi chiều anh trai dẫn em đi."

Đối với động tác nhỏ thân mật của Lục Văn Dật, Mục Tinh Thần đã học cách không nhìn, cụp mắt từ chối: "Lấy quần áo tới để tự em mặc."

Tay Lục văn Dật đầy mồ hôi nên chỉ dùng môi lưỡi chạm vào em trai: "Nếu Thần Thần có thể đứng dậy thì tự mình đi lấy, không cần chờ anh tắm xong."

Nói xong câu đó, Lục Văn Dật trực tiếp đi tắm, chờ đến khi hắn tắm xong thì trần như nhộng tóc còn nhỏ nước bước ra, thấy cảnh em trai đang té ngã trên đất, quật cường tự mình bò dậy.

Lục Văn Dật không lập tức tiến lên giúp đỡ mà đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn em trai giãy dụa trên mặt đất, thấy rõ ràng chân cậu đau dữ dội nhưng làm thế nào cũng không chịu lên tiếng gọi hắn giúp, hắn vừa vui mừng nhưng lại vừa không quá hài lòng.

Em trai không chịu ỷ lại hắn, rõ ràng trước đó kêu hắn lấy nước giúp cũng phải mềm nhũn nũng nịu.

Nhận ra điều này khiến Lục Văn Dật cực kỳ khó chịu, hắn bước nhanh tới, không nói một lời ôm Mục Tinh Thần từ dưới đất lên thả trên giường.

"Em không..." còn lại đều vì Lục Văn Dật xoay người mà kẹt ở trong cổ, Mục Tinh Thần sững sờ nhìn bóng lưng Lục Văn Dật, nghiêng đầu nuốt lời muốn nói về, chờ hắn lấy quần áo tới liền lập tức nói: "Tự em mặc."

Lục Văn Dật không để ý tới cậu, mang theo một tia bực bội, thô lỗ mặc quần áo cho Mục Tinh Thần. Tự mình mặc quần áo tử tế xong, hắn vươn tay ôm người lên: "Cơm nước xong xuôi tiếp tục làm phục hồi chức năng, buổi chiều anh dẫn em đi xem mắt."

"Em không đi xem mắt!"

Mục Tinh Thần cảm thấy Lục Văn Dật điên thật rồi, rõ ràng đã làm ra chuyện loạn luân với em trai ruột thịt của mình mà còn muốn dẫn cậu đi xem mắt.

Nghe thấy câu trả lời này, bực bội trong lòng Lục Văn Dật ngược lại miễn cưỡng tiêu tan một chút, ấm giọng nói: "Ngoan, anh trai đã nói tình huống với nhà gái, hôm nay chỉ đi ngang qua sân khấu thôi." Nói xong hắn cọ cằm lên trán Mục Tinh Thần: "Làm sao anh trai nỡ để Thần Thần đi xem mắt chứ."