Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi

Chương 21: Anh thích ăn em hơn.



"Lẽ nào lần trước anh bị hạ thuốc..." - Lý Viên Viên dựa ngực anh nói lấp lửng.

Trần Điềm Nhiên hốt hoảng lắc đầu: "Anh đừng nghe cô ta nói bậy, nghĩ em cũng chưa dám chứ nói gì hạ thuốc hay tính kế trên người anh."

Anh gở tay cô ta ra, nhẹ giọng: "Em nghĩ nhiều rồi."

Hoắc Thừa Ân nhìn đống lộn xộn bên dưới, nhìn đám người nhiều chuyện xung quanh, mỉm cười: "Anh về trước đây, chúc em sinh nhật vui vẻ."

Trần Điềm Nhiên muốn níu kéo lại không dám, trơ mắt nhìn anh dần khuất xa.

"Mọi người tiếp tục thoải mái ăn uống nhảy múa, không còn chuyện gì nữa." - Trần Vũ Hiên tươi cười giải tán đám đông, keo tay em gái mình ra góc khác: "Em lại gây sự gì rồi?"

Trần Điềm Nhiên: "'Cô ta là ai? Sao trước giờ em chưa nghe anh nhắc anh Thừa Ân có tình nhân?"

Trần Vũ Hiên cười lớn: "Bà cô ơi, người ta là tổng đốc có một hai hay mười tình nhân cũng đâu ai quản được, lần trước anh tới cô ta chỉ là một tù binh bị bắt, với nhan sắc diễm lệ đó Thừa Ân có si mê cũng đâu có gì lạ."

"Nó là yêu nữ, quyến rũ anh Thừa Ân nhất định có mục đích, tù binh chiến tranh hóa phượng hoàng xem ra mưu mô cô ta cũng thâm sâu lắm, em phải nhắc nhở anh Thừa Ân mới được." - Trần Điềm Nhiên tự suy luận rồi tự mình thông suốt.

"Hoắc Thừa Ân không ngốc đến độ bị người khác xỏ mũi."

Trần Điềm Nhiên một mực quả quyết: "Nhất định nó dùng tà thuật câu dẫn anh ấy, tương lai sẽ là mầm hoạ của nước ta, em phải trừ khử nó."

"Tùỳ em, đừng làm mọi chuyện rối rém là được." - Trần Vũ Hiên nói xong vui vẻ ôm tình nhân ra khiêu vũ.

Trên đường trở về.



"Sao gây sự với cô ta?" - Hoắc Thừa Ân hỏi nhưng bản chất lại không quan tâm.

"Là cô ta gây sự trước." - Lý Viên Viên phồng má, người thảm hại là cô, phe nhà không bênh lại muốn bênh vực người khác.

Hoắc Thừa Ân nhìn đường phố vắng vẻ, trời tối đen như mực hai bên lác đác vài ngôi nhà nhỏ.

"Bỏ em ở đây em có sợ không?"

Lý Viên Viên chề môi khinh thường: "Trước em còn băng qua nhiều con đường ớn lạnh hơn, không hù được em đâu."

"Sau này tránh càng xa Điềm Nhiên càng tốt, cô ta không ngu ngốc như em tưởng."

Cô lén nhìn anh rồi lấy lại tự tin vốn có: "Em mới không sợ, dù trời có sập vẫn có anh chống cho em."

Hoắc Thừa Ân bật cười, nụ cười tận đáy lòng, cô lại khơi gợi anh nhớ về thuở xưa, có một cô bé quật cường nhưng hay ỷ lại bám theo anh, luôn miệng nói "em không sợ gì cả, bởi vì trời có sập vẫn có anh chống cho em".

"Anh cười gì vậy, anh Thừa Ân~~~" - Cô vẫn chưa quên giọng điệu chảy nước khi Điềm Nhiên gọi tên anh, nghe mà máu chảy ngược hết cả lên.

Hoắc Thừa Ân kéo cô vào lòng: "Tối nay anh chưa ăn gì."

"Thì sao?" - Lý Viên Viên khó hiểu nhìn lên.

Anh không trả lời, cười thoả mãn.

Cô khó hiểu càng khó hiểu hơn, đang ám chỉ tại mình mà không được ăn tiệc nên đói sao?

Chắc chắn vậy.



"Lát nữa em sẽ trổ tài."

Nhìn vẻ mặt tự tin của cô anh càng cười tươi hơn, vờ ngây ngô hay ngu ngơ thật mà không hiểu ý anh.

"Anh muốn ăn gì? Ăn mì hay."

"Ăn em." - Hoắc Thừa Ân dùng hai từ chặn đứng mọi âm thanh tiếp theo, thái độ vẫn vui vẻ.

Lý Viên Viên ngồi ngay ngắn, nhích mông từng chút từng chút ra cửa, mắt ngó nghiêng ngắm hàng cây cao cao trong đêm đen.

Hoá ra anh đang gài bẫy.

"Sao? Em mới nói sẽ trổ tài mà, sao im lặng vậy?" - Hoắc Thừa Ân nghiêng người mặt áp mặt, tay chóng thành ghế giam cô ở giữa.

Lý Viên Viên tim đập rộn ràng, má hây hây ửng hồng lắp bắp: "Em... Hồi nãy... Em chưa hiểu ý anh, em nói trổ tài là nấu... Nấu ăn."

"Giờ hiểu rồi."

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu, tay che miệng ngăn anh hôn đột xuất: "Anh đang đói nếu vận động mạnh sẽ ảnh hưởng sức khoẻ, hay ăn gì đó trước rồi..."

"Anh thích ăn em hơn." - Hoắc Thừa Ân vẫn giương bộ mặt badboy ngã ngớn, từng lời nói hơi ấm phả hết vào mặt.

Hương rượu thơm thoang thoảng làm cô suýt ngất ngây.

Tài xế ngồi trước không nhịn được rùng mình.