Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 80: Môi sư tôn vừa lạnh vừa mềm



Ông nhìn thiếu niên rõ ràng mặc quần áo của sư đệ, còn nhào vào lòng sư đệ nhà mình, xoắn xuýt do dự khoảng nửa phút rồi thấp giọng hỏi dò: "Sư đệ, tiểu hữu này là?" Bời vì nhìn thấy cảnh tượng quá sức tưởng tượng nên ông không chú ý đến vừa rồi Trần Uyên đã nhắc tới danh xưng sư bá.

"Là đồ đệ nhỏ nhất của đệ."

Trần Uyên muốn đẩy tiểu đồ đệ khỏi lồng ngực. Ai ngờ tiểu đồ đệ nhìn như non mịn đến mức tưởng chừng hơi dùng sức thôi là có thể vặn gãy cánh tay, lại có thể ôm hắn rất chặt. Hắn không dám dùng lực, sợ làm hỏng cơ thể vừa mới hóa hình này: "Đi ra sân tu luyện, ta có chuyện quan trọng cần trao đổi với sư bá của con."

Phản ứng đầu tiên của Mục Tinh Thần là ngoan ngoãn khéo léo gọi sư bá. Sau đó lại vùi mặt vào trong lòng Trần Uyên, ngửi mùi hương thanh lãnh trên người sư tôn, không chịu buông tay: "Con muốn ở cùng người." Dứt lời liền ngẩng đầu: "Sư tôn, người phong bế thính giác của con lại đi! Như thế con sẽ không nghe thấy điều không nên nghe!"

Dù sao cậu bỏ ra một trăm năm mới hóa hình thành công. Vất vả lắm mới có thể tiếp xúc gần gũi với sư tôn tâm tâm niệm niệm, Mục Tinh Thần căn bản không muốn tách khỏi Trần Uyên chút nào.Cậu nắm chặt quần áo sau lưng Trần Uyên thành một cục, ôm chặt hơn.

Tư thế như này giữa sư đồ hiển nhiên không ổn. Trần Uyên nghĩ tiểu đồ đệ làm một bông hoa sinh trưởng trên đỉnh núi Bồng Lai, mấy năm qua cũng chỉ gặp một mình hắn nên không hiểu cấp bậc lễ nghĩa ở trần gian là điều bình thường. Vì vậy hắn không ra tay uốn nắn mà chỉ nói: "Không cho phép càn quấy."

Một lần nữa bị từ chối, Mục Tinh Thần tủi thân ngẩng đầu khỏi ngực Trần Uyên, nhìn đôi mắt lạnh lùng kia: "Sư tôn..."

Trần Uyên không hề phản ứng trước nũng nịu của tiểu đồ đệ, ngược lại chưởng môn đứng bên cạnh cười cười: "Cũng không phải chuyện gì quan trọng, để nó nghe đi. Nếu đệ đồng ý thì đứa nhỏ cũng có thể lấy danh ngạch đi theo nhìn chút việc đời."

"Nó sẽ không đi."

Mặc dù chưởng môn hơi kinh ngạc vì Trần sư đệ từ chối dứt khoát như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều. Mỗi sư huynh đệ đều có phương pháp dạy bảo đồ đệ của riêng mình, cho dù ông là chưởng môn thì cũng không nên nhúng tay vào. Có điều nhìn thiếu niên tủi thân dường như sắp khóc tới nơi làm ông không đành lòng: "Để nó nghe một chút cũng không sao."

Nghe thấy sư bá cầu tình cho mình, Mục Tinh Thần vội vàng ngoan ngoãn cam đoan: "Con sẽ thật yên tĩnh, chắc chắn sẽ không quấy rầy đến người và sư bá!"

Trần Uyên vẫn nhíu mày, nhưng không lên tiếng đuổi người nữa. Nhìn tiểu đồ đệ chỉ mặc một kiện áo ngoài của mình thì dùng một tay ôm người mang về phòng, lấy một bộ quần áo nhỏ hơn từ trong nhẫn chứa đồ: "Mặc quần áo đàng hoàng mới được ra."

Mục Tinh Thần cầm bộ quần áo trong tay còn chưa kịp nói chuyện thì cừa phòng trước mắt đã bị đóng lại, ngoài phòng truyền đến tiếng Trần Uyên mời sư bá vào trong viện trao đổi sau đó là tiếng bước chân vang lên.

"... Sao hắn lại như vậy chứ!"

Vì có thể nhanh chóng đi tìm Trần Uyên, Mục Tinh Thần giũ quần áo trong tay ra. Cậu phát hiện bộ quần áo này quả nhiên nhỏ hơn nhiều so với đồ hiện tại cậu đang mặc trên người, nhưng với cậu mà nói thì vẫn hơi lớn. Dù sao coi như một trăm năm trước thì sư tôn cũng cao hơn cậu bây giờ rất nhiều.

Bộ quần áo trong tay cũng là đồ trắng hoa văn đơn giản, rõ ràng sở thích với quần áo nhiều năm như một chưa từng thay đổi. Giống như Trần Uyên suốt chín mươi năm đều bảo vệ cậu, cho cậu ăn linh lực chính mình tu luyện ra.

Mục Tinh Thần cúi đầu vùi mặt vào trong quần áo, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, nhỏ giọng lầm bầm: "Quần áo của sư tôn thơm quá, thật mềm nữa." Cậu ngẩng đầu lên, cởi quần áo trên người xuống rồi cầm cái áo rõ ràng là để mặc bên trong mặc lên người: "Tuy là không phải mùi hương trên người sư tôn."

Hệ thống yên lặng tinh tinh, dùng cái này để nhắc nhở ký chủ đừng quên tới đây làm gì.

Nghĩ đến nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo và mùi hương thơm ngát làm cậu rất thoải mái của Trần Uyên, Mục Tinh Thần vươn tay gãi gãi mái tóc dài của mình, tủi thân nói: "Nếu có thể nằm trong ngực sư tôn thì tốt biết bao."

Trong viện, hai huynh đệ vừa dứt lời liền im lặng, mãi đến khi âm thanh thầm thì mềm nhũn kia không còn vang lên. Sau khi không còn nghe thấy tiếng động gì nữa, chưởng môn mới sâu kín hỏi: "Đệ chưa nói với tiểu đồ đệ của mình là gần như vậy nó nói gì chúng ta đều có thể nghe thấy rõ à?"

Trần Uyên hiếm khi nghẹn lời, đưa tay gia cố thêm một tầng kết giới quanh phòng của mình. Không nhìn vẻ nghiên cứu tìm tòi trong mắt sư huynh, trực tiếp nói vào chuyện chính: "Di tích kia đệ đã tự mình xem qua, ít nhất phải một năm nữa mới có thể mở ra, thời cơ lần này không thích hợp."

"Tất nhiên là do cố ý, có bao nhiêu người nhìn chằm chằm danh ngạch này đâu phải đệ không biết, mở di tích trước khi người của châu khác chạy tới, đối với một ít người thì mạo hiểm như vậy là đáng giá."

Trần Uyên khẽ vâng, đang định mở miệng nói chuyện liền nghe thấy tiểu đồ đệ mới vừa hóa hình chưa được mấy ngày của mình cực kỳ đáng thương gọi hắn: "Sư tôn... Người có thể tới giúp con một chút được không, con không biết mặc."

Hắn quay đầu nhìn, thấy tiểu đồ đệ thò đầu ra ngoài cửa, vừa vặn chạm vào kết giới hắn vừa bố trí bên ngoài.

Chưởng môn nhíu mày, như cười như không hỏi: "Sư đệ? Vị tiểu hữu này thật sự là đồ đệ của đệ?"

"Ừm."

"Bây giờ thường xuyên có nam tử tìm nam tử kết thành đạo lữ, đệ có thể thẳng thắn một chút."

Trần Uyên đứng dậy rồi dừng lại, rũ mắt nhìn về phía chưởng môn đang cười tủm tỉm nhìn mình, lạnh giọng giải thích: "Không phải như huynh nghĩ." Dứt lời liền bước nhanh về phía cửa, dùng tay ấn đầu tiểu đồ đệ rồi mang người vào phòng, tiện tay đóng cửa lập tức nhận được một tiếng sư tôn mềm nhũn.

Mấy ngày này vì chuyện vụn vặt liên quan đến di tích quá nhiều, thậm chí Trần Uyên còn quên mất trong phòng mình có một đóa tiên hoa vừa hóa hình, tất nhiên hắn chưa chuẩn bị gì. Vào phòng nhìn thấy tiểu đồ đệ mặc quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo, im lặng thở dài: "Học được cách thu liễm dược lực rồi?"

"Học được rồi ạ!"

Trần Uyên ừm, vươn tay tháo thắt lưng trên người Mục Tinh Thần. ngón tay thon dài lạnh như băng kéo quần áo ra, thấy áo bên trong mặc coi như nghiêm chỉnh thì tiện tay hỗ trợ chỉnh lại quần áo bên ngoài, lạnh giọng nói: "Nếu đã học được cách thu liễm dược lực vậy hôm nay con liền dọn đến ở cùng đại sư huynh của con, để đại sư huynh dạy con những việc ở trần gian."

Những việc vặt kia bản thân hắn tất nhiên không có cách nào dạy, không có kiên nhẫn cũng không có thời gian.

Đại sư huynh? Đó không phải nhân vật thụ chính à?

Nếu không một mình ở cùng Trần Uyên suốt một trăm năm, hiện tại Mục Tinh Thần chắc chắn sẽ nghe lời đi tìm nhân vật thụ chính, dù sao đi theo nhân vật công chính hay nhân vật thụ chính đều có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hiện tại cậu không làm được, vừa nghĩ tới chuyện rời khỏi bên người Trần Uyên đã cảm thấy cả người không thoải mái.

Không thoải mái làm dược lực được thu liễm tốt lại bắt đầu tràn ra bên ngoài. Thậm chí Mục Tinh Thần còn không để Trần Uyên chỉnh lại quần áo cho mình, uất ức nhào vào cái ôm lạnh lẽo kia: "Con không muốn, con muốn ở cùng sư tôn cơ." Bờ vai trắng nõn mượt mà vì quần áo trượt xuống mà lộ ra.

Trần Uyên bị ép hấp thu dược lực tràn ra từ người tiểu đồ đệ, cảm thấy tâm trí thanh thản. Hắn đưa tay kéo quần áo bị trượt của Mục Tinh Thần lại, bàn tay đặt trên bờ vai đã mặc quần áo tử tế: "Không có đồ đệ nào lại ôm ấp với sư tôn cả. Trước đó con chưa hóa hình nên ta không dạy con, nhưng từ giờ trở đi, con phải học quy củ."

Mục Tinh Thần cũng không thật sự là một gốc tiên hoa, sao có thể không nghe ra ý từ chối của Trần Uyên, giọng buồn buồn: "Con mặc kệ đồ đệ khác như thế nào, con chính là muốn ôm sư tôn."

"Không hợp quy củ."

Yêu thương chứa chan của Mục Tinh Thần như sắp tràn ra. Nghĩ đến mình bỏ ra một trăm năm mới hóa hình thành công, giờ phút này rõ ràng nghe ra Trần Uyên muốn kéo dài khoảng cách. Nhưng cậu không muốn lặng lẽ giấu đi.

Cậu ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thâm thúy luôn lạnh lùng vô cảm kia, rõ ràng đã lấy hết dũng khí nhưng đến khi mở miệng lại vẫn đỏ mặt: "Con không chỉ muốn ôm người một cái, con còn muốn hôn người. Con thích người, muốn ở cùng người cơ."

Gương mặt tuấn tú vĩnh viễn không hề thay đổi của Trần Uyên hiếm khi xuất hiện vẻ bối rối, lông mày cũng nhíu lại, nhưng hắn không lập tức phủ nhận tâm ý của Mục Tinh Thần mà nói: "Ngươi vừa nhập thế, nhận thức đối với thế giới quá mức thiếu thốn, càng không hiểu thích là gì, ngươi..."

Mục Tinh Thần không đợi Trần Uyên nói xong lời cậu không muốn nghe, nhón chân lên chặn lại đôi môi mỏng lạnh kia, dòng điện tê tê dại dại cấp tốc vọt ra khắp người. Rõ ràng là mình chủ động, eo lại mềm nhũn trước, đôi mắt xinh đẹp điểm xuyết trời sao chứa đầy ngượng ngùng và hồi hộp.

Môi sư tôn thật mềm... Mục Tinh Thần đỏ mặt lè lưỡi liếm lên khóe môi đóng chặt của Trần Uyên, một giây sau liền bị người dùng sức đè bả vai đẩy ra. Cả khuôn mặt cậu đỏ như sắp nhỏ máu, cụp mắt không dám nhìn phản ứng của Trần Uyên, nhỏ giọng nói: "Con biết thích là gì, con chính là thích người."

Trần Uyên bị tiểu đồ đệ hôn, hơn nữa vì quá kinh ngạc dẫn đến khóe miệng bị liếm, cả người đều cứng ngắc. Hắn chưa từng nghĩ tới tiểu đồ đệ mà mình nhìn từ bé tới lớn, còn bảo vệ lúc hóa hình sẽ làm ra hành vi lớn gan như vậy, nhất thời suy nghĩ hỗn loạn.

Trục xuất sư môn? Dù gì cũng là đứa nhóc trông gần một trăm năm, hắn nào bỏ được.

Mục Tinh Thần mắc cỡ đỏ mặt đợi một lúc cũng không thấy Trần Uyên phản ứng thì to gan hơn, mi mắt run rẩy chu môi mình đưa đến trước mặt sư tôn, xấu hổ nói: "Sư tôn người hôn con một cái đi, rất thoải mái!"

beta: Liêm sỉ anh bé ơi :))

Vốn Trần Uyên đang suy nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào thì nghe thấy lời đại nghịch bất đạo của tiểu đồ đệ. Hắn trầm mặt không nói hai lời ép người về nguyên hình, cầm bản thể trắng không tì vết của tiểu đồ đệ bước nhanh đến trước giường hàn băng. Trong tiếng lẩm bẩm kháng nghị của tiểu đồ đệ, thả Hàn Sương Tuyết Liên trong tay lên giường, nhanh chóng bày một kết giới cực nhỏ xung quanh.

Giọng nói lạnh lùng: "Những năm qua ngươi tu tâm đã tu đi nơi nào hả?" Nói rồi lấy một bản công pháp từ nhẫn trữ vật ra: "Cẩn thận tu luyện, không được suy nghĩ lung tung."

Vứt lại một câu như vậy, Trần Uyên không quay đầu rời khỏi phòng, đồng thời bày ra mấy tầng kết giới xung quanh, đảm bảo sẽ không để người khác tùy tiện xông vào. Bấy giờ hắn mới thu tay trở lại viện, ngồi xuống liền đối mặt với ánh mắt như cười như không của sư huynh.

Trước đó vừa vào phòng thì bị tiểu đồ đệ liếm miệng, đối mặt với ánh mắt dịch chuyển của sư huynh rõ ràng hắn có thể lạnh nhạt không nhìn, nhưng... Giờ phút này hắn khó tránh khỏi lộ ra chút dấu vết, mà sư huynh hắn lại là nhân tài xuất chúng trong việc nhìn mặt nói chuyện.

Phát hiện sư đệ khác thường, chưởng môn lộ ra ý cười quả nhiên là thế, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Trần Uyên: "Đều nói đệ sẽ không động tình, xem ra là bọn họ sai rồi, hôm nay không quấy rầy đệ nữa, ngày khác lại trao đổi."

"Không phải như huynh nghĩ."

"Ừ ừ ừ, không phải như ta nghĩ, vi huynh cáo từ." Chưởng môn sờ hàng râu dài của mình cười tủm tỉm rời đi, lưu lại Trần Uyền nét mặt cứng ngắc không biết làm thế nào.

Trần Uyên ngồi một mình trong sân một hồi, rốt cuộc vẫn lo lắng tiểu đồ đệ vừa hóa hình gặp chuyện ngoài ý muốn nên mở một khe hở trên kết giới mình vừa bố trí. Ngay lập tức nghe thấy âm thanh mềm nhũn đang nói một mình của tiểu đồ đệ: "Mình còn tưởng là môi sư tôn rất cứng, không ngờ lại mềm như thế, còn lạnh nữa. Mình rất thích, hôn thật thoải mái, mình còn thích cả cái giường này nữa, lạnh lẽo rất thư thái."

"..."

"Có điều giường cứng quá, mình không cách nào đâm rễ vào được... Lạnh buốt thật thoải mái nha ~"

Hàn băng ngàn năm làm thành giường há lại chỉ lạnh buốt đơn giản như vậy, nhưng bản thể của tiểu đồ đệ là Hàn Sương Tuyết Liên, hàn băng ngàn năm đối với tiểu đồ đệ mà nói có lẽ thật sự chỉ là hơi lạnh mà thôi, Trần Uyên thở dài, khép kết giới lại.

Sau mấy trăm năm, lần đầu tiên hắn có cảm giác mờ mịt, đầu óc phình to không biết làm thế nào.

***

Tác giả có lời muốn nói

Thế giới này có sinh bé cưng nhưng không phải theo cách truyền thống mà là nở hoa kết trái ra bé cưng.