Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 78: Tôi muốn báo cảnh sát, em trai tôi mất tích.



Edit & Beta: June

***

Mục Tinh Thần ở trên giường không thể nào ngủ tiếp, Lục Văn Dật ôm em trai đi tắm rửa xong thì bê về phòng của mình, tràn ngập yêu thương mà ngậm và liếm lấy đôi môi bị hôn đến sưng tấy của em trai: "Ngủ ngon cục cưng, anh yêu em."

Cuối cùng đêm nay Lục Văn Dật cũng đợi được đến lúc em trai chủ động cầu hoan lấy lòng mình nên đã có được giấc mơ đẹp nhất trong đời kể từ lúc có ký ức. Trong mơ em trai không bị tai nạn không cần di chuyển dựa vào xe lăn, hắn không phải Lục Văn Dật cũng không phải là anh trai của Mục Tinh Thần nhưng cậu vẫn thân mật gọi hắn là anh trai.

Họ lớn lên cùng nhau, phiêu lưu cùng nhau, có một con mèo tên là Bốn Chân... Cùng ôm ấp chú mèo trên xích đu trong nhà, ngọt ngào mà hôn nhau.

Mọi thứ trong mơ đều tuyệt đến mức hạnh phúc viên mãn, dường như Lục Văn Dật còn từ từ cười tỉnh lại từ trong mơ. Ngay một giây trước khi rời cảnh trong mơ, những cảm xúc kia dần dần biến mất, trong mơ có tốt mấy cũng không bằng hiện thực, huống chi em trai còn đã nhẹ nhàng chấp nhận hắn.

Lục Văn Dật tỉnh lại nhưng không hoàn toàn tỉnh táo, muốn ôm chặt hơn người vốn phải nằm trong lồng ngực mình nhưng khi cánh tay kia quò quạng hai lần nhưng hụt, cơn ngái ngủ nặng nề vừa xong đột nhiên bốc hơi không dấu vết.

Lục Văn Dật mở to mắt nhìn bên cạnh mình, vì màn cửa rất dày đã che chắn toàn bộ ánh sáng nên căn phòng rất tối, hắn không thể nhìn thấy cái gì nhưng lúc thức dậy mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của ai đó. Im lặng năm giây, Lục Văn Dật đưa tay về phía tủ đầu giường để bật đèn.

Bên cạnh không có hình bóng người quen thuộc, hắn đưa tay sờ nhiệt độ trong chăn, lạnh quá... Em trai không có trong phòng, mà cũng đã rời đi từ lâu.

Sau khi nhận ra được điều này, sự hạnh phúc và dịu dàng vì giấc mơ trong ánh mắt Lục Văn Dật tiêu tan đi hẳn. Hắn vén chăn xuống giường, dép cũng không thèm xỏ mà bước nhanh đến phòng Mục Tinh Thần, bên trong còn lưu lại mùi hương của một trận làm tình dữ dội.

"Tách" một tiếng, đèn trong phòng được mở lên, ánh mắt Lục Văn Dật quét qua căn phòng một lần rồi đi đến đầu giường cầm kính của mình đeo lên. Sau đó hắn nhanh chóng mở tủ quần áo ra, nhìn là thấy bên trong không thiếu thứ gì.

Hắn mất nửa tiếng để xác nhận rằng em trai mình đã biến mất, và nhận ra rằng sự chủ động của em trai hôm qua không phải là vì đã chấp nhận hắn mà chính là từ biệt mình.

Lục Văn Dật đứng trong sân, tay cầm điện thoại của Mục Tinh Thần, ánh mắt vừa lo lắng lại vừa đáng sợ. Dường như hắn muốn bóp nát cái điện thoại, cười lạnh nói thầm: "Không phải anh đã nói là không cho đi sao? Tại sao không ngoan ngoãn nghe lời? Tại sao còn muốn bỏ đi?"

Biết được em trai lén bỏ chạy nhân lúc mình ngủ, Lục Văn Dật đã phẫn nộ cực kỳ, trong đầu chỉ còn suy nghĩ vặn vẹo rằng đợi lúc tìm được người, hắn sẽ dùng xích nhốt em trai trong nhà, ăn uống ngủ nghỉ chỉ có thể dựa vào hắn. Hắn cũng thấy có lẽ với đôi chân kia thì em mình không chạy được bao xa.

Nhưng khi mở điện thoại ra xem định vị hắn đã gắn ở xe lăn thì nhận được tin nhắn rằng định vị đã bị tắt đi, khi hắn xem video ghi lại ở mấy con phố lân cận thì cũng thấy tín hiệu đã bị làm nhiễu, lúc này mới hậu tri hậu giác cảm nhận được nỗi sợ rằng mình sắp thật sự mất đi em trai.

Em trai bỏ trốn, mà hắn loanh quanh một buổi chiều cũng không tìm được tung tích nào.

...

Đêm khuya, trong đồn cảnh sát.

"Nể tình lần đầu vi phạm nên đối phương cũng không muốn truy cứu nhiều, chỉ là phê bình và giáo dục lại, đền bù tiền thuốc men xong thì dẫn người đi."

Mặt mũi Lý Chúc đầy mồ hôi gật đầu vội: "Vâng, làm phiền rồi ạ." Cậu ta tranh thủ đi theo chú cảnh sát làm thủ tục, xin lỗi và bồi thường tiền thuốc thang xong thì đi đến phòng tạm giam, nhanh chóng nhìn thấy Lục Văn Dật ngồi đó với khuôn mặt tím bầm sưng vù và đôi mắt trống rỗng.

Trông Lục Văn Dật như thế này có thể nhìn thấy sự chán nản và tuyệt vọng khắp người, Lý Chúc chỉ nhìn thấy Lục Văn Dật thế này một lần duy nhất sau khi mẹ hắn mất. Cậu ta đứng tại chỗ giật mình, lời mắng ra đến cổ cũng nghẹn lại.

Lúc đầu khi nghe điện thoại của cảnh sát, bảo cậu ta đến đồn nhận người, phản ứng đầu tiên của Lý Chúc là Lục Văn Dật và Mục Tinh Thần xảy ra vấn đề lớn rồi, có thể người kia đã mất khống chế làm cho em trai trọng thương hoặc tệ hơn là chơi đến chết, nhưng nghe đến đoạn hắn đánh nhau với bảy tám người, còn đánh người ta đến tơi bời hoa lá máu me đầm đìa nên mới bị bắt, lúc ấy Lý Chúc mới nhẹ nhàng thở ra nhưng lại càng thêm lo lắng.

Dù sao trong ấn tượng của cậu ta thì dù anh Lục có bệnh tâm lý nhưng cũng chưa từng đánh ai, cũng sẽ không bao giờ làm việc không có kết quả rõ ràng. Thế mà giờ hắn lại bị bắt vào đồn cảnh sát, người duy nhất có thể gây ra sự chuyển biến này hẳn chí có Mục Tinh Thần.

Cuối cùng Lý Chúc cũng nhận ra, lên tiếng gọi: "Anh Lục."

Lục Văn Dật ngồi trong phòng tạm giam, đôi mắt không hề có bất kỳ phản ứng nào, mãi đến khi cảnh sát lên tiếng hắn mới như bừng tỉnh, mặt không biểu cảm đứng lên, giọng khàn khàn nói: "Tôi muốn báo cảnh sát, em trai tôi mất tích."

Không tìm thấy Mục Tinh Thần?

Lý Chúc sửng sốt một chút, thứ xuất hiện trong đầu cậu ta là không thể nào có chuyện đó. Coi như Mục Tinh Thần có chân tay khỏe mạnh đầy đủ thì cũng khó mà chạy thoát dưới ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ của Lục Văn Dật, chưa kể chân tay Mục Tinh Thần còn thế kia, đi đường còn phải dùng xe lăn... Là người tàn tật.

Sao cậu có thể chạy trốn được? Sao Lục Văn Dật lại để cậu trốn đi?

"Không thấy từ lúc nào?"

"Buổi sáng nay."

"Em trai cậu bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi tuổi."

Nghe đến câu trả lời này, trên mặt vị cảnh sát hiện lên nét khó coi, tức giận nói: "Hai mươi tuổi là người trưởng thành rồi, không thấy một ngày là chuyện bình thường, nói không chừng bây giờ đã về nhà rồi."

Hai tay Lục Văn Dật nắm lại thành nắm đấm bên người rồi lại từ từ buông ra, hắn nhìn mặt của vị cảnh sát, không biểu cảm gì mà nói một câu vừa trầm vừa khó nghe: "Nhà có tôi, em ấy sẽ không về đâu."

Vị cảnh sát đã thấy nhân gian muôn màu mà lúc nghe Lục Văn Dật vừa cười vừa nói cũng phải thấy lạnh người: "Cậu về nhà xem trước đi đã."

Lý Chúc đứng một bên suy nghĩ lan man rất nhiều, cậu ta lo lắng Mục Tinh Thần làm việc gì dại dột, cũng sợ Lục Văn Dật phát điên tại chỗ nói ra chuyện của hắn và Mục Tinh Thần, vội vàng nói: "Em trai của anh ấy không như thường, em trai anh ấy là người tàn tật, tâm trạng gần đây cũng không tốt, giờ bỗng nhiên bỏ nhà đi, tôi sợ cậu ấy làm việc dại dột."

"Người tàn tật sao?"

"Vâng, cậu ấy không đi được, phải dùng xe lăn mới có thể..."

"Rầm" một cái, đúng lúc Lý Chúc đang nói rõ tình huống với cảnh sát thì không để ý nên bị Lục Văn Dật tấn công, cậu ta bị ngã đau điếng đến suýt thì chửi mẹ nó: "Đm anh làm gì đấy" "Tự dưng nổi điên cái đ gì?"

Cảnh sát tức giận mắng: "Buông tay!"

Lục Văn Dật khư khư nắm chặt lấy cổ Lý Chúc, năm ngón tay khóa chặt chật vật giữa bóp chặt thêm và thả lỏng ra, chút lý trí còn sót lại cảnh báo hắn đừng giết bạn mình. Bàn tay cảnh sát đã cố gắng hết sức nhưng cũng không thể kéo tay hắn ra, mu bàn tay hắn nổi đầy gân và mạch máu vì tức giận.

Có một cơn bão đang càn quét trong đôi mắt thâm thúy kia, Lục Văn Dật nhìn Lý Chúc đang chật vật dưới tay mình, giọng hắn lạnh như băng: "Em ấy không tàn tật."

Lý Chúc nhanh chóng bị bóp cổ đến đỏ bừng cả mặt, là cậu đã chạm đến vẩy ngược của Lục Văn Dật. Cậu ta ho khan, luôn miệng xin lỗi. mãi đến lúc được buông ra cậu ta mới nắm cổ ho khan kịch liệt, nhìn sang thì thấy cảnh sát đang đè ngã Lục Văn Dật mặt vô cảm xuống đất.

Trong trí nhớ của mình, Lục Văn Dật chưa bao giờ phải chật vật như vậy, hắn nhanh chóng thay đổi ánh mắt: "Nhanh giúp tôi tìm người, tôi sợ có điều ngoài ý muốn."

Khoảng cách từ đồn cảnh sát đến đường rất gần, Mục Tinh Thần đứng ở cửa sổ nhìn thấy Lý Chúc gặp Lục Văn Dật để hoàn thành nhiệm vụ xong thì kéo khẩu trang lên, rũ mắt điều khiển xe lăn rời đi.

Bình thường thỉnh thoảng hệ thông mới xuất hiện một lần, hôm nay nó lại lên tiếng hỏi thăm: "Ký chủ định làm gì? Cậu không có tiền cũng không có thẻ căn cước, điện thoại cũng không có nốt. Trước khi hoàn thành hẳn nhiệm vụ của thế giới này thì phải sống thế nào đây?

"Tôi chưa nghĩ ra." Mục Tinh Thần mờ mịt lắc đầu.

Hệ thống liền đổi chủ đề khác để hỏi cậu: "Vậy đêm nay cậu định làm thế nào? Ngủ ở đâu đây?"

Quyết định rời đi đã được nghĩ kỹ trong hai ngày nhưng ngoài xe lăn ra thì Mục Tinh Thần không đem theo cái gì vì vốn hệ thống không thể xử lý dấu vết của những thứ đó. Nếu mang đi mà có khả năng bị truy vết, cậu không thể liều lĩnh để bị bắt lại được.

Cậu quá sợ hãi, sợ Lục Văn Dật bỗng nhiên nổi điên, ép cậu làm tình ngay trước mắt ba trong lúc ba còn tỉnh, sợ rằng hắn sẽ gửi những clip sex kia lên mạng, càng sợ hơn là hắn sẽ nhốt cậu trong phòng ngủ mãi mãi, mà sợ nữa là cậu sẽ quên mục đích ban đầu mình đến nơi này sau thời gian dài bị giam lỏng tỏng nhà, không thể nào hoàn thành nhiệm vụ mà đã sẽ chết mất.

Hệ thống nhìn ký chủ yếu ớt, đưa ra đề nghị: "Đêm nay ký chủ đi đến công viên sau đồn cảnh sát nghỉ ngơi đi, ở đây an toàn."

Mục Tinh Thần nghe theo lời đề nghị của hệ thống, cẩn thận từng li từng tí đến công viên sau đồn cảnh sát, cuối cùng dừng lại ở chỗ đèn đường gần đó nhất. Cậu kéo mũ lại che mặt rồi cứ thế mà ngủ, sau khi thức dậy sẽ tính xem về sau phải sống như thế nào.

Mục Tinh Thần ôm cánh tay ngủ rất nhanh, hai tiếng sau cậu bị hệ thống đánh thức, nói với cậu rằng Lục Văn Dật và Lý Chúc đang rời khỏi đồn cảnh sát và đi về hướng này. Cậu sợ đến nỗi trái tim suýt thì ngừng đập, bị Lục Văn Dật tìm được thì chỉ có nước chết thật.

Cũng may Lục Văn Dật và Lý Chúc dừng lại ở đường cái cách đó năm mét, Mục Tinh Thần không dám thở mạnh, hận không thể chui vào trong cái xe lăn.

"Nhìn gì đấy?"

Lục Văn Dật không để ý câu hỏi của Lý Chúc, ánh mắt hắn đảo quanh đây không chừa tấc nào, sau khi không phát hiện ra gì khác lạ hắn mới đè cảm giác kì quái trong lòng xuống, đưa tay về phía Lý Chúc: "Đưa điện thoại cho tôi."

Lý Chúc vừa mới bị hắn bóp cổ xong, tức giận nói: "Anh không có điện thoại à?" Sau đó vẫn lấy điện thoại của mình ra mở khóa và đưa cho Lục Văn Dật, cậu nhìn hắn rồi yên lặng thở dài.

Lý Chúc cảm thấy chỉ cần Mục Tinh Thần không muốn chết thì tìm cậu cũng dễ thôi. Cậu ta nhẹ giọng khuyên nhủ: "Anh tìm được Mục Tinh Thần thì đừng ép buộc cậu ấy nữa."

Từ khuôn mặt của Lục Văn Dật bây giờ thì không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, Lý Chúc thấy hắn gọi một cuộc điện thoại thì bình tĩnh lại, nhưng ngay sau đó khi nghe hắn thuật lại tình huống thì cũng dần kinh sợ. Cậu ta chờ Lục Văn Dật cúp máy thì thấp giọng hỏi: "Có người giúp cậu ấy ư?"

Lục Văn Dật đưa điện thoại cho Lý Chúc, dù có rũ mắt xuống cũng không che được sự vặn vẹo bên trong ánh mắt điên cuồng kia, giọng hắn vừa bình tĩnh vừa tỉnh cáo: "Tôi sẽ tìm được."

Lý Chúc nhìn Lục Văn Dật, trong chốc lát cậu ta không biết Lục Văn Dật sẽ tìm được Mục Tinh Thần hay là tìm được người đang giúp Mục Tinh Thần trốn đi. Giả dụ mà có tìm được cả hai thì cậu ta không dám nghĩ sau khi Lục Văn Dật tìm được Mục Tinh Thần sẽ như thế nào, nhưng mà chắc chắn người giúp Mục Tinh Thần bỏ trốn sẽ phải chết.

Người đó chắc chắn sẽ bị Lục Văn Dật điên cuồng giết chết bằng một cách không liên quan đến hắn.

Lý Chúc biết Lục Văn Dật làm được nên sợ hãi cảnh cáo: "Anh đừng có làm loạn! Bây giờ việc quan trọng nhất là tìm Mục Tinh Thần, còn em mặc kệ anh làm gì với Mục Tinh Thần mới khiến cậu ấy bỏ đi, nhưng sau khi tìm được cậu ấy anh không được thế nữa, nếu không anh sẽ thật sự mất đi cậu ấy."

Lục Văn Dật nghe được thì nở nụ cười: 'Tôi sẽ đi tìm em ấy, để đời này em ấy không thể rời khỏi tôi, em ấy muốn đi ư... Vậy để em ấy không đi được nữa đi, dù sao đôi chân kia cũng không ảnh hưởng gì, cậu nói có phải không?"

Lý Chúc bị Lục Văn Dật làm cho rùng mình bằng những câu nói kia, lông tơ toàn thân cậu ta dựng đứng, lắp bắp mở miệng: "Lục Văn Dật, anh đi gặp bác sĩ tâm lý đi, anh điên rồi."