"Mày biết không, lúc trước, tao bắt gặp mấy thằng đã đánh con gái trên đường, dạng vậy. Khi mà tao vào ngăn chúng lại thì tao mới biết, chúng... là thành viên của Touman."
"Này, Touman của bọn mày từ khi nào lại đánh con gái vậy?"
Phẫn nộ trùng trùng tràn ngập đáy lòng Hanemiya Kazutora, mà cặp con ngươi cát vàng của hắn lại dấy lên một nỗi niềm xót xa. Bởi cái tổ chức đánh nữ giới mà hắn đang ghét bỏ bên miệng, từng, nó là nơi mà hắn đã luôn trở về suốt mấy năm trời chuộc tội. Cho đến thời điểm hắn rời khỏi Touman theo hợp đồng với Shiva, hắn cũng chẳng ngờ được rằng cái ngày Touman tha hóa thật sự sẽ xảy ra.
"Này Takemichi, mày thế nào thì mặc mày, tao không quan tâm. Nhưng tao... muốn cứu Chifuyu."
Chín năm trước, sau khi rời khỏi Touman, nơi mà hắn gia nhập không phải Shiva của Michelle mà là Thiên Trúc của Kurokawa Izana. Kurokawa nói, thủ lĩnh của Shiva đã đề nghị chuyển hắn sang cho Thiên Trúc quản lý. Lúc ấy, hắn không rõ lý do, nhưng vì là mệnh lệnh của chị Michelle nên hắn phải chấp hành theo. Tuy vậy, bây giờ hắn lại thấy thật may mắn khi gia nhập Thiên Trúc.
Shiva là một tổ chức quá dơ bẩn. Nó không còn là Shiva mà hắn từng âm thầm ngưỡng mộ.
"Hai năm trước, Chifuyu đã đến tìm tao. Touman hiện tại thật bẩn thỉu, vậy nên cậu ấy muốn cùng tao gầy dựng lại Touman của ngày trước và đưa nó thoát khỏi Shiva."
"Chifuyu đã luôn chiến đấu một mình suốt mấy năm qua, còn mày thì..." Cách Kazutora lườm mình khiến Takemichi nuốt nước bọt, "Mày đang làm cái gì vậy hả?"
Hanagaki Takemichi của thời gian này tồi tệ đến nỗi cả người cộng sự của cậu - Matsuno Chifuyu đã không còn đủ tin tưởng mà giao phó lại cho cậu nữa.
Sắc mặt Kazutora trở nên nghiêm trọng, "Touman bây giờ chẳng khác nào một con rối dưới tay Shiva cả. Shiva biến Touman trở nên to lớn, và Touman cũng bằng lòng đi theo con đường tội phạm. Mày nhìn thấy rõ điều đó, nhưng mày vẫn phục vụ Kisaki như một con chó của thằng khốn ấy. Hi vọng duy nhất là Draken thì lại thành tử tù, Mikey rơi vào tay Michelle và từng mệnh lệnh đều bị Michelle điều khiển."
"Này Takemichi, Touman đang hướng về cái gì vậy?"
Hổ thẹn in hằn lên khóe mắt của Hanagaki Takemichi. Takemichi của tuổi hai mươi sáu tuy không trải qua khoảng thời gian mười hai năm, nhưng những gì Kazutora nói lại như con dao đâm sâu vào lòng cậu. Kazutora đã đúng, cậu cũng là một tội đồ, bởi con đường mà cậu đi hôm nay cũng xuất phát từ chính "cậu" chọn. Mà cơ bản thì con đường đã đi trái với mục tiêu ban đầu của cậu, và cả ý chí của Baji.
Baji năm đó đã nói gì?
"Ngày trước Mikey đã nói sẽ tạo ra thời đại bất lương, và giờ, Touman đúng là đã biến thành một băng khổng lồ thật. Thuốc phiện, mại dâm, cờ bạc, rửa tiền. Touman làm bất cứ chuyện phạm pháp nào để lớn mạnh."
"Nhưng mà..."
Ở cái khoảnh khắc hai phát đạn xuyên qua lồng ngực Baji, cậu ta đã nói--
"Đây là thời đại mà Mikey muốn tạo ra sao? Đây... là Touman mà Baji bảo vệ sao!?"
"Kazutora, Touman... là báu vật của tao... Tao sẽ không để nó phải... phải đi vào con đường đó..."
"Tao muốn bảo vệ Touman..."
Baji đã hấp hối trong vòng tay của Kazutora và trăn trối những lời cuối cùng. Kể cả khi máu đang dần xói mòn khỏi cơ thể và Tử thần chầm chậm quỳ gối bên linh hồn, Baji vẫn chưa từng hối hận vì đã dùng thân mình để bảo vệ bạn bè.
Thế nhưng, nét mặt xót xa của Baji ngày ấy sao khiến cho lòng Kazutora trăn trở lắm. Hắn tự hỏi, khoảnh khắc thay một kẻ xa lạ gánh chịu cái chết, hay khoảnh khắc nhìn thấy biểu cảm máu lạnh của Mikey lần cuối, liệu Baji có hối hận bao giờ chưa?
Baji đã hối hận, Kazutora rất rõ.
Càng lớn, chúng ta sẽ càng ý thức được trách nhiệm mà mỗi cá nhân phải gánh trên vai, và Baji cũng thế. Nhưng... cậu ta cũng khác. Có thể năm mười lăm tuổi, Baji bồng bột lựa chọn cái chết để trấn an tâm hồn đang run lên vì tội lỗi của Kazutora, thì năm mười tám tuổi, Baji chín chắn vẫn chấp nhận đón đầu Tử Thần để bảo vệ chút lương tâm cuối cùng của Mikey. Cho dù trên vai Baji có là gia đình, là trọng trách, là tương lai, thì cậu ta vẫn sẽ luôn là một kẻ ngạo mạn sẵn sàng xả thân vì bạn bè.
"Mỗi người dùng cả tính mạng để bảo vệ mọi người, tao muốn một băng như thế đấy!"
Baji không hối hận khi chọn cái chết. Điều mà cậu ta hối hận là không thể giúp Mikey thoát khỏi bản năng hắc ám, và thoát khỏi cả ám ảnh từ người phụ nữ kia.
Để rồi, bàn tay của Mikey cuối cùng cũng phải nhuốm máu, và Touman cậu ta yêu quý đã bị đẩy lên con đường ô uế bạt ngàn.
Bi hài làm sao! Chung quy thì cái chết cũng chẳng thể giải quyết được mọi việc. Và nếu có, ắt chỉ giải quyết nốt chút lương tâm còn sót lại trong gã trai mệnh khổ với cuộc đời chỉ toàn là màu u tối.
Cả Baji Keisuke cũng thế, cả Ryuguji Ken cũng thế, những kẻ không sợ tan xương nát thịt, chấp nhận máu đổ thành sông, đến phút cuối cùng lại hối hận vì không thể bảo vệ một người.
Cho nên, Kazutora đã chọn giúp đỡ Chifuyu mặc kệ thân phận cả hai có là phe đối địch. Touman đã không còn ai giữ lại ý chí của Baji, trừ Chifuyu.
Hắn phải khôi phục Touman, hắn phải bảo vệ ý chí cuối cùng của Baji, dẫu cho cái kết có tệ đến mức nào đi nữa.
Hắn nghe Takemichi nói, "Touman mà tao yêu quý không phải như vậy. Nó lúc nào cũng tỏa sáng!" Giọng cậu ta run rẩy vì nước mắt, nhưng lại nén không được nỗi xúc động và quyết tâm bất chấp.
"Ừ." Kazutora hài lòng cười, có lẽ người Chifuyu chọn thì ra cũng không tệ như hắn đã nghĩ, "Chúng ta sẽ mang Touman của chúng ta trở về!"
Hai trái tim kiên định cùng đập chung một nhịp, hứng trọn lễ rửa tội từ chút ánh sáng lé loi thời khắc bình minh.
Mà giờ phút này, ở phía sau, Kokonoi Hajime đặt ống nhòm xuống, tặc lưỡi khó chịu và suy nghĩ điều gì hồi lâu. Đoạn, gã quay lưng và trông theo góc mặt của Inui Seishu. Inui đang chuẩn bị vũ khí cho cả hai để một lát nữa còn bắt đầu công việc. Hắn chọn hai khẩu súng, nhưng Kokonoi lại đề nghị một súng một gậy. Gã dùng súng tiên phong, Inui sẽ cầm gậy đánh lén phía sau.
"Mày núp lùm sau xe thì làm sao mà thằng ấy lường cho được."
"..."
Inui dời mắt, quyết không thừa nhận là kế sách này của bạn thân hắn bẩn thỉu đến độ cả hắn cũng ghét bỏ.
Cứ như vậy, Hanemiya Kazutora và Hanagaki Takemichi lên xe rời đi. Cho tới bây giờ, bọn họ vẫn chưa biết rằng họ đã bị theo đuôi từ lâu. Trời đã sáng. Takemichi mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế. Mùi xe khiến cậu ta có chút khó chịu, nhưng không đến nỗi say. Sau khi tổ chức lại suy nghĩ của mình, Takemichi lên tiếng.
"Kazutora-kun, ký ức của tao bây giờ mơ hồ lắm, thế nên có thể tao sẽ hỏi mày mấy thứ kỳ lạ."
Câu nói của Takemichi khiến Kazutora phải ghé mắt nhìn, xác nhận đầu cậu ta thật sự không có vấn đề gì mới tập trung quay lại tay lái.
Tại sao Touman lại trở nên như thế này, Takemichi hỏi.
Kazutora trầm ngâm hồi lâu mới đáp, "Là tại Mikey."
"Mikey... đã thay đổi Touman một cách triệt để."
Takemichi há hốc mồm kinh ngạc. Cậu hỏi gấp, "Chắc chắn có kẻ chủ mưu đằng sau, đúng không!? Có phải Kisaki đã thao túng mọi chuyện không!?"
Nhưng cậu lại nhận được đáp án phủ định từ Kazutora, "Khi mày bị Kisaki bắt, Pah-chin và Peh-yan đã bị gϊếŧ, Mitsuya cũng mất tích từ vài tháng trước. Mà kẻ ra lệnh không ai khác chính là Mikey."
"Mikey biến mất không có nghĩa là Kisaki có thể nắm hết mọi quyền. Cậu ta đang ở một nơi nào đó ngoài tầm mắt của chúng ta và âm thầm truyền đạt lại lệnh cho Kisaki."
"Mikey đã không còn tin vào bất cứ ai thân cận nữa. Cậu ta đang thanh trừng các thành viên cũ. Mikey không còn là bất lương nữa rồi--"
"Cậu ta đã trở thành một kẻ cực ác."
Không nghe thấy Takemichi đáp lại, Kazutora cũng không phiền mà nói tiếp, "Nhưng mày đã nói đúng một thứ, Takemichi." Trước ánh nhìn khó hiểu của cậu ta, hắn giải thích, "Mikey là người đưa ra mệnh lệnh lần này, nhưng vào những lần trước, người chỉ dẫn lại là một người khác. Hay chính xác mà nói, Mikey đã luôn bị-thao-túng mới phải."
Bị thao túng!? Đúng như cậu nghĩ, Mikey-kun không phải là người nhẫn tâm và máu lạnh như vậy! Nhất định có kẻ âm mưu ở đằng sau khống chế! Cả những lần trước hay có thể là lần này cũng nên. Nhưng... kẻ đó là ai mới được?
"Kẻ đó chắc mày không còn xa lạ gì." Kazutora cười khẩy, chút hằn học chạy qua trong hòn cát vàng, "Là Michelle."
Touman vốn không phải là một băng tội phạm. Chín năm trước, khi Mikey tròn mười tám tuổi, Michelle đã đề nghị sáp nhập Shiva và Touman với nhau và trao quyền lại cho Mikey quản lí, nhưng Mikey khi ấy đã từ chối. Mikey nhận ra Michelle đang có ý định buông bỏ ngay khi trao lại quyền lực cho cậu ta, và Mikey không muốn điều đó xảy ra.
Cho dù trong lòng Mikey có giận Michelle vì đã để anh trai và em gái cả hai ra đi trong cuộc chiến của chị ta, nhưng Mikey vẫn thương Michelle, bởi Michelle là người thân máu mủ ruột rà của Mikey, đó là điều không thể chối cãi.
Tuy nhiên, Michelle đã lợi dụng tình cảm của Mikey với chị ta và đẩy Mikey chìm vào hắc ám bằng cách nào đó. Michelle ép Mikey phải ra tay gϊếŧ người nếu còn muốn bảo vệ Touman khỏi Shiva, và người đầu tiên Mikey gϊếŧ chính là Baji.
"Cái-- Cái gì!? Mikey-kun gϊếŧ Baji-kun!?"
"Nghe tiếp này, Takemichi, những thông tin tiếp theo tao đã phải bỏ chín năm để điều tra đấy."
Michelle xem Touman là trò trẻ con và muốn đẩy Touman lên con đường của Shiva, vậy nên, bước đầu tiên để thay đổi Touman chính là Mikey. Michelle ép Mikey phải gϊếŧ một đứa trẻ mười bốn tuổi. Mikey đương nhiên không đồng ý, nhưng sau đó, chẳng biết Michelle đã nói gì mà Mikey mới quyết định giương súng. Khoảnh khắc Mikey bóp cò, Baji đã bất ngờ xuất hiện và đứng ra chắn đạn cho đứa bé kia. Rồi, Baji chết.
Cái chết của Baji cộng thêm cú sốc mất đi hai người thân trước đây đã đẩy Mikey chính thức rơi vào vực sâu tăm tối. Con đường của Touman từ đấy cũng đi theo sự sắp đặt của Michelle, biến thành tổ chức tội phạm tồi tệ có tiếng cùng với Shiva. Hai băng đảng này hoành hành một thời gian thì bị vướng vào tranh chấp với Thiên Trúc.
"Thiên Trúc?"
"Thiên Trúc, nói thế nào nhỉ, là một tổ chức từng trực thuộc Shiva, sau tách ra độc lập và sở hữu thế lực chống lưng khổng lồ - Nasie. Nasie là thế lực ngoại quốc từng cùng hợp tác với Shiva vào những năm đầu khởi nghiệp của tổ chức, sau không biết vì điều gì mà lại thay đổi lập trường. Người đứng đầu Thiên Trúc là tình nhân cũ của thủ lĩnh Shiva, Kurokawa. Nơi đó cũng là nơi tao làm việc."
"Nhưng chuyện đó không quan trọng, Takemichi." Kazutora nghiêm túc nói, "Touman bị đẩy lên con đường này là vì hai yếu tố, thứ nhất là Mikey, thứ hai là Michelle."
"Michelle là một kẻ hiểm ác và độc địa gấp bội lần, vậy nên, chẳng có chút hi vọng nào để nói chuyện với kẻ đó. Nhưng Mikey thì khác."
"Nếu Mikey thật sự đích thân đưa ra chỉ thị kia, tức cậu ta đã quá lún sâu vào "bọn họ". Tao muốn gặp trực tiếp Mikey và nói cho cậu ta biết, rằng cậu ta cần phải rời đi "những gã đó"."
Giọng nói của Kazutora hòa nhịp cùng tiếng leng keng phát ra từ lục lạc bên khuyên tai, cũng đánh sâu vào nhận thức của Takemichi, buộc cậu ta phải tiếp thu một lượng lớn thông tin.
"Thứ thay Michelle khống chế Mikey là bạo lực của Kisaki và tiền của Hắc Long. Nếu không có hai thứ đó, Mikey nhất định sẽ nhanh chóng thanh tỉnh trở lại."
Hanemiya Kazutora tiếp tục nói, có vẻ như còn khá nhiều thông tin mà Takemichi phải tiếp nhận, "Cánh tay trái của Mikey là bọn Hắc Long cũ, có nhân duyên kha khá với tao."
"Hắc Long cũ ban đầu là Hắc Long đời thứ mười một. Bọn chúng là cái băng đua xe đã xích mích với tao đến tận hai đời, đời thứ bảy và đời thứ chín. Đời thứ bảy thì không nói, trò trẻ con, nhưng từ đời ấy kết thúc về sau thì Hắc Long mới thay đổi."
"Chúng đòi nợ thuê, gϊếŧ người hay làm mọi thứ vì tiền. Lượng tiền khổng lồ chúng làm ra là một trong những thứ kéo Mikey xuống vũng lầy. Tao đã tra được quỹ đen của chúng thông qua nhiều quan hệ, và tao định sẽ cắt đứt dòng tiền đó–"
Đang nói giữa chừng, chợt, Kazutora im bặt, cặp mắt cát vàng lạnh lùng nhìn phía sau thông qua gương chiếu hậu. Khóe miệng hắn nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp, phản chiếu chút nguy hiểm và hài hước. Rồi, Kazutora bỗng gằn giọng, "Takemichi, bám cho chắc vào."
"Hả-- A!?"
Chưa để Takemichi dứt lời, Kazutora bất ngờ đạp chân ga và tăng tốc độ xe lên cao. Xóc nảy khiến cho Takemichi theo quán tính nắm lại dây an toàn và cong người lại, nhưng cũng vì quán tính mà cả người cậu bị chúi ra sau mất cân bằng. Takemichi vội vàng hỏi gấp có chuyện gì, mà đáp lại là tiếng cười gằn của Kazutora.
Đồng tử màu cát vàng của gã thanh niên trở nên thâm thúy, đuôi mắt cong theo nụ cười trào phúng.
"Mối nhân duyên của tao lại nhớ tới tao nữa rồi."