Nói là làm, xe dừng lại trước cổng, Hoắc Thừa Ân sải cặp chân dài bế cô thẳng lên phòng mình trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa của nhiều người hầu.
Chuyện là quản gia vẫn chưa thông báo nên chưa ai biết cốt lõi bên trong là gì.
Lý Viên Viên rối rém hết lên, từ chối không được mà đồng ý thì không muốn, não cô hoạt động hết công suất tìm phương án tẩu thoát.
"Không cần trốn, em chạy không thoát đâu."
Hoắc Thừa Ân nhìn bộ dạng hoang mang của cô không khỏi hứng thú.
"Em... Người em đang rất dơ, em muốn đi tắm, phải, đi tắm." - Lý Viên Viên cuộn người trong chăn thò đầu ra chỉ vào nhà tắm, cười lấy lòng.
Anh nghiễm nhiên đồng ý: "Anh dặn người lấy đồ khác cho em."
Chờ anh ra khỏi cửa cô liền chui tọt vào nhà tắm thở hổn hển tìm phương án đối phó.
Dù hi sinh vì nghiệp lớn nhưng cũng đâu phải bán rẻ thân mình, hắn muốn dùng giờ nào thì dùng sao.
Phải làm sao? Phải làm sao?
"Viên Viên..."
Hoắc Thừa Ân bên ngoài gọi.
"Em đang tắm."
"Gần một giờ rồi." - Anh gõ cửa.
Lý Viên Viên đứng chặn cửa: "À, kem khó tẩy ra quá, anh chịu khó chờ thêm chút nha, nó dính hết lên tóc nên em phải gội đầu nữa."
Bên ngoài yên tĩnh không hồi âm, cô thở phào ngồi vào bồn tắm tiếp tục ngâm nước lạnh.
Dụ dỗ có nhiều cách, đâu nhất thiết phải lên giường, bổn cô nương lâm bệnh thử xem ngươi có quan tâm không?
Cửa phòng bị lực đạo mạnh mẽ đạp văng vào vách, cô hoảng hồn thụp xuống che những chỗ cần che.
"Áhhhhhhh... Hoắc Thừa Ân, cái đồ biến thái nhà anh sao dám xông vào hả?"
Lý Viên Viên dùng hết nội lực cả đời hét lên.
"Không xông vào để em nhiễm bệnh sao?" - Anh không làm gì khác ngoài dựa vách khoanh tay, gương mặt hờ hững vạch trần mưu mô của cô.
"Em... Em làm gì mà nhiễm bệnh, đang tắm mà."
Hoắc Thừa Ân thở dài bước đến kéo cô ra khỏi bồn, dùng khăn quấn tròn người lại rồi bế ra ngoài.
Hành động lưu loát trước sau chỉ trong 30 giây.
"Chắc anh từng làm thế này với nhiều người lắm, thuần thục quá mà." - Bị quấn không cựa quậy được cô bực bội châm chọc.
"Nếu từng ra chiến trường em sẽ biết một giây đời người quý giá thế nào."
Lý Viên Viên xoay mặt chỗ khác: "'Em không cổ vũ chiến tranh nên không cần biết chuyện này."
"Anh bị hạ thuốc."
Câu này chọc trúng ổ, cô trợn trắng: "Bị nữa hả?"
**Sáng hôm sau.
Nằm trên giường, Hoắc Thừa Ân mặc cô cuộn tròn nhụi nhụi vào người, tay vuốt ve gương mặt trắng hồng bất giác mỉm cười.
Nhớ lại đêm qua, đánh trúng lòng trắc ẩn của cô chắc chắn được toại nguyện.
Viên Viên, thời gian tới cực khổ cho em rồi...
Mặt trời đứng bóng, bụng cô reo inh ỏi nhưng vẫn chưa muốn chui ra khỏi chăn.
"Chúng ta ăn sáng."
Lý Viên Viên lười biếng lên tiếng: "Em vẫn đang nghi ngờ."
"Nghi ngờ chuyện gì?" - Anh hôn lên trán cô, ôm vào lòng.
Hoắc Thừa Ân hiếm khi dịu dàng thế này.
"Đêm qua anh không bị hạ thuốc."
"Tại sao?"
"Không biết nữa, không nhớ nữa." - Cô vẫn lười biếng, đến não cũng lười suy nghĩ, mọi thần kinh tê liệt.
Cơ thể trong trạng thái ngủ đông.
Anh cười nụ cười thỏả mãn, dù có ngắn cũng là thời gian hạnh phúc nhất đời, anh sẽ ghi nhớ mãi.
"Không ăn sáng sao?"
Lý Viên Viên lắc đầu: "Không, em muốn ngủ hơn, thức trắng cả đêm giờ không dậy nổi, chân đi cũng không nổi."
Tên ác ma này, không động thì cả tuần không thấy, động rồi thì cả ngày cô đi không nổi.