[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika

Chương 85: - Những con tốt thí



Nhận ra Hanemiya Kazutora đã phát hiện bọn họ theo đuôi, Kokonoi Hajime cười lạnh, nhanh chóng đạp chân ga đuổi theo, Inui bên cạnh liền lấy ra súng và gậy sẵn sàng. Đại lộ Shibuya sáng sớm không quá đông đúc, nhưng cảnh hai con xế hộp rượt đuổi nhau trên đường thế nào cũng khiến người dân xung quanh chú ý. Để không bị lộ nước đi, Kokonoi càng đẩy nhanh tốc độ và vượt lên gần xe Hanemiya Kazutora.

Gã cầm lấy khẩu súng, hạ cửa xe xuống và nả liên hồi vào lốp xe Kazutora, nhưng Kazutora đã nhận ra ý đồ của gã. Hắn lách sang đường ngược chiều rồi đánh tay lái sang trái. Mấy viên đạo chỉ kịp bắn trúng vào nắp xe. Có điều, tiếng súng vang trời đã khiến cho đại lộ bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Dân chúng sợ hãi nấp vào nơi kín, có người nghe phải tiếng súng liền giật mình ngồi thụp xuống, có người phản ứng nhanh và gọi cho cảnh sát.

Ô tô của Kokonoi dù sao cũng là hãng có tiếng trong làng đua nên gã lại đạp chân ga lần nữa liền đuổi kịp ngang với xe của Kazutora. Lúc này, gã thả tay lái và rút súng chĩa về phía Hanagaki Takemichi, Inui kế bên nhanh chóng bắt lấy tay lái và thay gã điều khiển xe.

Kokonoi bắn ba phát vào bên cửa sổ Takemichi, hai viên đầu ghim vào thành kính khiến thành kính nứt nhiều đường, đến viên thứ ba thì kính cửa xe liền vỡ toang, mảnh vỡ sượt qua người Hanagaki Takemichi mấy đường máu. Kazutora kéo lại Takemichi về phía mình rồi dặn cậu phải nép thật sát vào hắn. Chưa rõ ý đồ của Kazutora, nhưng Takemichi cũng nghiêm túc làm theo.

Bên kia, Kokonoi lại nả thêm một phát súng nữa, xe giật nảy quá nhiều nên viên đạn chỉ trượt ra phía sau Kazutora. Kazutora nói gấp, "Takemichi, một lát tao sẽ mở cửa bên tao, mày hãy leo qua người tao và nhảy ra nhanh nhất có thể, hiểu chứ!?"

Takemichi sợ hãi, lần đầu tiên cậu được chứng kiến mấy pha xã hội đen đuổi bắt ngay trên đường và cảnh vừa đua xe vừa đấu súng thế này, rồi giờ còn đến lượt cậu tham gia vào nữa chứ. Nhưng không có thời gian để Takemichi suy nghĩ. Mắt thấy xe đã gần đến nơi hẹn trước - một con hẻm tối, Kazutora nói tiếp, "Mày nhắm con hẻm kia mà chạy vào, bên trong có người chờ mày, tao sẽ tách chúng nó ra! Chạy nhanh lên đấy!"

"V- Vâng!"

Xe cách con hẻm còn mười mét, Kazutora thả Takemichi ra và bỗng lấy từ trong túi ra một khẩu súng lục, nhắm bắn hai phát vào bên Kokonoi. Kokonoi trúng một viên đạn bên vai trái, vội nép vào xe và đẩy cửa kính lên. Inui cũng theo đó kéo lại khoảng cách với xe của Kazutora.

Lúc này, xe chỉ cách hẻm năm mét. Nhân cơ hội đối phương không để ý, một tay Kazutora giữ vô lăng, một tay hắn mở cửa và nắm cổ áo Takemichi ném thật mạnh vào trong hẻm tối, sau đó, hắn nhanh tay đóng cửa lại và giả vờ như vẫn đang che chở cho Takemichi. Động tác của bọn họ quá nhanh nên bên Kokonoi và Inui chưa kịp thấy gì, hơn nữa, tình hình bây giờ là Kazutora còn có súng nên bọn họ phải tách ra một đoạn. Chợt, Kazutora quay xe chạy sang một hướng khác, Kokonoi lấy lại tay lái và lập tức đuổi theo.

Takemichi an toàn tránh thoát bị đuổi gϊếŧ. Vừa nãy khi bị ném xuống hẻm, cậu đã bất chấp đau đớn để chạy vào sâu bên trong ẩn nấp. Khi xác nhận bên kia đã đi xa, Takemichi mới nhấm nháp được cảm giác đau điếng và nhe răng xuýt xoa.

Kazutora bảo cậu nhảy ra, thế mà cuối cùng hắn lại chơi ném cậu, sự việc bất ngờ nên cậu còn chẳng chuẩn bị gì, bây giờ khi đã an toàn thì cậu lại bắt đầu lo lắng cho Kazutora, không biết cậu ta có bình an thoát khỏi bọn truy sát được không.

Và ai sẽ là người chờ cậu đây? Takemichi tự hỏi.

Cậu che lại mấy vết thương nhỏ trên người và tiếp tục lê bước. Đi được một đoạn, Takemichi bắt gặp một cậu thanh niên trong bộ com lê xám. Dáng vóc quen thuộc ấy khiến âu lo trong Takemichi như được an ủi phần nào. Người ấy chính là Tachibana Naoto, "cộng sự" du hành thời gian của cậu.

"Naoto!"

Takemichi hào hứng gọi tên thanh niên, mà cậu ta chỉ cười nhẹ nhìn cậu và ngay sau đó, một loạt những gã lạ mắt xông đến bắt lấy cậu và còng hai tay Takemichi lại.

"Hanagaki Takemichi! Anh đã bị bắt vào lúc bảy giờ ba mươi tám phút sáng!"

"Thật đáng tiếc, Takemichi-kun."

Naoto nhìn ra phía sau cậu, không thấy bóng dáng của Hanemiya, cậu ta từ tốn nói tiếp, "Nếu có thể tóm luôn cả Hanemiya Kazutora thì còn gì tuyệt hơn."

Chuyện gì đang xảy ra? Hành động này của Naoto là có ý gì? Đầu óc Hanagaki Takemichi quay cuồng giữa quá khứ và hiện tại, giờ đây lại quay cuồng lần nữa bởi sự thay đổi của đối tượng hợp tác bấy lâu.

Mà ngay lúc này, tại một tòa nhà bỏ hoang gần Roppongi, người được Tachibana Naoto nhắc tới hiện đang bị Inui Seishu đạp dưới đôi giày da đen và kéo mạnh tóc, buộc hắn phải ngẩng đầu nhìn Kokonoi Hajime. Trông thấy biểu cảm kiên quyết và phẫn nộ của Hanemiya Kazutora, Kokonoi Hajime cười lạnh.

"Này, thứ chuột nhắt," Kokonoi trào phúng, "Điều gì đã khiến cho mày nghĩ mày sẽ thoát khỏi lưới trời lồng lộng của Shiva vậy nhỉ?" Gã hỏi, "Hanagaki Takemichi đâu!?"

Hanemiya Kazutora vẫn chẳng mảy may sợ hãi. Hai đùi của hắn đã bị bắn mấy phát, máu đỏ thấm lên lớp da quần, nhưng với kẻ vốn đã chết lặng bởi đau đớn như hắn thì chút vết thương này đã nhằm nhò gì. Hắn nhếch môi, phun nước bọt vào mặt Kokonoi Hajime rồi cười lớn. Kokonoi cũng chẳng giận. Gã đâu xa lạ gì trước mấy kiểu cứng đầu này, không sao, áp dụng vào hình phạt thì có cứng đến mấy cũng buộc phải cúi đầu thôi.

"Hanagaki sẽ không thoát được, và mày cũng thế, Hanemiya." Kokonoi lấy điện thoại chụp lại gương mặt lúc này của Hanemiya Kazutora, cười khúc khích nom rất hài lòng và gửi nó đến cho một số liên lạc. Đoạn, gã chợt hỏi một câu, "Mày biết tại sao tụi tao lại đưa mày đến đây không?" Không đợi Hanemiya đáp, gã nói tiếp, "Tòa nhà số mười bảy phố Roppongi, nơi ưa thích của chị Michelle."

Nghe đến cái tên ấy, đồng tử Hanemiya co rụt, hắn vùng vẫy mãnh liệt, muốn thoát khỏi Inui nhưng không thành. Hai chân hắn đã tê liệt và không thể động đậy, hắn chỉ còn cách bò, nhưng giờ đến cả tay cũng bị Inui khóa lại. Hanemiya Kazutora lúc này thảm hại đến nỗi đến Kokonoi cũng phải tỏ lòng thương xót.

Đương nhiên là ngoài mặt, chứ trong lòng gã hiện đang suиɠ sướиɠ chết đi được, bởi cái tên "kỳ phùng địch thủ" của gã rốt cuộc cũng có ngày phải cúi đầu trước gã.

Hành nghề ở cái thế giới xám xịt kia, thương xót là một khái niệm nên được xếp vào hàng ngũ của sự ngu xuẩn, và những kẻ mang lòng thương xót tốt nhất nên tự đi tìm cái chết trước khi bị kẻ khác kết liễu mình vì vàigiây yếu lòng vô bổ.

Hanemiya vẫn tiếp tục ngọ nguậy như một con giòi, miệng buông mấy lời chửi rủa. Nếu như có thể khóa lại cái mõm chó kia thì nhan sắc của Hanemiya quả thật là một thứ thượng hạng. Đáng tiếc, cho dù có khóa mõm, có thượng hạng thì rồi cũng phải đi đời vì cái tội lén la lén lút làm trò hề thôi.

Kokonoi tặc lưỡi khó chịu, quyết định nên để cho tên này im lặng trước khi sự ồn ào của chuột nhắt làm phiền đến chị lớn. Gã rút từ ngực áo ra một viên con nhộng, nhét vào miệng của Hanemiya và buộc hắn phải nuốt xuống. Không đến một lát, tác dụng của thuốc khiến thần chí Hanemiya trở nên mơ hồ, và rồi, hắn ngất đi khi phẫn hận vẫn còn trên gương mặt.

"Thuốc gì đấy?" Inui hỏi, "Của Kawaragi đấy à?"

"Thuốc an thần thôi." Kokonoi nhún vai, "Còn phải mang thằng này về nữa mà. Dùng mấy loại thuốc của Kawaragi thì tên này không chết cũng bị điên, phí công tao với mày đi bắt lắm."

Inui gật đầu, lại hỏi, "Khi nào chị lớn đến?"

"Chị ấy đến rồi." Kokonoi đáp, "Chị ấy đang ở tầng thượng với Kurokawa đấy."

"Sao mày biết?"

"Cái này còn phải hỏi sao?" Kokonoi bật cười, đôi mắt rắn sâu thăm thẳm khiến Inui không thoải mái, "Để trở thành cánh tay trái của chị lớn, tao đã phí rất nhiều công sức đấy, Inupi."

Kể cả việc đẩy Haitani Ran vào cái chết, hay sắp xếp cho Haitani Rindou mất tích bên vách đá hiểm nguy. Để có thể loại bỏ anh em Haitani và thuận lợi ngồi lên chức cán bộ, gã đã phải suy đi tính lại và vạch ra vô vàn đường đi nước bước để hành động trót lọt và qua mắt chị lớn.

Chỉ là, gã ngồi lên được rồi, nhưng gã cũng bất ngờ thay vì thì ra, chị lớn chẳng để ý đến cái mạng của anh em Haitani là mấy như gã đã nghĩ.

Mà mặc kệ đi, mục đích của gã đâu hoàn toàn là leo lên địa vị cao.

Kokonoi đứng tựa đầu lên bả vai của Inui, dụi nhè nhẹ, rồi hãm sâu vào bên cổ hắn. Trên người Inui đậm mùi thuốc súng và đã mất đi cái hương tinh thuần mà năm xưa hắn từng có. Inui và gã đều đã trưởng thành, nhiều thứ xung quanh họ và cả bản thân họ đều cần thiết phải bị thay đổi.

Nhưng có một điều trong gã sẽ vĩnh viễn được giữ nguyên, cho dù là cái chết có đến với gã đi chăng nữa.

Tầm mắt Kokonoi đặt lên những ánh nắng ấm áp của buổi sáng, màu nắng vàng ấy giống với màu tóc của Inui làm sao, cả bầu trời xanh cũng tương đồng với đôi mắt hắn. Gió trời lồng lộng khẽ đung đưa làn tóc đen của gã. Và rồi, khi bên tai là tiếng thở đều đều, nhàn nhạt của Inui Seishu, gã thì thào.

"Tao sẽ bảo vệ mày."

Tao đã không thể cứu được chị Akane, như vậy, tao sẽ bảo vệ mày.

Tao đã bảo vệ mày từ hồi mười một, nên cho đến năm mười sáu tuổi hay là hai mươi tám tuổi bây giờ, tao vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ mày, Inupi.

"Tao biết, Koko." Inui đáp nhỏ, đặt tay lên tấm lưng gầy hơi run của gã thanh niên và vỗ nhẹ.

Ừ, hắn biết chứ, Kokonoi đã luôn bảo vệ hắn, mặc kệ là âm thầm hay là công khai. Inui biết ơn Kokonoi, tự đáy lòng này đã nguyện làm mọi thứ để trả nợ ân tình ấy, nhưng ân tình lại ngày một nhiều hơn chứ chẳng vơi đi chút nào. Đôi khi Inui cũng tự hỏi, tại sao Kokonoi lại bằng lòng làm nhiều chuyện như thế chỉ để bảo vệ hắn. Là vì hắn ư, hay là vì chị Akane?

Hắn không dám hỏi, cũng không muốn nghe câu trả lời.

Inui nhắm lại đôi ngọc thạch màu thiên không, lẳng lặng cảm nhận những xao động từ không gian, và văng vẳng ở chỗ cao tít so với nơi bọn họ đang đứng là những tiếng súng vang trời. Lúc này, Kokonoi cũng nhắm mắt lại, tuy thân thể đã bắt đầu căng chặt trong lo sợ.

Một lát nữa, người bước xuống từ lầu cao sẽ là ai đây, gã tự hỏi. Là chị Michelle - thủ lĩnh tổ chức Shiva hay là Kurokawa Izana - thủ lĩnh của băng Thiên Trúc?

Hay, chẳng một ai bước xuống, bởi tử thần sẽ đồng thời mang đi linh hồn của bọn họ?

Có thể lắm chứ, vì gã cũng đã từng là một nhân chứng cho tình yêu nồng liệt của bọn họ mà.

Tự sát đôi thật ra cũng là một phương thức biểu đạt tình yêu tuyệt đẹp đấy, gã nghĩ, để rồi khoảng lặng giữa gã và bạn thân chìm vào không gian tĩnh mịch của chốn hoang tàn vùng ngoại ô thành phố. Tiếng súng đạn vẫn văng vẳng hồi lâu chưa dứt.