Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi

Chương 45: Trần Cảnh Hâm



*Dinh tống thống.

"Ta hiết làm vậy sẽ thiệt thòi cho ngươi nhưng con gái ta cũng chịu uất ức nếu bây giờ ngươi còn không lấy nó e rằng sau này nó sẽ khó sống ở đất Bắc Triều." Trần Cảnh Hâm ôn tồn ngồi trên ghế tổng thống nhâm nhi tách trà.

Thái độ không nhìn ra giận hay vui, ông ta tiếp lời "Vả lại nơi xảy ra chuyện cũng là nhà ngươi, nếu truy cứu thì ngươi cũng mang tội tắc trách, vậy đi, nếu ngươi đồng ý cưới Điềm Nhiên ngay bây giờ thì ta sẽ giao cho ngươi 3 tỉnh phía Tây giúp ngươi mở rộng địa bàn hoạt động."

Hoắc Thừa Ân vẫn im lặng ngồi đó.

Trần Điềm Nhiên lòng nóng như đốt, khểu tay ba mình.

Trần Cảnh Hâm tiếp tục nói "Hoặc ngươi muốn gì có thể ra điều kiện, ta sẽ xem xét."

"Anh Thừa Ân thích gì có thể nói với ba em, ba em nhất định sẽ đồng ý với anh, miễn là hôn ước chúng ta vẫn còn." Trần Điềm Nhiên gấp gáp níu tay anh, cứ sợ buông tay anh sẽ bay mất.

Hoắc Thừa Ân chậm chạp vỗ trấn an bàn tay mãnh mai bấu chặt mình "Ta không sợ tai tiếng, chỉ là..."

"Chỉ là sao? Anh mau nói đi."

Trần Cảnh Hâm kéo tay con gái, lắc đầu.

"Chỉ là ta còn đang bận rộn quân vụ, nếu muốn tổ chức hôn sự e phải chờ đến nửa năm sau, tổng thống đã chiếu cố ta xin nhận, chỉ là vùng đất phía tây ta không cần, ngài chỉ cần cho ta 2 tỉnh phía nam, vùng đó đang có biến loạn nếu không ai đứng ra dẹp yên e rằng sẽ loạn lạc khó kiểm soát." Hoắc Thừa Ân không nhanh không chậm nói.

Trần Cảnh Hâm cố nhìn biểu cảm anh để tìm ra sơ hở nhưng không thành, đành cười gượng

"Đến giờ phúc này ngươi vẫn một lòng vì dân vì nước ta thật vui mừng vì mình có được nhân tài vạn người có một, nếu ngươi đã nói vậy thì quyết vậy."



"Còn có." Anh cắt ngang lời ông ta "Trước ngày cưới 1 tháng ta sẽ dọn đến dinh tổng thống ở cùng Điềm Nhiên, ta không an tâm để em ấy một mình những ngày kề cận như thế, tổng thống có phiền không khi ta đường đột đề nghị chuyện này."

Trần Điềm Nhiên vui sướng nắm lấy tay anh cười rơi nước mắt "Anh Thừa Ân, cảm ơn anh đã không bỏ rơi em."

Hoắc Thừa Ân mỉm cười "Sao anh có thể bỏ rơi em."

Trần Cảnh Hâm vỗ tay đứng dậy cười sảng khoái "Quyết định vậy đi, không ngờ ngươi là đứa trẻ hiểu chuyện, sau này ta sẽ chiếu cố ngươi."

Ông ta chợt nhớ điều gì đó.

"À... Ta nghe nói chuyện xảy ra đêm đó là do có người sắp xếp hãm hại, ngươi đã tìm ra kẻ chủ mưu là ai chưa?"

Hoắc Thừa Ân lắc đầu "Sự tình hôm đó không có ai chứng kiến càng không có chứng cứ gì để kết tội nên ta chỉ trừng phạt những kẻ bị nghi ngờ."

Trần Cảnh Hâm im lặng hồi lâu, hàng mày đã lưa thưa cau chặt lại, vết chân chim trên gương mặt mỗi ngày một in đậm như ấn như hiện cuộc đời đầy sóng gió ông ta từng đi qua.

Đời cha cần cù đời con mới cầu vinh hiển, nói ông ta xấu xa cũng không phải, chỉ là do cuộc đời quá khắc nghiệt và lòng người quá nham hiểm. Muốn đứng trên cao phải chịu điều người khác không chịu được và làm những chuyện người khác không dám làm.

Sự tàn ác của ngày hôm nay là tàn dư của nhiều thế hệ trước, ông ta đã bị thuần hóá từ khi còn nhỏ và hơn hết tranh giành quyền lực luôn là thứ khiến người ta trở nên tàn nhẫn.

"Nếu ngươi đã điều tra rõ ràng thì ta cũng không nói gì thêm, chỉ là đừng để con gái ta phải chịu ấm ức."

Hoắc Thừa Ân mỉm cười "Đương nhiên, nếu không còn chuyện gì khác ta xin phép về xử lí công vụ."

Trần Cảnh Hâm khoát tay "Được rồi, bọn trẻ các ngươi làm việc ta không nhúng tay, bận cũng tranh thủ thời gian dẫn Điềm Nhiên ra ngoài đi dạo, tuổi trẻ nên vun đắp tình cảm."

Hoắc Thừa Ân không nói câu nào xoay lưng đi.



Trần Điềm Nhiên đương nhiên là người vui nhất, chạy tới ôm ba mình cười tươi

"Ba là nhất, con sẽ về thăm ba thường xuyên."

Nói rồi cô ta chạy nhanh theo anh.

Trước mặt là thế nhưng sau lưng Trần Cảnh Hâm lại cho người đột nhập vào dinh thự Hoắc Thừa Ân điều tra ngọn nguồn, bởi tin tức liền quan đến Lý Viên Viên ông ta đã nghe báo cáo.

"Báo cáo tổng thống, trong dinh thự hiện tại không còn ai tên Lý Viên Viên."

Người mặc áo đen khuy chân dưới sàn.

Trần Cảnh Hâm híp mắt âm hiểm "Vậy nó ở đâu?"

"Theo nô điều tra thì cô ta đã bị phạt đến quân đội làm lao dịch."

Trần Cảnh Hâm ý vị sâu xa nhìn ra cửa sổ.

"Hoắc Thừa Ân này thật thâm sâu khó đoán, giữ hắn lại có lợi cho ta nhưng cũng thật nguy hiểm."

"Vậy nên làm thế nào ạ?" Người áo đen vẫn khom lưng khuy. gối.

"Trước mắt cứ để yên, đợi sau khi hôn sự hoàn thành ta sẽ tính với hắn một lượt." Ông ta nói xong liền phất tay.

Người áo đen cũng nhảy ra cửa sổ đi mất.