Bước chân dần đi về phía nhóm người cuối cùng của Trần Uyên hơi ngừng lại, hắn cụp mắt quét qua gương mặt ửng đỏ của Mục Tinh Thần, đôi mắt luôn luôn chẳng hề gợn sóng dần bị cảm xúc phức tạp chiếm cứ.
Tiểu đồ đệ thật sự tưởng đó chỉ là mơ. Hiện tại quyền chủ động nằm trong tay, hắn có thể lựa chọn giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng... Hắn không thể nào làm như thế. Vứt bỏ cảm xúc phức tạp đi, hắn thật sự không nỡ để tiểu đồ đệ vừa hóa hình nhập thế liền mơ hồ nộp mình ra mà cái gì cũng không biết.
Trần Uyên im lặng thở dài: "Nằm mơ thấy gì?"
Rõ ràng người chủ động muốn nói với Trần Uyên mình mơ mộng xuân là Mục Tinh Thần, nhưng đến khi thật sự bị hỏi nằm mơ thấy gì thì cậu lại thẹn thùng không mở miệng được: "Cũng không, không có gì." Nói rồi vùi mặt vào giữa cổ Trần Uyên, dính sát cần cổ lạnh buốt của sư tôn nhà mình, mặt nóng không dám ngẩng lên.
Hai tay Mục Tinh Thần ôm thật chặt cổ Trần Uyên, nghĩ đến nội dung giấc mơ cậu lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Cậu cũng không ngờ một trăm năm cậu chưa từng nằm mơ, một lần mơ liền mơ thấy... Mơ thấy được sư tôn đụ.
Xuyên qua cửa vào di tích là một thế giới khác. Trần Uyên ôm đồ đệ đến giờ vẫn xấu hổ không ngẩng đầu lên, tách khỏi những tu giả đang cẩn thận từng li từng tí thăm dò xung quanh đề phòng phát động cấm chế. Ban đầu hắn định tiến vào lấy đồ rồi đi, nhưng biến cố ở cổng di tích làm hắn tạm thời thay đổi chú ý.
Nếu di tích cho rằng tiểu đồ đệ là người bình thường, có lẽ cái ao kia sẽ có tác dụng với cậu.
Càng đi vào trong, xung quanh đã không còn người khác, Trần Uyên cũng không nhắc bảo người trong ngực mình đi xuống. Cảm giác khuôn mặt nhỏ dán vào cổ mình vẫn nóng bất thường như cũ, hắn bất đắc dĩ chủ động nói sang chuyện khác: "Bên trong di tích này có một nơi khá tốt cho con, vi sư... ta lấy đồ xong rồi dẫn con đi."
"Vâng." Vì môi còn dán ở cổ Trần Uyên nên giọng nói của Mục Tinh Thần có vẻ hơi mập mờ. Cậu không để ý sư tôn nhà mình đã sửa lại xưng hô. Sau khi được ôm đi một đoạn đường, cậu đỏ tai, thẹn thùng ghé vào tai Trần Uyên, mềm giọng nói: "Sư tôn ~ con mơ thấy mình thân mật với người đấy ạ."
"Ừm."
"Chỉ ừm thôi ạ?"
Mục Tinh Thần thấy gương mặt sau khi thay đổi tướng mạo của Trần Uyên tỏ vẻ bình thường không có gì lạ, thậm chí còn hơi nghi hoặc kiểu "còn muốn phản ứng như thế nào nữa," thì cảm thấy tủi thân ngay lập tức. Quả nhiên trong hiện thực tính tình sư tôn rất lạnh nhạt, nếu không sao có thể không có phản ứng gì sau khi nghe cậu nói vừa làm tình với hắn?
Mục Tinh Thần tự mình tức giận lại không biết giận cái gì. Cậu rầu rĩ không vui gối cằm lên vai Trần Uyên, chưa từ bỏ ý định nói: "Nơi đó của người cũng rất lạnh." Phát hiện Trần Uyên vẫn chẳng có phản ứng gì, cậu càng nói càng lớn mật: "Hơn nữa rất lớn, lúc đi vào làm con đau, nhưng chỉ đau một chút thôi sau đó rất dễ chịu."
Trần Uyên đang ôm Mục Tinh Thần đi vào trong bỗng dừng lại. Rõ ràng mấy trăm năm trước hắn đã hoàn toàn dứt bỏ sinh lão bệnh tử của người phàm, nhưng giờ phút này lại cảm thấy cực kỳ nhức đầu. Người trong ngực đơn giản chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, ôm thì bỏng đến hoảng nhưng ném đi thì không nỡ.
"Mà người còn dùng rất nhiều sức. Con bảo người nhẹ một chút người cũng không chịu."
Phát hiện cậu có vẻ muốn nói hết chi tiết lần phiên vân phúc vũ trong mơ ra, Trần Uyên vội vàng lên tiếng ngăn lại: "Được rồi. Con xuống trước đi, vi sư có chuyện muốn nói với con."
Mục Tinh Thần tưởng mình nói chuyện trong mộng làm Trần Uyên tức giận, hơi sợ hãi ôm chặt cổ hắn, quật cường lắc đầu: "Cơ thể con không thoải mái, con muốn người ôm."
Nghe vậy, Trần Uyên cũng không cưỡng ép cậu xuống nữa. Hắn cân nhắc sắp xếp ngôn từ, nói: "Con còn nhỏ..."
"Sư tôn! Con đã một trăm tuổi rồi!" Hàn Sương Tuyết Liên trăm năm chắc chắn không thể hóa hình, nhưng từ lúc Mục Tinh Thần đến cho tới bây giờ đã qua một trăm năm, cho nên trong ý thức của cậu, bản thân đã một trăm tuổi.
Trần Uyên bị ngắt lời cũng không tiếp tục nhắc lại tuổi của cậu, hắn nói: "Con vừa mới hóa hình nhập thế, thế gian này còn rất nhiều chuyện thú vị con chưa từng thấy qua..."
"Sư tôn!" Nghe ra Trần Uyên muốn nói cái gì Mục Tinh Thần lần nữa lên tiếng ngắt lời. Cậu cũng không phải thật sự chưa từng thấy qua thế gian phồn hoa. Mặc dù mấy thế giới trước xảy ra chuyện gì cậu đều không có ký ức gì, nhưng cậu biết rõ ở thế giới này, cậu chỉ muốn Trần Uyên, dù không làm nhiệm vụ cũng muốn đi với hắn.
"Con không muốn biết thế gian có bao nhiêu náo nhiệt, con chỉ muốn đi cùng người." Lần thứ không biết bao nhiêu tỏ rõ tâm ý, Mục Tinh Thần uất ức, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước: "Chúng ta ở cùng nhau đã một trăm năm rồi, hiện tại con hóa hình nên người không cần con nữa sao?"
"Không phải không cần con."
Dù thần sắc trên mặt Trần Uyên thay đổi không nhiều, nhưng Mục Tinh Thần luôn có thể dễ dàng phát hiện thái độ của hắn đã mềm xuống, lập tức thuận thế trèo lên lên án: "Vậy bây giờ người nói những lời này không phải là muốn đuổi con đi ư?!"
Trần Uyên bất đắc dĩ: "Vi sư chỉ muốn con nghĩ rõ ràng."
"Con đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi." Mục Tinh Thần tủi thân ghé lên vai Trần Uyên: "Con nằm mơ thân mật với người, hơn nữa con cảm thấy rất dễ chịu, rất muốn... Vậy còn chưa rõ ràng sao?"
Nghĩ tới lần nữa rốt cuộc cậu vẫn xấu hổ không thể nói ra, cậu buồn bực hé miệng lặng lẽ cắn bả vai Trần Uyên nhưng rồi nhanh chóng nhả răng ra.
"Đó không phải mơ."
"A?" Mục Tinh Thần không kịp phản ứng, mặt mũi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Trần Uyên cũng đang nghiêng đầu nhìn mình, ngốc nghếch hỏi: "Sư tôn người nói gì cơ?"
Trần Uyên thoáng nhíu mày, thở dài giải thích chuyện di tích xem Mục Tinh Thần như người thường mà bảo vệ xong, bất đắc dĩ nói: "Vi sư..." Hắn dừng một chút, cảm thấy đổi cách xưng hô thật sự có hơi khó liền không cưỡng cầu nữa, nói tiếp: "Nguyên thần của vi sư vào giấc mơ của con, vốn chủ ý là vào để mang con ra."
Ra thì quả thật là ra rồi, nhưng việc không nên làm cũng đã làm xong rồi.
Mục Tinh Thần ngây ngẩn nhìn vào đôi mắt chứa đầy bất đắc dĩ và tâm tình rất phức tạp của Trần Uyên. Cậu căng thẳng, ngượng ngùng túm tóc mình, nhỏ giọng hỏi: "Vậy, vậy sư tôn kia không, không phải do con mơ, mà chính là nguyên thần của người?"
"Ừm."
Có được đáp án khẳng định, Mục Tinh Thần hưng phấn ôm lấy đầu của Trần Uyên, hôn bẹp hai cái lên đôi môi mỏng hơi lạnh kia. Hai mắt cậu sáng lên ôm cổ sư tôn nhà mình nũng nịu: "Vậy chúng ta đã thân mật rồi, người phải chịu trách nhiệm với con!"
Nói xong cậu lại nhớ tới ở trong mơ mình chủ động lôi kéo sư tôn, xem như còn cưỡng bức sư tôn liền chột dạ rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Con cũng có thể chịu trách nhiệm với người."
Đã nói ra miệng, rốt cuộc nên giải quyết việc này như thế nào, tất nhiên Trần Uyên đã nghĩ qua. Xác nhận đồ đệ không có ý khác, hắn bèn nói ra những lời lượn quanh trong lòng mấy lần: "Nếu con nguyện ý, thì kết thành đạo lữ với vi sư đi."
"Con nguyện ý!"
Có lẽ bị cảm xúc kích động và hưng phấn của Mục Tinh Thần lây nhiễm, trong mắt Trần Uyên cũng hiện ý cười. Hắn ôm đạo lữ vừa xác nhận của mình đi thẳng đến bức tường trước mặt, đó là một hang động đặc biệt, trong đó khoảng cách với cái ao kia đã rất gần.
Bị Trần Uyên đưa đến trước ao, cuối cùng Mục Tinh Thần mới tiêu hóa xong việc vui được kết thành đạo lữ với sư tôn. Cậu cũng xác nhận sư tôn thân mật trong mơ là thật, khuôn mặt nhỏ và cổ đã đỏ một mảnh: "Sư tôn."
"Ừm?" Trần Uyên dạo một vòng quanh ao, sau khi kiểm tra không phát hiện có bất kỳ vấn đề gì, bèn nói: "Xuống hồ ngâm đi, có lẽ sẽ có chỗ tốt với con."
Vừa mới xác định quan hệ, Mục Tinh Thần làm sao nỡ rời khỏi lòng hắn. Hai tay cậu ôm sát không buông, khuôn mặt nhỏ nóng hổi dán lên mặt Trần Uyên, nhỏ giọng hỏi: "Người thấy dễ chịu không?"
"Ừm?"
Mục Tinh Thần ho nhẹ, nghiêng đầu dán môi lên lỗ tai Trần Uyên, nhấn mạnh từng câu từng chữ hỏi: "Sư tôn, người thân mật với con, người cảm thấy dễ chịu không?"
Trần Uyên: "..."
Không thấy Trần Uyên trả lời, Mục Tinh Thần cũng không để ý, đỏ mặt tự mình nhỏ giọng nói: "Hẳn là thoải mái nhỉ. Người ôm chặt con như vậy, đi vào sâu như vậy dùng sức như vậy, còn làm con đau nữa."
Chưa từng thấy ai treo những lời này ngoài miệng, Trần Uyên nhức đầu lắm. Hắn cũng không đáp lại những lời khiến hắn không biết nên trả lời thế nào này: "Mau vào hồ ngâm đi, thời gian chúng ta có thể ở lại đây không nhiều." Bổ sung: "Nếu dược lực trên người con tràn lan trong di tích sẽ gây phiền phức lớn, chúng ta phải nhanh chóng rời đi."
Nghe mấy lời này, Mục Tinh Thần không tùy hứng nữa, ngoan ngoãn xuống khỏi ngực Trần Uyên. Cậu đứng cạnh ao nhìn ánh mắt rõ ràng có hơi tránh né của sư tôn, một chút mặt mũi cũng không chừa chọc thủng: "Sư tôn, người đỏ mặt."
Giờ phút này Trần Uyên thật sự không muốn đối mặt với đồ đệ. Hắn vươn tay biến người đỏ bừng cả mặt về nguyên hình, cầm bản thể của đồ đệ ngay cả cánh hoa tuyết trắng cũng nhiễm màu hồng nhẹ nhàng bỏ vào trong hồ: "Cảm nhận từ từ đi."
Nhiệt độ nước trong ao cực kỳ thấp, Mục Tinh Thần vừa tiến vào liền thoải mái mở rộng rễ và cánh hoa: "Thoải mái quá ~" Tuy nhiên cậu cũng không duy trì nguyên hình lâu đã nhanh chóng biến về hình người, trần trùng trục ngâm mình trong nước. Cậu vươn tay nũng nịu với Trần Uyền bên bờ: "Sư tôn, con muốn ôm một cái."
Từ khi Mục Tinh Thần vào trong ao, Trần Uyên liền phát hiện linh khí thuần hậu nhất trong hồ đang chui vào cơ thể cậu. Nếu có thể hấp thụ hoàn toàn linh khí thuần hậu trong ao, có lẽ có thể trong thời gian ngắn bước vào Kim Đan kỳ.
Trần Uyên bất vi sở động trước cánh tay trắng nõn nà của đồ đệ đồng thời là đạo lữ: "Cẩn thận hấp thu linh khí trong ao, đây là cơ duyên của con."
"Sư tôn không ôm thì con không hút."
Một người đứng trên bờ một người trần trùng trục ngâm mình trong nước ao. Sau khoảng hai phút im lặng giằng co, cuối cùng vẫn là Trần Uyên bất đắc dĩ thỏa hiệp, bị ép xuống ao ngồi dựa vào bờ.
Trần Uyên giơ tay đè lại khuôn mặt nhỏ đang đến gần của Mục Tinh Thần, nhíu mày từ chối: "Hấp thu linh khí trước."
"Tự chúng chui vào trong cơ thể con, không cần con hấp thu." Mục Tinh Thần nói rồi không kịp chờ tách hai chân ra ngồi lên người Trần Uyên. Mông thịt trần trụi trắng nõn tròn trịa đè lên đùi Trần Uyên, mềm giọng nũng nịu: "Sư tôn, người không muốn thân mật với con à? Rất thoải mái đó!"
Dương vật giấu dưới quần áo của Trần Uyên bị cái mông mềm mại của đồ đệ đè ép. Mà người trong lòng còn không chịu yên, cứ cố ý cử động cái mông mềm nhũn nghiền ép cặc của hắn. Tâm lý thì cự tuyệt nhưng căn bản không thể nào kiềm chế phản ứng của cơ thể, Trần Uyên nhanh chóng bị cọ cương cứng cực kỳ bất đắc dĩ: "Đừng quậy."
"Con không quậy, con muốn thân mật với sư tôn." Cảm nhận thấy vật cứng dưới mông, Mục Tinh Thần đỏ mặt nằm sấp trong ngực Trần Uyên, mềm giọng nói: "Sư tôn, người cũng cứng rồi."
***
【 tác giả có lời muốn nói: 】
Cảm ơn các cục cưng đã quan tâm! ღ( '・ᴗ・ )
Sư tôn sẽ càng ngày càng không có điểm mấu chốt yêu chiều đứa con cục cưng hahahahahaha