Một ngày mới lại đến, những thói quen hay hành động buổi sáng của tôi hôm nay vẫn như mọi ngày, không có gì thay đổi như trước cả. Như một vòng lặp vậy, ngày qua ngày chúng đều như nhau đều nhàm chán và vô vị.
Đêm tối buông xuống, hôm nay ánh trăng thật đẹp.
Các vì sao trên trời đua nhau sáng lấp lánh trong màn đêm, những luồng gió mát thổi khe khẽ qua những chiếc lá đung đưa. Dù vậy, tôi cũng không có hứng ngắm phong cảm đêm lãng mạn này, hành động của tôi tiếp tục. Lần này tôi đến căn phòng ngủ của lão cha ấy.
Căn phòng của ông ta cũng không có gì đặc biệt, ngoài trừ một khung ảnh được đặt ở trên bàn gần giường ngủ. Tôi bước lại gần nhìn vào bức hình trong khung ảnh ấy. Trong khung hình là một người phụ nữ ngồi gần cửa sổ, đôi mắt cô ấy nhắm nghiền, đôi môi đỏ hồng,đầu thì hơi nghiêng qua một bên trong tay thì cầm một quyển sách nào đấy. Cỏ vẻ như cô ấy đang ngủ.
Ngũ quan của người trong bức tranh này có nét rất giống Roasabella, tôi đoán đấy là mẹ của cô ấy. Đây chính là chân dung của người mẹ quá cố của cô ấy, nhìn bà ấy vô cùng dịu hiền. Tôi đứng thần thờ nhìn bức ảnh, bất chi bất giác đưa tay sờ lên khung ảnh ấy một cách nhẹ nhàng.
Tiếp đến thì tôi đi khắp căn phòng kiểm tra xem có mật thật giống bên thư phòng hay không. Nhưng mọi thứ đều bình thường không có gì cả. Tôi đến mở đại một cái tủ ở bên cạnh gần cửa sổ, phát hiện trong đó là những vật phẩm nữ trang mà thôi, trong chúng rất cũ nhưng lại không có bụi bám vào có vẻ như chúng được lau chùi tỉ mĩ. Tôi mở học tủ phía dưới tiếp theo, thì trong đó là những bức ảnh của vị phu nhân quá cố, rất nhiều nhưng đa số đều là những bức mà bà ấy ngủ, không thì chụp từ xa, không thì chỉ là một góc lưng mà thôi. Tôi lại mở hộc tủ thứ 3, cũng là hộc cuối của cái tủ này thì chỉ thấy trong đó là những lá thư ố vàng, với một quyển sổ nhỏ đã cũ.
Tôi cầm quyển sổ nhỏ đó lên thì một bức hình từ trong đó rơi ra, đó là bức hình của phu nhân Henry nhưng có sự khác biệt với những bức trước. Trong bức ấy, bà đang cười, cười rất tươi, trong bà vô cùng hạnh phúc trong bức hình này.
Nhìn bức hình ấy mà tôi chỉ có thể thở dài mà thôi.
Quyển sổ nhỏ này cũng không có gì lạ, chỉ là ghi chép những số liệu, tên mặt hàng, doanh thu kinh doanh qua các năm mà thôi. Hình như nó được ghi rất lâu rồi, những con chữ trên đó đã có chút nhòe đi, vết mực in sang những trang khác rất khó nhìn. Kiểm tra hết quyển sổ này cũng không có gì đặc biệt, tôi kẹp bức tranh lại vào quyển sổ nhỏ và bỏ nó vào hộc tủ.
Tiếp đến là những lá thư, những lá thư này đều gửi cùng một địa chỉ. Bá tước Hidlliston. Xem thời gian trên các lá thư thì hình như đã liên lạc với nhau rất lâu. Ở đây có khá nhiều nên tôi không thể đọc hết từng lá thư được, đành nhờ Moah sao chép nội dung của từng lá thư và lọc theo thời gian của các lá thư này vậy.
Tôi đóng hộc tủ đó lại, cái tủ này ba ngăn đều không có gì để tìm thêm. Sau đó tôi bước đến chiếc giường của căn phòng. Tay sờ soạn khắp chiếc giường, tôi phát hiện ra một lọ thuốc được dấu dưới gối.
" Đây là thuốc gì, em biết không Moah " Tôi hỏi
" Để em phân tích thử xem " Moah rà soát thành phần trong thuốc
" Trong thuốc này có thành phần thuốc ngủ, giảm mệt mỏi, đau đầu. Loại này nếu xài nhiều quá thì sẽ dẫn đến gây ra ảo giác về thần kinh đấy ạ " Moah nói
Tôi cúi người xuống xem dưới gầm của chiếc giường này thì phát hiện có một chiếc túi da nằm ở dưới. Kéo nó ra ngoài và mở khóa chiếc túi ấy thì bên trong có những lọ thuốc rỗng, rất nhiều. Các lọ ấy có cùng nhãn hiệu với lọ thuốc mà tôi nhờ Moah phân tích lúc nãy. Nhìn số lọ thuốc rỗng tôi cũng có thể đoán được ông ta uống nó rất lâu.
Tôi mở lọ thuốc ra lấy đi một viên trong ấy bỏ vào khăn tay của mình, viên thuốc này có dạng hình con nhộng. Tôi có dự cảm cao là loại thuốc này nằm trong các thuốc cấm ở chợ đen.
Sắp xếp mọi thứ trong phòng của lão về vị trí cũ của nó, sau đó tôi cất bước rời căn phòng và khóa nó lại như cũ. Chiếc đèn sáng lặp lòe cùng tôi trở về căn phòng của mình.
" Việc chị nhờ em làm sao rồi?" Tôi đưa mắt nhìn Moah
" Hoàn thành rồi ạ, em đã mô phỏng lại các nội dụng, tài liệu mà chị lấy ở két sắt trong thư phòng của ông ta rồi ạ "
" Chị yên tâm đi, ông ta không bao giờ biết được nó chỉ là tài liệu giả đâu " Moah vỗ ngực cam đoan lời nói của mình.
" Làm tốt lắm " Tôi xoa đầu Moah
" Ký chủ, người mau bật mí kế hoạch cho Moah biết nữa đi ạ " Moah nũng nịu gọi tôi.
" Được rồi, đừng làm nũng nữa " tôi bó tay với hành vi bất ngờ làm nũng này của cậu ấy.
" Dù sao thì cũng lấy kha khá điểm từ nam chính rồi đành tặng anh ta món quà này vậy. " món quà mà tôi nói đến chính là những chứng cứ liên quan đến vụ tham ô của gia tộc Marcurs
" Dấu tên đưa cho hắn sao ạ. Nếu vậy thì sẽ có dấu vết của gia tộc Henry, không phải khiến cho ký chủ ở thế bất lợi sao. "
" Không phải chỉ phủi sạch quan hệ nó đi là xong à "
" Phủi sạch quan hệ, là ý gì cơ ạ " Moah đầy những dấu chấm hỏi.
" Trong việc tham ô viện cứu trợ do gia tộc Marcurs gây ra không có sự tham gia của công tước Henry. Ông ấy không biết việc anh rễ và chị của mình làm những việc như vậy " Tôi nở nụ cười tà mị.
" Qua cầu rút ván, chị muốn biến ông ta thành kẻ phản bội, kẻ đã tố giác tội danh bọn họ. Có phải chị muốn bọn họ chĩa mũi nhọn về công tước Henry đúng không, ai cũng đều bị bắt nhưng riêng ông ta có trong việc tham ô lại không bị bắt. " Moah đưa ra lý luận của mình.
" À, em biết rồi. Chị chính là muốn ông ta bị những kẻ mình tin tưởng phản bội lại với ông ta. Bọn họ cho rằng ông ta phản bội bọn họ mà ông ta ngược lại tưởng mình bị bọn họ phản bội. Dẫn đến việc nội bộ bên trong bọn họ sẽ xấu xé nhau."
" Nhưng mà, nếu làm vậy có quá lộ liễu quá không. Bọn họ sẽ không nghi ngờ có người thiết lập một cái bẫy cho bọn họ vào sao?" Moah hỏi.
" Nếu vậy, chúng ta sẽ sử dụng kế hoạch thứ 2 " Tôi chọt vào trán Moah
" Kế hoạch 2!!! Ký chủ có nhiều kế hoạch như vậy sao " Moah trố mắt ngạc nhiên
" Bất cứ điều gì cũng có thể trở thành rủi ro của chúng ta, vì vậy phải luôn chuẩn bị đầy đủ các kế hoạch dự phòng một cách thiết thực " tôi chỉ điểm.