Vì Lục Văn Dật bị sốt và bỏng nặng nên trong tuần tiếp theo, ngoại trừ những cái ôm và chạm vào nhau trong quá trình phục hồi chức năng, hắn hầu như không chạm được vào Mục Tinh Thần, điều này làm Mục Tinh Thần có ảo giác cuộc sống của mình đã quay lại nếp cũ. Kết quả khi thấy ba Mục chạy ngược xuôi đến gầy rộc về đến nhà, mọi chuyện liền trở nên khác hẳn.
"Thần Thần? Con còn nhớ ba đã nói gì với con không?"
Khi ấy Mục Tinh Thần không yên lòng nên vốn không để ý ba Mục đã nói những gì, nhưng chắc đơn giản chỉ là những lời căn dặn cậu phải chú ý nghỉ ngơi, nên cậu bèn gật đầu thấp giọng trả lời: "Dạ nhớ ạ."
Ba Mục nhẹ nhàng thở ra, gương mặt già nua hiện lên nụ cười như trút được gánh nặng: "Con nhớ là tốt rồi, con là đứa mà ba không an lòng nhất. Con ra ngoài trước đi, bảo anh con vào đây."
Mục Tinh Thần điều khiển xe lăn đi ra ngoài, lúc mở cửa thì đụng phải Lục Văn Dật bê nước tới, cậu vô thức dời ánh mắt lên bức tường bên cạnh để tránh ánh nhìn của anh: "Ba gọi anh vào."
"Ừm, em vào phòng chờ anh nhé." Lục Văn Dật đưa cốc nước cho Mục Tinh Thần, đẩy xe lăn đưa người về phòng cậu rồi mới quay người đi tới thư phòng. Sau khi vào đến nơi, câu đầu tiên hắn nghe được là: "Ba đã sắp xếp hôn sự cho em trai con, đối phương cũng biết tình cảnh của em. Em trai cũng đã đồng ý rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tháng sau sẽ đính hôn."
Về đến phòng, Mục Tinh Thần không yên lòng nên cầm điện thoại xem video. Cậu nghĩ rằng cả tuần nay Lục Văn Dật cũng rất bình thường, quá đáng lắm cũng chỉ dán lấy cậu để hôn lưỡi. Cậu mấp máy môi thấp giọng nói: "Tôi muốn nói chuyện với anh ấy, tôi cảm thấy... bây giờ anh ấy có thể lắng nghe được rồi."
"Ký chủ muốn nói gì với hắn ta ạ?"
Rõ ràng mới một phút trước cậu còn biết đáp án chính xác nhưng giờ đây tâm trí như mơ hồ, Mục Tinh Thần mê mang nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi cũng không biết nữa..."
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng độn, hình như là tiếng ghế ngã xuống đất. Mục Tinh Thần vô thức nhìn về phía cửa, hai ba phút sau Lục Văn Dật xuất hiện ở đó. Vì trong lòng còn ẩn giấu nhiều việc nên cậu đã bỏ qua lệ khí bất thường trên người đối phương. Cậu hít một hơi thật sâu, nói: "Em muốn nói chuyện với anh."
Lục Văn Dật đứng ở cửa đúng hai phút, trong hai phút này lòng bàn tay của hắn đã nắm lại và buông ra vô số lần, dường như là muốn thỏa hiệp nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Lục Văn Dật vô cảm xoay người đóng cửa lại, trong ánh mắt hiện lên những cảm xúc đáng sợ. Hắn biết những ảo tưởng mình cố gắng xây dựng trong tuần này đã sắp sụp đổ, nhưng mà thế cũng đâu có sao. Sao hắn có thể trơ mắt đứng nhìn em trai mình lấy người khác, sao có thể để em trai nắm tay người khác leo lên khỏi Địa ngục?
Không thể được! Đời này hai người phải dây dưa với nhau, cùng trầm luân dưới đáy sâu nhất của địa ngục, tay của em trai chỉ có thể để hắn nắm.
Cậu bất chấp trạng thái của Lục Văn Dật không hề ổn vào lúc này, lúc hắn chậm rãi đi đến trước mặt mình, Mục Tinh Thần vẫn lấy dũng khí để mở miệng lần nữa: "Em muốn..."
Lời còn chưa nói hết đã bị Lục Văn Dật lấy tay che miệng, cậu sửng sốt một lúc, muốn lấy tay đẩy cái tay che miệng kia ra thì lại bị một bàn tay khác cầm lấy vặn ra sau lưng. Tư thế khó chịu này làm cậu hơi sợ hãi, vừa giằng co vừa nức nở.
Một tay Lục Văn Dật che miệng Mục Tinh Thần để tránh cái miệng kia nói ra những lời khiến mình phát điên, tay còn lại thì cầm tay Mục Tinh Thần phía sau lưng. Hắn cúi người ngửi tóc em mình, giọng khàn khàn thì thầm: "Anh đối xử với em không tốt sao? Sao lại rời xa anh?"
"Ưm, ưm..."
Lục Văn Dật dễ dàng hóa giải sự chật vật của em trai, hắn dùng môi và lưỡi mình để thay thế bàn tay, chặn miệng cậu lại. Hắn xoay người bê cậu về phía giường rồi ôm cậu ngã lên đó.
Rõ ràng động tác không quá mạnh nhưng Mục Tinh Thần không thể nào thoát ra, cậu bị hôn đến sắp ngạt thở.
Cho tới giờ, lúc hôn nhau với Mục Tinh Thần, Lục Văn Dật vẫn không hề nhắm mắt lại. Hắn thích nhìn em trai mình bị hôn, thích nhìn sự thay đổi nhỏ trên hai đầu lông mày cậu. Thế nhưng lần này hắn lại nhắm mắt, sợ sau đó nhìn thấy ánh mắt tủi thân sợ sệt của cậu thì sẽ lại mềm lòng.
Môi lưỡi quấn quýt vang lên tiếng nước chậc chậc, Lục Văn Dật đè Mục Tinh Thần dưới thân, bàn tay di chuyển đến đến chỗ dây lưng và khóa kéo để giật ra, tụt quần và đồ lót đến ngang đùi. Dương vật bán cương của hắn đã đỉnh vào thân dưới của cậu hai lần, trong cổ phát ra tiếng cười nhẹ không rõ ràng.
Hắn muốn hỏi em trai có cảm thấy gì không? Chứ với hắn thì thân thể cậu luôn có sự hấp dẫn trí mạng.
Nhưng Lục Văn Dật không nói gì, hắn không dám rời môi lưỡi khỏi miệng em trai, sợ sẽ phải nghe những điều không muốn nghe đến, sợ mình sẽ thật sự phát điên, sợ em trai không thể chịu nổi hắn vào lúc đó, lại càng sợ nhất là làm em trai bị thương.
Rõ ràng ngay từ đầu hắn chỉ muốn báo thù lão già kia, từ khi nào lại quan tâm đến em trai rồi?
Tự Lục Văn Dật không nói gì, tay hắn lột quần áo và đồ lót của Mục Tinh Thần xuống, bàn tay bóp lấy mông thịt của cậu rồi nắn mạnh hai lần sau đó lập tức chọc vào đóa hoa thịt ẩn giấu giữa khe mông, bất chấp nó khô khốc mà cưỡng ép chọc một đốt tay ngón trỏ vào, thời gian chờ chưa đến một giây rồi xuyên thẳng cả ngón.
"Aaa!"
Hậu huyệt khô khốc bị cưỡng ép cắm vào khiến Mục Tinh Thần bị đau, một tiếng ngheo ngào phát ra từ cổ họng cậu. Hai bàn tay bị khóa chặt trên đầu cố giãy dụa nhưng Lục Văn Dật giờ đã tràn đầy giận dữ nên không thả. Thậm chí lúc phát hiện cậu muốn trốn tránh, hắn còn rút ngón tay ở hậu huyệt ra để tự tháo thắt lưng mình.
Nhận ra Lục Văn Dật muốn làm gì, Mục Tinh Thần bỗng trừng to hai mắt, nức nở muốn chấm dứt nụ hôn này. Lục Văn Dật không cho cậu cơ hội ấy, hắn ngậm lấy môi lưỡi cậu, hai tay nhanh chóng trói chặt đôi tay trắng nõn của cậu.
Đến giờ phút này, cuối cùng Mục Tinh Thần cũng nhìn ra mình đang gặp nguy, cậu rụt lại môi lưỡi đang bị cuồng nhiệt mút lấy. Lúc Lục Văn Dật đuổi theo đầu lưỡi kia, cậu đột nhiên cắn răng lại.
Đầu lưỡi bị cắn đau là thế nhưng Lục Văn Dật không thèm để ý đến. Hôn tiếp được thêm vài giây thôi mà tay hắn đã với tới đầu giường, lấy ra một lọ nhỏ màu đen, bên trong là kem trợ hứng mua ở cửa hàng sex toy lần trước.
Xé vỏ vặn nắp xong, hắn dùng ngón tay móc ra một đống trong hũ, lại dùng tay rảnh rỗi còn lại để vạch mông Mục Tinh Thần ra rồi dùng chỗ kem kia nhồi vào hậu huyệt khô khốc. Chưa đợi được những nếp thịt nhăn nhúm kia thích ứng đã liên tục nhét tay vào.
Tiếng nghẹn ngào sợ hãi của Mục Tinh Thần phát ra đều bị môi lưỡi của Lục Văn Dật nuốt trọn trong cổ họng. Cậu khóc, môi và lưỡi đã buông xuôi phủ đầy máu, toàn bộ thân thể rơi vào một nỗi tuyệt vọng sâu hơn.
Ba vẫn còn ở thư phòng, sau hắn có thể...
Kem nhanh chóng tan ra trong tay của Lục Văn Dật, hắn lại tiếp tục móc thêm một đống nữa, nhét thẳng vào hậu huyệt đã ướt át kia bằng hai ngón tay. Mãi đến khi tiếng khóc hoàn toàn bị thay thế bằng tiếng thở dốc mập mờ, Lục Văn Dật mới kết thúc nụ hôn vị máu với vẻ mặt lạnh tanh.
Nửa lọ kem đã bị Lục Văn Dật nhét hết vào lỗ sau của Mục Tinh Thần, kem tan ra nhanh chóng phát huy tác dụng của nó. Cảm giác to lớn và trống rỗng dâng lên từ phía sau, gương mặt nhỏ nhắn của Mục Tinh Thần đỏ gay, hổn hển hít thở. Ánh mặt cậu mơ hồ không rõ tiêu cự nhìn Lục Văn Dật phủ trên người mình: "Anh, anh, làm gì, em, em đấy..."
Lục Văn Dật lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của em trai biến đổi liên tục khi bị tình dục chiếm lấy. Hắn giơ tay, dùng đầu ngón tay chà xát mạnh lên cái miệng nhỏ vẫn còn vương vết máu của mình rồi đứng dậy cởi quần áo.
Không đến một phút sau, hai anh em đều đã trần truồng.
Sau lưng Lục Văn Dật bị bỏng chưa lành lại, chỉ một cử động nhỏ thôi cũng sẽ kéo căng vết thương nhưng hắn không hề quan tâm mà cúi xuống bế em trai đang bắt đầu rên rỉ khóc lóc vì bị tình dục tra tấn, đặt lên chân mình.
Ánh mắt Lục Văn Dật dừng lại ở vết đỏ trên cổ tay em trai tầm hai giây, cuối cùng vẫn tháo thắt lưng cột tay em mình ra. Hắn nắm bàn tay mềm mại đặt lên con cặc cương cứng của mình, mắt cụp hờ, vừa lấy tay em trai tuốt dương vật, vừa im lặng nhìn em trai dần dần bị tình dục thiêu đốt lí trí.
Hậu huyệt trống không khiến Mục Tinh Thần biến thành một vũng nước, ngã vào trong tay Lục Văn Dật. Cậu khóc và cố vặn eo để mông được cọ vào đâu đó, phát ra tiếng thì thầm khó chịu: "Ưm, ngứa, ngứa quá đi..."
Chân Lục Văn Dật nhanh chóng bị nước trong lỗ sau của em trai chảy ướt nhưng ngoại trừ dùng tay của em trai tuốt cặc thì không làm thêm một động tác thừa nào. Mãi đến khi Mục Tinh Thần giằng ra, định dùng ngón tay nhét vào lỗ sau của chính mình thì Lục Văn Dật mới bắt cái tay kia lại, dùng chất giọng lạnh lẽo hỏi: "Ngứa chỗ nào, nói với anh, anh sẽ giúp em ngay."
Mục Tinh Thần đã nứng đến quên cả trời trăng, sao còn có thể hiểu được Lục Văn Dật nói gì. Ngoại trừ khóc lóc thảm thiết kêu ngứa ra thì chỉ biết điên cuồng giãy dụa, muốn rút bàn tay bị nắm chặt kia về để đâm vào lỗ đít ngứa điên.
"Ngứa mà..."
Lục Văn Dật thâm trầm, cắm một ngón tay vào lỗ sau không ngừng chảy nước của người trong ngực, sau đó lại lại mạnh mẽ đâm rút vài lần. Tay hắn nắm dương vật của em trai, sắc mặt nhăn nhó: "Em muốn kết hôn với phụ nữ sao? Có cứng được với phụ nữ không, hả?"
Người bị tình dục thâu tóm lý trí trong ngực không đưa ra câu trả lời nào, Lục Văn Dật thì bị cái mông kia cọ xát đau cả dương vật. Hắn hổn hển lại gần tai Mục Tinh Thần, cố gắng làm cho giọng mình nghe vặn vẹo và đáng sợ: "Ngoan, nói rằng em muốn được ở cùng anh mãi mãi đi, anh sẽ cho em như nguyện."
Nói một lần mà người trong ngực không có phản ứng gì, Lục Văn Dật lại nói hai lần, ba lần, nói vô số lần. Mãi đến khi Mục Tinh Thần bị tình dục tra tấn đến phát điên mới khóc đứt quãng, nói ra lời hắn muốn nghe: "Em muốn, hu hu... Muốn cùng anh... ngứa quá... mãi mãi cùng anh... ngứa, ưm... ư."
Nghe được điều mình muốn xong, Lục Văn Dật đỏ mắt nâng mông em trai lên, dùng sức đâm con cặc vào lỗ đít chảy nước kia. Xúc cảm gắn bó khăng khít cực hạn này khiến hắn phải gầm nhẹ lên, Lục Văn Dật nhéo eo em trai, tần suất đưa đẩy bị kìm lại mạnh mẽ, sau tiếng da thịt va chạm vào nhau thì khản giọng đáp lại: "Được, mãi mãi ở bên nhau, anh đồng ý."
Khoái cảm cuối cùng cũng được lấp đầy khiến Mục Tinh Thần kêu nhẹ hai tiếng. Những chỗ ngứa ở lỗ sau của cậu đang được địt rất mạnh, đôi bàn tay trắng nõn cáo lên bả vai và lồng ngực của Lục Văn Dật do thoải mái.
"Ô... a... ưm..."
Sau mười phút dùng tư thế mặt đối mặt, Lục Văn Dật ôm Mục Tinh Thần đứng lên, rút dương vật ra rồi đè Mục Tinh Thần lên giường. Lúc em trai khóc lóc kháng nghị, hai tay hắn bóp lấy cánh mông tròn trịa kia, dùng con cặc dính đầy nước dâm địt mạnh vào lần nữa.
Tư thế tiến vào từ đằng sau khiến Lục Văn Dật thấy rõ ràng sóng thịt nảy lại từ mông em trai mỗi lần ra vào. Mắt hắn đỏ bừng, một tay chống về phía trước nắm lấy dương vật đang nảy lên của em trai rồi phẫn nộ gầm nhẹ: "Không cho kết hôn với người khác, em là của anh, là của anh!"
Mỗi lần Lục Văn Dật địt vào, hắn hận không thể đóng đinh toàn bộ bản thân mình vào cơ thể Mục Tinh Thần. Vết thương phía sau lưng đã hơi kết vẩy cũng đã hơi rách ra vì những động tác mạnh bạo. Khoái cảm và đau đớn tột cùng đen xen, không bao lâu hắn đã lên đỉnh.
Ngay trước khi xuất tinh, Lục Văn Dật rút dương vật ra, nắm chắc con cặc sũng nước dâm nhắm vào tấm lưng nõn nà của em trai, hai mắt đỏ bừng bắn đầy lên đó.
Mục Tinh Thần vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn, cậu thở gấp và quay đầu lại, đúng lúc bị tinh dịch bắn một chút lên khóe môi nên cậu vô thức thè chiếc lưỡi nhỏ ra liếm rồi nếm. Mà hành động vô tư và quyến rũ này lại làm sợi dây lí trí của Lục Văn Dật đứt phựt.
Hắn bỗng nhanh tay lật người Mục Tinh Thần lại, nhanh chóng nhét con cặc vẫn đang xuất tinh kia vào mồm em trai. Dương vật chạm vào răng đau nhói khiến hắn càng thêm hưng phấn, một dòng tinh dịch lại bắn ra ngoài.
Sau khi xuất hết vào mồm em trai, Lục Văn Dật thở hổn hển, tay nắm đầu vú em trai nặn bóp day ấn. Hắn nhìn em trai từ trên cao đang bị mình cưỡi lên: "Nuốt đi, sau đó liếm sạch sẽ cặc cho anh trai."
Sau khi nghe thấy ba chữ liếm sạch sẽ của Lục Văn Dật, Mục Tinh Thần liền vô thức nuốt luôn, toàn bộ tinh dịch tanh nồng đều bị nuốt hết vào bụng. Cậu chưa hề thấy thỏa mãn nên tâm tư ngứa ngáy lại bắt đầu ngo ngoe, tay đang có ý định gãi bớt ngứa thì bị nắm chặt lại.
"Liếm sạch cặc anh đi."
Lúc hình như đã nghe câu này đến lần thứ mười, Mục Tinh Thần mới tủi thân le lưỡi bắt đầu liếm cặc Lục Văn Dật, trên đó không chỉ có vị của tinh trùng mà còn có vị nước dâm của cậu cùng với gel trợ hứng nữa, vài loại hương vị trộn lẫn cùng nhau rất khó nuốt. Liếm được vài lần, Mục Tinh Thần đã bắt đầu kháng cự lắc đầu, muốn đẩy dương vật trong miệng ra.
Lục Văn Dật sờ tóc Mục Tinh Thần, thẳng lưng đâm rút vào cái miệng nhỏ kia thêm hai lần rồi rút dương vật ra, lần nữa cắm vào hậu huyệt đang đói khát ngứa ngáy. Hắn nắm lấy đôi chân dài trắng trẻo, hạ mắt nhìn chằm chằm biểu cảm của em trai.
Tiếng rên rỉ mơ hồ vì khoái cảm và tiếng thịt va chạm vào nhau không ngừng vang lên trong phòng. Mục Tinh Thần bị địt đến nỗi không còn gì để bắn ra nữa nhưng dương vật phía sau mông cậu vẫn còn cứng rắn.
Chỉ vài giờ làm tình kịch liệt mà cơ thể Mục Tinh Thần đã gần như kiệt sức, giọng cũng tắt vì đã rên quá nhiều. Cậu mê man vì mông bị nhào nặn và địt liên tục, lúc sau khi tác dụng của gel trợ hứng tan đi, lí trí Mục Tinh Thần mới quay trở lại.
Lục Văn Dật thấy biểu cảm của em trai có biến hóa, trên cái miệng nhỏ đã nói nhiều lời hắn không thích nghe kia, Lục Văn Dật phủ lên môi mình, dùng lưỡi chặn lại rồi mạnh mẽ cuốn lấy lưỡi mềm hôn liên tục mấy phút. Hắn lật thân thể bủn rủn của em trai lại, cắm dương vật từ phía sau, dùng tư thế bế trẻ em đi tè để đi về phía trước.
Tư thế này khiến dương vật vào sâu hơn bao giờ hết, mắt thấy khoảng cách đến cửa ra vào ngày càng gần, Mục Tinh Thần bị treo trên không chỉ có điểm tựa duy nhất là dương vật cắm bên trong và tay đỡ của Lục Văn Dật, cậu hoảng loạn cực kỳ.
"Lục, Lục Văn Dật, không, em không muốn..."
Mục Tinh Thần khàn giọng khóc lóc cũng không thay đổi được gì, Lục Văn Dật mở cửa, trần truồng ôm em trai cũng trần như nhộng bị bắn tinh khắp nơi trên cơ thể đi ra, cứ giữ tư thế như vậy đi từng bước đến thư phòng.
Nhận ra được hắn sắp làm gì, Mục Tinh Thần hoảng sợ mở to hai mắt: "Đừng, đừng mà... Xin anh... Đừng vào..." Loại cầu xin như thế này hình như không có tác dụng, Mục Tinh Thần thấy vậy bèn sử dụng xưng hô Lục Văn Dật muốn nghe nhất: "Anh trai... Em không muốn mà..."
Nhưng Lục Văn Dật không đáp lại dù chỉ là một câu, trong lòng là em trai đang hoảng loạn, tay hắn đẩy cửa thư phòng ra. Bên trong là một đống hỗn độn, ghế đổ trên đất, mà ba Mục bị trói đang chật vật nằm dưới đất.
Điều duy nhất cho thấy ba Mục còn sống là cơ thể vẫn hô hấp nhẹ kia. Cậu đột nhiên nhớ đến tiếng động lớn lúc nãy, toàn thân sợ hãi đến run rẩy.
Lục Văn Dật điên thật rồi, thế mà dám ra tay với ba mình.
Lục Văn Dật ôm Mục TInh Thần đi tới bàn làm việc của ba Mục, đặt người trên mặt bàn. Ánh mắt hắn lướt qua người ba hôn mê ở dưới đất, nhẹ nhàng rút dương vật ra khỏi lỗ sau của Mục TInh Thần rồi lại dùng sức cắm vào sâu nhất. Hắn cúi người tới sát tai Mục TInh Thần, giọng nói thật nhỏ như ác ma: "Em đoán xem khi nào lão sẽ tỉnh?"
Mắt Mục TInh Thần vốn không dám nhìn sang ba mình ở phía bên kia, cả người đều đang run rẩy sợ hãi, bên tai là nhiệt độ mang tới khi Lục Văn Dật thì thầm khiến cậu rùng mình.
"Lỗ đít dâm của Thần Thần mút chặt thật, có phải là thích anh trai địt em trước mặt ba hay không?" Trong mắt Lục Văn Dật dường như không có chút nhiệt độ nào, hắn cười nhẹ: "Em đoán xem lúc ba tỉnh lại thấy cặc anh đang cắm trong lỗ đít dâm của Thần Thần, liệu có tức chết luôn hay không?"
Đối mặt với Lục Văn Dật lúc này, Mục TInh Thần không dám phản khác dù chỉ là một chút xíu, cậu chỉ muốn ra khỏi cái nơi đầy ngột ngạt này, khóc lóc cầu khẩn: "Xin anh, đừng ở đây..."
"Tại sao không ở đây nhỉ, Thần Thần không tò mò xem ba có bị tức chết hay không sao?" Rõ ràng là vừa nói vừa cười nhưng trong giọng nói kia lại lạnh băng. Lục Văn Dật lần nữa ôm Mục TInh Thần, để em trai quay đầu về phía lão ba đang hôn mê dưới đất: "Bây giờ anh làm ba tỉnh được không?"
"Đừng!!!" Mục TInh Thần hoảng sợ kêu to lên, cậu đã khóc đến nỗi ánh mắt trở nên mơ hồ: "Xin anh mà, đừng như thế, không muốn trước mặt ba, xin anh..."
Lục Văn Dật giảm tốc độ cắm rút: "Gọi chồng đi, anh sẽ không gọi ba dậy."
Có lẽ sợ bị ba tận mắt nhìn thấy mình bị anh trai ruột chịch, Mục TInh Thần lúc đó cũng chẳng quan tâm cái gì là luân lý, cậu dùng cổ họng khản đặc khóc lên: "Chồng, aaaa!" Khoái cảm cực hạn khi được chạm vào điểm G khiến cậu không khống chế được mà hét lên.
Lục Văn Dật nghe thấy một tiếng "Chồng" thì đỏ cả mắt, hắn mạnh mẽ đạt em trai lên bàn, dương vật cứng như sắt điên cuồng đâm vào điểm mẫn cảm trong lỗ sau của cậu. Hắn gầm nhẹ: "Gọi nữa, gọi đến khi anh hài lòng mới được dừng lại."
"Chồng... Ô!" Vừa mở miệng kêu là tiếng rên rỉ vỡ vụn phát ra, thế nhưng Mục TInh Thần không dám dừng lại vì sợ Lục Văn Dật thật sự đánh thức ba mình: "Chồng, chồng ơi... Ưm... haaa. Chồng... Chồng ơi..."
Vô số tiếng "Chồng" và tiếng rên rỉ mềm mại kia xuyên thẳng vào tai Lục Văn Dật, mà chiếc miệng nhỏ phía sau cũng vì sợ hãi mà co rút không ngừng, như thể có hàng vạn chiếc miệng nhỏ điên cuồng mút lấy dương vật hắn.
Sự kích thích mạnh mẽ và điên cuồng khiến Lục Văn Dật không thể kìm lâu hơn được nữa, hắn nhanh chóng nằm sấp lên người Mục TInh Thần gầm nhẹ, dương vật cắm ở chỗ sâu trong hậu huyệt bắn ra một luồng tinh đặc.
Bị tinh dịch nóng làm bỏng, Mục TInh Thần cũng hét lên chói tai và lên đỉnh cùng lúc với hắn. Khoái cảm dày đặc khiến cậu mơ hồ mất đi ý thức, cậu vẫn nhớ rằng phải gọi "Chồng" thì Lục Văn Dật mới không đánh thức ba dậy, vô thức thì thầm: "Chồng ơi..."
Tiếng gọi này rõ ràng kích thích giác quan của Lục Văn Dật hơn nhiều, người hắn đơ lại trong phút chốc rồi đỏ mắt cắn vai Mục TInh Thần một cái. Chờ khoái cảm trí mạng kia qua đi mới nhả răng ra.
Bờ vai đầy dấu hôn kia nhiều thêm một dấu răng thấm máu. Lục Văn Dật lè lưỡi liếm, thì thầm một cách bệnh hoạn: "Em phải ngoan nhé, đừng làm anh tức giận... Đời này em chỉ có thể ở cùng với anh, anh không cho phép em kết hôn với người khác. Cục cưng, em phải ngoan nhé, em càng ngoan anh lại càng yêu em."
Mục TInh Thần vốn chẳng nghe rõ những lời thì thầm kia, cậu chỉ chỉ biết Lục Văn Dật tự nhiên phát điên, xuống tay với ba ruột, lại còn chịch cậu trên bàn làm việc của ba. Lục Văn Dật điên thật rồi.
Lục Văn Dật không ngừng hôn cổ Mục TInh Thần, hắn rút dương vật từ phía sau Mục TInh Thần ra, ôm em trai bị chịch cho bủn rủn toàn thân vào ngực rồi nhẹ giọng cảnh cáo: "Đừng để anh biết Thần Thần muốn kết hôn với người khác, lần sau ba sẽ không ngất đi đâu, hiểu chưa?"
Dương vật vừa rời khỏi hậu huyệt được vài giây, Lục Văn Dật không thể chịu nổi điều này, hắn lại tiếp tục đâm cặc vào lỗ sau của em trai để chặn lại nước dâm và tinh dịch đang chảy xuống. Hắn liếm vành tai Mục TInh Thần, nói: "Nếu Thần Thần muốn kết hôn thì chỉ có thể kết hôn với anh trai thôi, chờ Thần Thần có thể đi lại được, anh trai sẽ dẫn em ra nước ngoài kết hôn, có được không?"
Ánh mắt Mục Tinh Thần chết lặng, chậm rãi di chuyển đến người Lục Văn Dật, cuối cùng cũng hiểu được lý do phát điên qua lời nói của hắn. Nhưng cậu không định giải thích, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, Lục Văn Dật như thế này đều khiến cậu sợ hãi rùng cả mình.
Không thể tiếp tục chờ nữa, cậu sợ... Sợ một ngày nào đó Lục Văn Dật phát điên sẽ thực hiện từng điều hắn đã nói, sợ việc loạn luân này bị bại lộ trước mặt mọi người, sợ ba mình biết mình bị anh trai ruột điều khiển cũng có khoái cảm.
Sợ người ta biết được thật ra cậu và Lục Văn Dật đều là một loại người, còn buồn cười hơn là bị anh trai ruột ép buộc loạn luân, thế mà cậu còn sinh ra tình cảm không nên có với anh ruột mình.
Mục Tinh Thần khó chịu nghĩ, mình và Lục Văn Dật đều như nhau, đều là kẻ biến thái.
Nghe tiếng lòng của ký chủ, hệ thống muốn nói rồi lại thôi. Nó cân nhắc đến một số nguyên nhân nhưng cũng chỉ yên lặng ghi chép lại đoạn sóng não và tâm tình chập chờn mãnh liệt này, cũng nhanh chóng phản hồi đến bộ não bên kia cũng đang phụ thuộc.