"Tạm thời khóa lại toàn bộ tình cảm và ký ức của ký chủ ở thế giới 603, chúc ký chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mới ~"
...
Mây mù lượn lờ trên đỉnh núi Bồng Lai, một đóa Hàn Sương Tuyết Liên trắng không tì vết đang từ từ hé mở nụ hoa, truyền thuyết kể rằng một cánh hoa của Hàn Sương Tuyết Liên có thể làm người bình thường chưa từng tu luyện nháy mắt kết đan bước vào kỳ Kim Đan, truyền thuyết còn kể nếu có thể ăn nguyên một đóa Hàn Sương Tuyết liên trong một lần, thậm chí có thể trực tiếp phi thăng thành tiên.
Vô số tu sĩ xem Hàn Sương Tuyết Liên là bảo vật tìm kiếm cả đời, có điều lần Hàn Sương Tuyết Liên hiện thế được ghi chép đã hơn một ngàn năm trước.
Bây giờ trong giới Tu Chân chưa có ai từng nhìn thấy Hàn Sương Tuyết Liên. Cũng không biết trên đỉnh núi Bồng Lai, một đóa Hàn Sương Tuyết Liên trắng không tì vết xấu hổ hé mở nụ hoa bên cạnh một nam tử tuấn mỹ đang nhập định tu tâm.
Đóa Hàn Sương Tuyết Liên này chính là Mục Tinh Thần, lần này cậu gặp phải tình huống khác biệt hẳn so với những thế giới trước, từ lúc cậu tiến vào thế giới này liền biến thành một đóa tiên hoa đến bây giờ đã qua một trăm năm. Suốt mấy năm đầu, cậu giống như một đóa hoa chân chính, cô độc đứng lặng giữa mây mù lượn lờ trên đỉnh núi, thời thời khắc khắc lo lắng bị mãnh thú đi ngang qua ăn sạch.
Khoảng thời gian lo lắng hãi hùng kia phải đến khi gặp Trần Uyên mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp. Lúc ấy cậu được Trần Uyên vừa bước vào Độ Kiếp kỳ thu làm đồ đệ bảo vệ, mỗi ngày đều có thể ăn linh lực thuần khiết, tốn chưa đến nửa tháng đã có thể dùng thần thức giao lưu với Trần Uyên. Nhưng cậu ngàn lần không ngờ được, chờ đợi hóa hình mà đã đợi được gần một trăm năm!
Mục Tinh Thần hoàn toàn không cách nào hình dung kích động trong nội tâm mình. Lúc này trong đầu cậu đều là nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của Trần Uyên. Cứ nghĩ tới bản thân rốt cuộc cũng có cơ hội hâm nóng cho cơ thể lạnh lẽo kia làm Mục Tinh Thần nghĩ càng ngày càng nhiều. Cuối cùng những cánh hoa đang phấn khích nở rộ bắt đầu có xu thế co lại.
Trần Uyên ngồi xếp bằng tu tâm ở bên cạnh mở to mắt, trong con mắt đen như mực phản chiếu bản thể tuyết trắng xinh đẹp của tiểu đồ đệ, giọng nói lạnh lùng: "Hồi tâm, lúc hóa hình không nên suy nghĩ bậy bạ."
Mục Tinh Thần lắc lắc nụ hoa nửa mở, mong đợi hỏi: "Sư tôn ~ người cảm thấy sau khi con biến hóa trông có đẹp không?"
"Chuyên tâm hóa hình."
"Con muốn nói chuyện với người, sư ..." chữ tôn mới ra một nửa đã bị cưỡng ép ấn về. Mục Tinh Thần bị Trần Uyên hạ chú cấm ngôn, nửa chữ cũng không thể nói liền tủi thân thân lắc lư cánh hoa. Phát hiện người ngồi bên cạnh đã nhắm mắt lại, đành tội nghiệp tiếp tục cố gắng hóa hình.
Mục Tinh Thần là bảo vật thiên hạ hiếm thấy Hàn Sương Tuyết Liên. Quá trình hóa hình tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, còn lan cả ra xung quanh, có điều lan ra chưa đến hai mét đã bị kết giới vô hình chặn lại. Là kết giới mà Trần Uyên đã bố trí để phòng ngừa lúc tiểu đồ đệ hóa hình, mùi thuốc tỏa ra sẽ gây nên đại loạn.
Hơn nữa hắn không chỉ bố trí một tầng kết giới, toàn bộ đinh đủi Bồng Lai gần như bị tầng tầng lớp lớp kết giới bao trùm. Chỉ cần hắn không cho, không có bất kỳ người nào có thể xông vào lúc này.
Nội tâm Trần Uyên không hề bình tĩnh giống biểu hiện bên ngoài, mùi thuốc phát ra từ người tiểu đồ đệ đang điên cuồng chui vào trong cơ thể hắn, đồng thời chỉ mới ngửi thấy mùi thuốc thôi mà vách ngăn đột phá nhiều năm hắn chưa đụng tới đã bắt đầu chậm rãi buông lỏng, nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt để tu luyện.
Trần Uyên nhíu mày kiếm, chỉ mới là mùi thuốc mà thôi... Đây chính là Hàn Sương Tuyết Liên bị vô số người điên cuồng tìm kiếm sao? Nếu thả ra, nhất định thiên hạ sẽ đại loạn.
Bởi vì nhiều năm qua, Mục Tinh Thần vẫn luôn ăn linh khí thuần khiết mà Trần Uyên tu luyện, cộng thêm chính cậu vốn là tiên hoa chí bảo nên quá trình hóa hình cực kỳ thuận lợi. Trước sau không đến mười lăm phút, Hàn Sương Tuyết Liên tuyết trắng biến thành một thiếu niên trắng trắng mềm mềm ngũ quan tinh xảo.
Trong nháy mắt thiếu niên trắng nõn xuất hiện bên người, trên người liền có thêm một chiếc trường sam mang theo mùi hương của Trần Uyên. Trường sam kia đối với Mục Tinh Thần vừa hóa hình mà nói thật sự quá lớn, cơ thể trắng trắng mềm mềm được che đậy cực kỳ chặt chẽ.
"Ngồi xuống, định thần."
Dù gì cũng làm một đóa hoa trăm năm, Mục Tinh Thần hóa hình thành công giống như một đứa bé sơ sinh, chưa thể điều khiển cơ thể của mình. Sau khi phát hiện cố gắng thế nào cũng không thể điều khiển tay chân, vui sướng khi hóa hình liền bị bối rối chiếm cứ: "Sư tôn... Con, hình như con hóa hình thành người tàn phế, con không động đậy được!"
Giọng nói ấm ức đáng thương của tiểu đồ đệ gần trong gang tấc, Trần Uyên đang nhắm mắt bỗng mở to. Nhìn thấy cảnh tiểu đồ đệ không nhúc nhích nằm trên mặt đất, khóe mắt còn ứa nước, hắn im lặng hai giây, nói: "Bản thể của con là linh dược chí bảo thế gian hiếm thấy, bên trong nước mắt chứa phần lớn dược lực thuần khiết, bời vì chút chuyện nhỏ này mà khóc, dược lực không đâu lại bị lãng phí."
Mục Tinh Thần đang đợi Trần Uyên an ủi trừng to mắt. Bị con ngươi thâm thúy lạnh nhạt của sư tôn nhìn chằm chằm lại càng thêm tủi thân, nước mắt cũng càng nhiều nhưng cậu cứng rắn kìm nén không để rơi xuống, run giọng nói: "Vậy, vậy sư tôn người lấy thứ gì đó hứng nước mắt của con đi, sẽ không lãng phí."
Trần Uyên im lặng mấy giây, gật đầu: "Nói có lý." (Cái gì zị nè, đang tu tiên sao tấu hề ngang zị =)))
Mục Tinh Thần không động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Uyên lấy một bình sứ nhỏ ra. Cậu chỉ cảm thấy khóe mắt giống như bị gió khẽ lướt qua đã thấy bình sứ nhỏ bị nút lại: "Sư tôn?"
"Chỉ là tạm thời không động đậy được, nhắm mắt tu tâm, đợi dược lực trong kết giới tan đi rồi dẫn con về tông."
Thật vô tình!
Mục Tinh Thần cực kỳ tủi thân. Cậu rất muốn Trần Uyên cẩn thận an ủi mình một chút: "Sư tôn... Có thể..." lời còn chưa nói hết đã bị hạ chú cấm ngôn. Cậu thậm chí còn không biết chú cấm ngôn lúc trước được giải lúc nào.
Toàn bộ đỉnh núi Bồng Lai yên tĩnh, dược lực tràn lan trong không khí nhanh chóng bị hấp thụ hoàn toàn, một phần tiến vào trong cơ thể Trần Uyên, một phần bị hoa cỏ thực vật xung quanh hút đi. Hết dược lực, cảnh vật khô cằn xung quanh do bị Mục Tinh Thần hóa hình hút hết linh khí liền hiện ra.
Mục Tinh Thần không có linh khí nuôi dưỡng, trên da bắt đầu xuất hiện một ít đường vân rất nhỏ. Cậu không cảm thấy đau mà ngược lại có ảo giác như rễ của mình được trồng trong sa mạc.
Trần Uyên phát hiện không đúng, xoay người ôm tiểu đồ đệ không cách nào động đậy, linh lực thuần khiết được hắn đưa vào trong cơ thể Mục Tinh Thần: "Hấp thu." Nói rồi ôm người nhanh chóng rời khỏi đỉnh núi bị hút hết linh khí. Sau năm hơi thở đã xuất hiện trong tông.
Biết sư tôn không ở đây, đại đồ đệ đang chuẩn bị rời đi đụng thẳng vào Trần Uyên ôm Mục Tinh Thần trở về. Hắn quên sạch hành lễ vấn an, khiếp sợ trừng mắt nhìn thiếu niên được sư tôn ôm trong lòng.
Ông trời ơi...! Tại sao sư tôn ra ngoài một chuyến lại ôm một thiếu niên xinh đẹp quay về?!
Trần Uyên bị ánh mắt khiếp sợ của đại đồ đệ nhìn chằm chằm rất khó chịu, lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì."
Đại đồ đệ lấy lại tinh thần, vội thưa: "Tông, tông chủ bảo con chuyển lời với người là di tích sắp mở, mong trong khoảng thời gian này ngài đừng ra ngoài."
Trần Uyên gật đầu, thấy đại đồ đệ không sao liền ôm tiểu đồ đệ còn chưa thể tự mình thu liễm dược lực về nhà. Trong phòng hắn có một chiếc giường hàn băng, là hàn băng ngàn năm hắn cắt ở trong một di tích vài thập niên trước làm ra, rất có ích với tu hành. Mà Hàn Sương Tuyết Liên vốn ưa lạnh, bèn trực tiếp đặt Mục Tinh Thần không cách nào động đậy lên giường.
Hắn đứng bên giường từ trên cao nhìn xuống tiểu đồ đệ đang trông mong nhìn mình: "Trong vòng ba ngày học cách tự mình thu liễm dược lực, nếu sau ba ngày vẫn còn dược lực tản ra ngoài, con tự về đỉnh núi tu hành."
Mục Tinh Thần trước hết thử phát ra âm thanh, phát hiện chú cấm ngôn đã được giả, uất ức nói: "Nhưng hiện tại con không động đậy được, không động thì không cách nào tu hành."
"Con khác với người thường."
"Sư tôn..."
Đối với tiểu đồ đệ nũng nịu, Trần Uyên hoàn toàn không hề bị lay động: "Im lặng, tu hành."
Ở chung gần một trăm năm, Mục Tinh Thần quá rõ ràng tính tình của Trần Uyên. Chỉ cần hắn nói gì vượt qua ba lần, vậy thì không có bất kỳ khoan nhượng nào nữa. Và rõ ràng hắn đã nói tu hành vượt qua ba lần.
Mục Tinh Thần nũng nịu không có kết quả đành phải uất uất ức ức nhắm mắt lại, cố gắng cuốn dược lực tràn lan vào trong cơ thể. Mà sau khi hệ thống ghé vào tai cậu nhắc nhở cậu vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, cậu mới nhớ ra mình tới đây chủ yếu vì nhiệm vụ. À... Người vừa nói chuyện với Trần Uyên chính là nhân vật thụ chính, ban nãy sự chú ý của cậu đều ở trên người Trần Uyên, không chú ý xem dáng dấp nhân vật thụ chính trông ra sao.
Không còn cách nào. Một trăm năm thật sự quá dài. Làm một đóa hoa ở chung với Trần Uyên một trăm năm, nháy mắt hóa hình cậu không có nhào vào ngực Trần Uyên chà chà cọ cọ đã là rất thận trọng.
Hệ thống nghe thấy tiếng lòng của ký chủ im lặng hai giây, sâu kín mỉa mai: "Ký chủ, không phải cậu thận trọng, là cơ thể không động đậy được của cậu không cho phép!"
Mục Tinh Thần bị hệ thống vạch trần không hề xấu hổ, thẳng thắn hùng hồn nói: "Hắn là sư tôn của tôi, tôi muốn ôm hắn một cái không phải rất bình thường à."
Nhưng cậu còn muốn hôn hắn.
Mục Tinh Thần là bảo vật linh dược tiên hoa thành tinh, cậu có thể hóa hình thành công chính là trời cao đã thiên vị cậu. Vì vậy cậu chỉ dùng chưa tới hai ngày đã thu liễm toàn bộ dược lực tràn lan vào trong cơ thể. Sau này chỉ cần cậu cẩn thận một chút, không bị thương là không ai có thể biết cậu chính là Hàn Sương Tuyết Liên trong truyền thuyết.
Trên giường hàn băng, Mục Tinh Thần bị quấn trong trường sam trừng to mắt, liều mạng giật giật ngón tay. Chỉ một động tác như vậy thôi đã làm cậu mệt thở hồng hộc, nhưng chỉ cần khống chế được một phần cơ thể, điều khiển những bộ phận khác cũng là thuận lý thành chương.
Mục Tinh Thần nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường đang tản ra hàn khí: "Tôi có thể chuyển động rồi!" Nằm trên giường y như xác chết ba ngày, giờ phút này rốt cuộc có thể động đậy Mục Tinh Thần vui sướng suýt thì phát khóc. Nhưng nghĩ tới Trần Uyên từng nói nếu cậu rơi nước mắt sẽ rất lãng phí, bèn méo miệng cứ thế ép nước mắt xuống.
"Chúc mừng ký chủ ~"
"Cảm ơn!"
Vừa điều khiển được cơ thể vẫn còn chưa thích ứng, Mục Tinh Thần vội vàng bò dậy khỏi giường hoạt động cơ thể. Sau khi cậu cảm thấy lúc đong đưa cánh tay không còn bất kỳ khó khăn gì nữa mới nhanh chóng nhảy xuống giường, hai tay túm lấy trường sam dài quét đất, đi chân đất bước nhanh về phía cửa.
Mới chạy đến cửa, cửa phòng liền bị đẩy ra, Trần Uyên tuấn mỹ vô song xuất hiện ở cửa. Nhìn thấy tiểu đồ đệ mặt mũi tràn đầy vui sướng thì bừng tỉnh. Hắn quên mất trong phòng còn có người.
Mục Tinh Thần không chú ý đến khác thường trong nháy mắt đó của Trần Uyên. Nhìn thấy hắn thì kích động buông tay đang túm trường sam, dang tay nhào về phía người gần trong gang tấc, kéo dài giọng nũng nịu: "Sư tôn ~ con có thể chuyển động rồi!"
Trần Uyên đưa tay tiếp được tiểu đồ đệ suýt bị quần áo làm trượt chân, cảm nhận kích động và vui sướng phát ra từ nội tâm, sau khi do dự không đẩy người ra: "Đứng vững, chào hỏi sư bá của con đi."
"Sư tôn, cuối cùng con cũng ôm được người."
Hai âm thanh gần như đồng thời vang lên. Mục Tinh Thần chà chà cọ cọ vào lồng ngực tản ra cảm giác mát mẻ làm cậu cảm thấy rất thoải mái của Trần Uyên, mãi sau mới nhận ra từ lời nói của sư tôn rằng bên cạnh còn có những người khác. Cậu ngơ ngác quay đầu, liền thấy một một ông lão râu ria thật dài cũng đang bối rối nhìn cậu.