Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 75: Tha cho em ấy, cũng là tha cho chính mình



Edit: Thư Lạc | Beta: June

***

Dù gì lưng Lục Văn Dật cũng đang bị bỏng nặng, chỉ ôm Mục Tinh Thần làm một lần trong bồn tắm là đã lực bất tòng tâm. Mà hiển nhiên chỉ làm có một lần sao hắn thỏa mãn được, vì thế không chờ em trai đang còn dư vị sau lên đỉnh kịp phản ứng, hắn đã lật người Mục Tinh Thần lại, đè lên tấm cạnh bồn tắm.

Cái tấm này vốn được chuẩn bị cho Mục Tinh Thần lúc tắm, bây giờ lại tiện cho Lục Văn Dật.

Lục Văn Dật vội vã hôn lên cổ Mục Tinh Thần từ phía sau, khàn giọng thì thầm: "Đừng rời xa anh mà..."

Bàn tay vòng ra phía trước cầm dương vật vừa xuất tinh của em trai, đầu từ từ đi xuống, sống mũi cao cạ cạ vào khe mông Mộ Tinh Thần đến nỗi dính đầy nước dâm và tinh dịch trắng đục rồi mới đút ngón tay vào, tốn ít thời gian moi hết tinh dịch hắn đã bắn vào ra

"Lục Văn Dật... đừng làm thế!"

Mục Tinh Thần giãy giụa thì Lục Văn Dật vỗ vào bờ mông thịt làm nó nẩy lên nẩy xuống, khàn giọng cảnh cáo: "Lưng anh đau lắm, không kiên nhẫn được nhiều đâu, cứ lộn xộn sẽ đau em."

Mục Tinh Thần bị tay anh trai tuốt dương vật, ngón tay anh trai ấn vào điểm nhạy cảm trong lỗ hậu, ấn đến nỗi nhũn cả người, cậu thở hổn hển dữ dội, phát khóc vì phản ứng của chính mình: "Đừng làm vậy, xin anh..."

Lục Văn Dật hoàn toàn không để ý đến lời xin tha của em trai, tay đè lưng Mục Tinh Thần, cúi người dùng răng cắn lấy viền quần lót ren kéo mạnh xuống. Khi cả cặp mông vểnh căng tròn thoát khỏi sự bao bọc của cái quần lót, Lục Văn Dật cắn lên phần thịt đẫy đà kia một cái.

Thơm quá, mềm quá...

A!

Mục Tinh Thần cắn chặt môi dưới, nén tất cả âm thanh không nên phát ra trong cổ họng.

Lục Văn Dật không biết nội tâm đang giãy giụa tuyệt vọng của em trai, môi lưỡi liếm mông Mục Tinh Thần kịch liệt, để lại một dấu hôn đủ sâu trên bờ mông xong mới từ từ dời đến giữa miệng lỗ đang chảy nước.

Suốt hai ngày nay Mục Tinh Thần luôn bị bắt tập luyện phục hồi chức năng với cường độ cao, đôi chân vốn đã không có sức nay lại càng yếu hơn, gần như toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè lên tấm bảo vệ. Đầu vú căng cà lên tấm bảo vệ cứng đơ phát đau, thế nhưng cơn đau ấy giúp cậu giữ được tỉnh táo, giúp cậu không chìm đắm vào tình dục khủng khiếp đến tuyệt vọng trong sự vuốt ve của anh trai.

"Thần Thần thơm quá." Sống mũi cao thẳng của Lục Văn Dật cọ vào lỗ hậu đang rỉ nước của em trai, mê muội cà lên đó một cá rồi ngay lập tức lè lưỡi liếm hết nước dâm quanh lỗ thịt. Hương vị ngọt ngào bùng nổ vị giác khiến đầu lưỡi vốn vẫn đang nhẹ nhàng lập tức tăng thêm lực.

Mục Tinh Thần bị những động tác mạnh mẽ và dữ dội của Lục Văn Dật thúc lên trước hai bước, phần eo không được đỡ lấy của cậu sụp hẳn xuống, nhưng cũng vì thế mà khiến mông chổng cao hơn, càng đẩy mình vào miệng anh trai gần hơn, sâu hơn.

Khi bị tay và môi lưỡi của anh đưa lên đỉnh, mặt Mục Tinh Thần đỏ bừng, quên cả giới hạn là không được phát ra tiếng, cậu ngửa đầu miệng phát ra một tiếng rên rỉ vừa mềm vừa quyến rũ.

Lục Văn Dật vẫn đang đút lưỡi trong lỗ thịt của em trai đơ người ra, trong đôi mắt sâu thẳm phủ đầy tình yêu bệnh hoạn hiện ra cảm xúc dịu dàng, dần dần che lấp những cảm xúc khác. Tay hắn mạnh mẽ vạch cánh mông em trai ra để lưỡi đâm vào sâu hơn.

Tiếng nước rỉ lép nhép càng lúc càng to, nước dâm không ngừng chảy xuống từ cằm Lục Văn Dật, phần lưng bị bỏng nặng cũng cà vào thành bồn tắm mang đến cơn đau mạnh mẽ, nhưng hắn không hề để ý mà chỉ muốn em trai mình sướng, sướng hơn nữa.

Dùng môi lưỡi và tay phục vụ em trai lên đỉnh thêm lần nữa, Lục Văn Dật tắm cho Mục Tinh Thần mồ hôi đầy người đã mệt đến mức gần như ngủ thiếp đi rồi bế cậu về phòng đặt lên giường. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán em trai một cái, tiếp tục cố chấp lặp lại lời đã nói không biết bao nhiêu lần trong đêm nay: "Anh yêu em, anh trai yêu em..."

Lục Văn Dật ngồi bên giường hôn khắp khuôn mặt của Mục Tinh Thần một lượt, sau đó mới miễn cưỡng lấy thuốc trên tủ đầu giường, xuống giường chuẩn bị bôi thuốc.

Tiếng sột soạt liên tục vang lên nhanh chóng đánh thức Mục Tinh Thần đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh. Cậu từ từ mở mắt ra, ngơ ra nhìn trần nhà một lúc lâu rồi mới nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lục Văn Dật đang khom người, dùng nhíp để bôi thuốc lên phần cổ bị bỏng, hắn quay hẳn lưng về phía Mục Tinh Thần nên cậu có thể nhìn thấy rõ dấu răng lẫn lộn máu thịt trên vai hắn cùng với vết bỏng rộng khắp lưng hắn. Vết thương ngấm nước nhìn vào vừa nghiêm trọng lại đáng sợ.

Trong đôi mắt xinh đẹp ấy không kìm được rớm nước, Mục Tinh Thần muốn nhìn đi chỗ khác nhưng cậu không kiểm soát được, như thể ánh mắt cậu có ý thức và ý kiến riêng vậy, cứ khóa chặt lấy tấm lưng đầy vết sưng đỏ phồng rộp.

Lục Văn Dật như nhận ra ánh nhìn chăm chú ấy, hắn vừa quay đầu đã chạm mắt với Mục Tinh Thần, trên gương mặt đẹp trai lộ ra vẻ buồn bực và bối rối hiếm thấy. Hắn chợt quay người lại, cử động quá mạnh ảnh hưởng từ vai đến lưng, cơn đau dữ dội khiến Lục Văn Dật phải khẽ xuýt xoa rồi nén lại hết ngay lập tức.

Lục Văn Dật cầm thuốc đứng dậy: "Ngủ đi, anh ra ngoài." Nói xong hắn ra khỏi phòng nhanh hơn cả chạy trốn.

Trong phòng vẫn còn đầy mùi thuốc và thuốc khử trùng, những mùi đó vẫn luôn hiện hữu nhưng bây giờ Mục Tinh Thần lại cảm thấy rất khó ngửi. Cậu hơi bực bội vén chăn lên, nằm yên một lúc thì chợt gọi: "Lục Văn Dật, em muốn uống nước."

Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, ngay sau đó Lục Văn Dật xuất hiện ở cửa phòng, mắt đỏ hoe nhìn cậu: "Thần Thần, em vừa gọi anh à?"

Mục Tinh Thần nhìn hắn hai giây rồi cụp mắt: "Em muốn uống nước."

Lục Văn Dật thoáng nhếch môi, khàn giọng nói: "Được, anh đi lấy nước cho em, chờ anh tí." Vừa dứt lời lại mất hút ở cửa phòng.

Chưa đầy ba phút sau Lục Văn Dật đã bưng nước ấm xuất hiện trong phòng, trong mắt không giấu được vui mừng, đứng bên giường hỏi: "Cần anh đỡ dậy không?"

Mục Tinh Thần hơi sửng sốt, trước đây Lục Văn Dật chưa từng hỏi cậu nghĩ gì, chỉ cần hắn muốn thì sẽ làm theo ý mình, tại sao bây giờ bị thương rồi lại biết hỏi ý kiến ​​​​của cậu?

Suy nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu thì Lục Văn Dật không đợi được câu trả lời bèn đứng dậy đặt cốc nước lên tủ đầu giường, thẳng tay đỡ Mục Tinh Thần đang nằm trên giường dậy rồi đưa cốc nước đến bên miệng em trai: "Uống nước đi, là nước ấm đấy."

Mục Tinh Thần nhìn xuống bàn tay vẫn còn dính thuốc mỡ của Lục Văn Dật, quay mặt đi: "Em không uống nước ấm."

Lục Văn Dật đặt cốc nước lên tủ đầu giường: "Anh lấy cốc khác cho em."

Khi Lục Văn Dật quay người đi, Mục Tinh Thần liếc nhìn lưng hắn. Rõ là đang trả đũa việc Lục Văn Dật cưỡng bức cậu thế nhưng cậu lại cảm thấy khó chịu hơn, thứ cảm xúc bí mật khiến cậu sợ hãi đó dường như đang nảy sinh. Mục Tinh Thần thình lình trùm chăn lên đầu không ngừng cảnh cáo bản thân, rằng cậu mềm lòng chỉ vì Lục Văn Dật đã chắn canh nóng cho cậu chứ không liên quan gì đến tình cảm.

Gần như nửa buổi tối Mục Tinh Thần luôn tìm đủ loại lý do để sai sử Lục Văn Dật, lúc đầu Lục Văn Dật còn ra ngoài bôi thuốc lúc rảnh tay nhưng sau đó hắn mặc kệ vết bỏng trên lưng, cứ ngồi chầu chực bên mép giường, đảm bảo em trai chỉ cần mở mắt là có thể thấy hắn.

Hơn nửa đêm, Mục Tinh Thần nhìn Lục Văn Dật mặt tái nhợt ngồi bên mép giường thì phiền muộn kéo chăn lên che đầu. Chưa đắp được mấy giây thì có một bàn tay đã kéo chăn xuống, cảm xúc phức tạp trong cậu dường như đã tìm được chỗ trút: "Anh bị điên à? Em đắp chăn thôi mà anh cũng quản lý?!"

Lục Văn Dật bị mắng thì lại cười, tay xoa lên gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận trông rất sinh động: "Thần Thần đẹp quá."

Phản ứng của Lục Văn Dật khiến Mục Tinh Thần cảm thấy như đấm vào bông, cậu gạt mạnh tay hắn ra khỏi mặt cậu, mắt rớm lệ quay đi vùi mặt vào gối: "Đừng làm phiền em!" Cậu nhắm mắt lại, chỉ do mệt quá buồn ngủ thôi, không phải tại lý do nào khác.

Mục Tinh Thần lại tỉnh dậy vì ngực bị đè nặng, cậu vô thức đẩy ra thì tay chạm phải mái tóc mềm mại, đầu óc mơ màng vì mới tỉnh ngủ dần trở nên rõ ràng. Cậu nhìn người nằm trên ngực mình, ánh mắt từ từ liếc tới bả vai và tấm lưng trần của Lục Văn Dật.

Vùng bỏng trở nặng hơn so với đêm qua cậu thấy, Mục Tinh Thần muộn màng nhận ra tối qua cậu ngủ rồi mà Lục Văn Dật vẫn không đi bôi thuốc tiếp.

"Lục Văn Dật."

Mục Tinh Thần im lặng chờ vài phút mới đưa tay sờ trán Lục Văn Dật, sau đó rụt lại ngay vì nóng.

Lục Văn Dật sốt rồi.

Mục Tinh Thần lặng lẽ nhìn khuôn mặt đẹp trai mà dịu dàng vô hại đến lạ của Lục Văn Dật sau khi bất tỉnh, bỗng hỏi khẽ: "Bây giờ hắn đang thế này, nếu tôi bỏ mặc thì hắn có chết không?"

Nửa phút sau, câu trả lời của hệ thống mới vang lên bên tai Mục Tinh Thần: "Không chết được."

Mục Tinh Thần đưa tay đẩy đầu Lục Văn Dật ra khỏi người mình, hai tay chống giường khó khăn nhích sang bên, định nhắm mắt làm ngơ.

Nửa tiếng sau, Mục Tinh Thần băn khoăn bối rối quá không chịu nổi nữa, lại nhích trở lại bên cạnh Lục Văn Dật. Cậu đỏ mắt bóp mặt Lục Văn Dật, giọng vẫn còn nức nở chửi nhỏ: "Biến thái, đồ điên, tại sao phải giữ anh lại bên mình, em không muốn thế, đồ điên, đồ điên, em hận anh."

...

Mười hai giờ đêm hôm đó Lục Văn Dật mới tỉnh lại trong bệnh viện. Hắn vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt bối rối của Lý Chúc, sau đó nhanh chóng nhìn xung quanh, đang nằm mà ngồi ngay dậy: "Thần Thần đâu?"

Giọng nói sau cơn sốt trở nên khàn đến lạ.

"Ở nhà chứ đâu." Lý Chúc đáp xong thì mặt tỏ vẻ cạn lời ấn Lục Văn Dật đang chuẩn bị xuống giường: "Anh quan tâm thân thể tí đi!

"Bỏ ra."

Lý Chúc nghe giọng nói bình tĩnh của Lục Văn Dật mà nổi cả da gà, anh rất sợ hắn làm gì đó quá khích nên đè mạnh tay lên phần vai không bị thương của Lục Văn Dật, ánh mắt lướt qua vết răng trên đó, bất lực nói: "Cậu ấy ở nhà không chạy đi đâu được, còn anh không nghỉ ngơi cho khỏe thì sẽ có vấn đề thật đấy."

Hơi ngừng lại, anh nói thêm: "Tinh Thần gọi điện thoại cho em, nhờ em đến bệnh viện chăm sóc anh."

Dù rất tức giận việc bạn thân mình cưỡng ép em trai hắn nhưng anh vẫn không thể nhẫn tâm trước chuyện liên quan đến sức khỏe của hắn được.

"Em ấy gọi cho cậu?"

Lý Chúc thấy phản ứng của Lục Văn Dật thì cũng biết hắn đang nghĩ gì: "Em ấy gọi em bằng điện thoại của anh."

Lục Văn Dật không nói gì, em trai không ở bên cạnh hắn khiến hắn không thể nán lại bệnh viện thêm một giây nào nữa. Hắn muốn về nhà ngay, không quan tâm đến sự phản đối của Lý Chúc.

Mà Lý Chúc cũng sợ Lục Văn Dật không thèm quan tâm cơ thể của mình, cuối cùng vẫn đích thân đưa người về nhà, trước khi đi không nhịn được khuyên nhủ: "Anh Lục, anh với Tinh Thần không có kết quả đâu, anh tha cho cậu ấy đi." Rồi khẽ bổ sung: "Cũng tha cho chính mình.."

Mặt Lục Văn Dật vô cảm nhìn cánh cửa vài giây, khi quay đầu nhìn Lý Chúc thì trên gương mặt đã đầy vẻ chiếm hữu vặn vẹo đáng sợ, hắn nói: "Không thể được, cả đời này em ấy là của tôi, em ấy chỉ có thể là của tôi."

----------

June: Lời tác giả hiệu quả ha, tự dưng thấy thế giới này đỡ biến thái =)))))))))))