Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 85: Chỉ chiều con lần này



Edit: Cá Bơn Vui Vẻ | Beta: Ely

***

Dù đã làm chuyện thân mật nhất nhưng nghe thấy lời to gan lớn mật như thế, Trần Uyên vẫn nhíu mày nói: "Không được..."

Vừa nói được hai từ, tất cả lời chưa nói đều rút về vì một bàn tay duỗi xuống hông. Dương vật bị bàn tay mềm mại nắm chặt xóc lọ, khoái cảm đáng sợ thiêu đốt lý trí của Trần Uyên.

Gương mặt Mục Tinh Thần ửng đỏ nhìn gương mặt thanh lãnh tuấn tú của sư tôn bị nhuốm tình dục, bị quyến rũ cả người khô nóng. Cậu giọng khàn khàn cố ý mềm nhũn hỏi: "Không cho phép gì ạ?"

Trần Uyên cụp mắt nhìn đồ đệ trần trùng trục ngồi trong lòng mình, hầu kết di chuyển, khó khăn nói: "Buông tay."

Mục Tinh Thần chẳng những không buông tay mà ngược lại còn tăng nhanh tốc độ di chuyển bàn tay. Đồng thời cậu vươn một bàn tay nhàn rỗi khác vào trong quần áo Trần Uyên, đỏ mặt sờ lên cơ bụng rõ nét.

Tiếng thở dốc của Trần Uyên ngày càng kịch liệt. Hai bàn tay to của hắn đặt lên eo Mục Tinh Thần, không ngừng bồi hồi xoắn xuýt giữa nắm chặt và buông ra. Lý trí cho hắn biết nên đẩy đồ đệ đang làm loạn trên người mình ra, nhưng từ sâu trong đáy lòng hắn không muốn buông tay.

Thậm chí... Muốn nắm thật chặt vòng eo thon trơn nhẵn dưới lòng bàn tay.

Cảm nhận bàn tay kề sát lưng nắm chặt hơn một chút, Mục Tinh Thần vùi mặt vào bên gáy Trần Uyên. Nghe tiếng thở dốc gợi cảm vang lên trên đỉnh đầu, nhiệt độ cơ thể cậu thẳng tắp tăng vọt.

Tay của cậu cầm lấy con cặc thô cứng của Trần Uyên cách áo bào, chỉ vừa đụng tay một cái, trong đầu cậu đã tự động hiện lên hình ảnh trong giấc mộng bị sư tôn bóp eo đè xuống đất, bị con cặc thô cứng này mạnh mẽ địt vào.

Mới chỉ hồi tưởng lại những hình ảnh này thôi mà Mục Tinh Thần đã rất nứng rồi. Cậu ngẩng đầu nhìn sư tôn đang nhíu mày cố gắng nhẫn nại, thật sự hơi không nhịn được liền đỏ mặt chủ động tiến tới ngậm lấy đôi môi mỏng hơi lạnh kia, đầu lưỡi vươn ra nhanh chóng bị ngậm lấy liếm mút: "Ưm..."

Trần Uyên mang theo một chút tức giận vì bị quyến rũ dùng sức ngậm liếm láp đầu lưỡi của Mục Tinh Thần, nuốt hết toàn bộ nước bọt vào miệng. Toàn bộ khoang miệng hắn đều tràn ngập dược lực nồng đậm.

Mục Tinh Thần bị ngậm đầu lưỡi không thể làm dịu dục vọng, ngược lại còn cảm thấy càng trống rỗng hơn. Cậu yên lặng nhẫn nại mấy giây nhưng cậu thật sự thể kháng cự nổi sự quyến rũ của sư tôn. Cậu không màng ngại ngùng lùi về sau, dùng tay cầm dương vật thô cứng, ép con cặc cương cứng dính sát vào cái mông trần truồng của mình.

Khoái cảm dính nhau thân mật làm hai người đều kịch liệt thở dốc. Hai tay Mục Tinh Thần khoác lên vai Trần Uyên, vòng eo vặn vẹo chủ động dùng cái mông mượt mà trần trụi cọ ép dương vật dưới mông.

Trong lúc những đệ tử khác trong tôn cẩn thận từng li từng tí thăm dò di tích thì ở một cái ao sâu trong di tích, thiếu niên toàn thân trần trụi trắng đến phát sáng đang ngồi trong lòng sư tôn tuấn mỹ nhà mình vặn vẹo eo. Nhưng rồi cậu nhanh chóng không thể chuyển động nữa, vì bị hai bàn tay to trên lưng nắm chặt hơn.

Giữa lúc hôn lưỡi kịch liệt, Mục Tinh Thần mềm giọng hừ nhẹ, âm thanh mơ hồ không rõ nói: "Sư tôn... Người bóp đau con."

Ôm hôn thật chặt đệ tử hồi lâu, cuối cùng Trần Uyên cũng tìm lại lý trí, kết thúc nụ hôn khiến cả hai đều cực kỳ động tình này. Hắn thả lỏng sức ở tay, cụp mắt nhìn đồ đệ cả người đều hiện lên màu hồng: "Con ở lâu trong di tích không tốt, nhanh chóng hấp thu linh khí trong ao này đi."

Mục Tinh Thần với đôi tay mềm nhũn ra kéo quần áo Trần Uyên, mềm giọng nói: "Linh khí sẽ tự động chui vào trong cơ thể con, không cần hấp thu mà."

Đang lúc nói chuyện thì bàn tay bị nắm chặt, cậu ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Trần Uyên nhíu mày: "Sư tôn... Muốn ạ."

Trần Uyên nghe thấy giọng nói thỏa hiệp lại có vẻ giấu đầu hở đuôi của mình: "Chỉ chiều con lần này."

Áo bào đã ướt đẫm từ lâu bị ném lên bờ, làn da kề sát thân mật làm Mục Tinh Thần khẽ hừ một tiếng. Cậu chờ không kịp nâng mông lên, đưa tay nắm chặt con cặc thô cứng của sư tôn chọc vào cửa huyệt. Dưới ánh nhìn chăm chú của Trần Uyên, cậu hạ eo xuống, nuốt dương vật khao khát đã lâu vào trong cơ thể.

***

Chương này ngắn vì ông của tác giả mất.