"Trời, ta là trùm ở đây, có chuyện gì mà không biết."
"Sao ngài ấy lại đồng ý lấy cô ta chứ, không phải cô ta đã ăn nằm với anh trai mình sao?"
"Có thể do bị ép, cũng có thể do tổng đốc cần chỗ dựa, haizzz, nói tóm lại là tiếc thật."
"Đúng, một người tài hoa vẹn toàn như ngài ấy xứng đáng có được nữ nhân thuần khiết như hoa trong sáng như ngọc."
"Ước gì ta có cơ hội tiếp cận ngài ấy, biết đâu lại có cơ hội làm vợ lẻ."
"Hihi.. Cô cũng biết ước quá rồi đó."
Hai cô quân y ra khỏi toilet, thật lâu sau Lý Viên Viên mới từ trong bước ra.
Hắn vậy mà lại lấy cô ta, hắn vậy mà lại chịu đàm tiếu ở bên cô ta, địa vị danh vọng khiến người ta mù quáng thế sao?
Cô bất lực dựa vào tường khóc không ra nước mắt.
Cô tốn bao nhiêu công sức cuối cùng đâu lại vào đấy.
Không phải trước đó hai người họ vẫn rất tốt sao, không phải hắn luôn chiều chuộng cô ta sao, vậy....
Họ lấy nhau là chuyện ai nấy đều lường trước được mà.
Chỉ có điều, sao tim cô đau nhói, đau hơn lúc biết tin anh đầu quân kẻ địch, đau hơn lúc biết tin ba mất, và đau cả khi mẹ nói cô không phải con ruột của họ.
Lần lượt lần lượt từng người rời xa cô, người yêu cô chiều chuộng cô, người quan tâm cô chăm sóc cô, người luôn lắng nghe bảo bọc cô và bây giờ người cô yêu cũng sắp lấy người khác.
Lý Viên Viên nắm chặt tay, tim không thể rỉ máu nhưng tay có thể.
Vạn tiễn xuyên tim, người ta có thể chết.
Nhưng vạn tiễn xuyên tâm, muốn chết không được, sống lại không xong, đến cuối cùng là ai đau khổ hơn ai?
Chăng biết ngồi đó bao lâu, tay chân cứng đờ lưng cũng mỏi nhừ cô mới lửng thửng đứng dậy.
Đứng trước gương.
Nhìn bộ đồ tạp dịch, nhìn chổi chà trên tay, nhìn đôi găng tay nhuộm màu bùn dơ, nhìn cả thân hình lấm lem không gọn gàng.
Cô bật cười.
Phải, là cô không xứng với anh, từ lúc đầu đến tận hiện tại thân phận vốn đã cách biệt.
Lí do cô đến đây chỉ có một, giết hắn, lật đổ chế độ hung tàn này.
Sao mọi chuyện lệch theo quỹ đạo xa vậy?
"Sao cô lại ở đây? Không mau dọn dẹp cho xong sắp tới giờ luyện tập rồi."
Giọng nói văng vẳng bên tai nhưng Lý Viên Viên chỉ cúi đầu lặng lẽ bước đi.
Đội trưởng liếc nhìn theo "Hôm nay cô ấy lạ nhỉ, bình thường như sáo trên cành, giờ một câu cũng không trả lời."
Một tháng nay Lý Viên Viên ở trong quân đội làm những việc tay chân, trồng cây quét sân quét phòng lau dọn và cả chùi toilet.
Ngoài ra những giờ nghỉ giải lao của quân nhân thì cô phải tập luyện, đội trưởng lúc nào cũng bắt cô tập lúc giữa trưa và cả chiều tối.
Cô phải chạy bộ dưới cái nắng như thêu như đốt giữa trưa, phải lăn lết dưới nền xi măng tập phục kích tới độ tay chân toàn vết xước, tháo lắp vác những cây súng tận 10 15 cân.
Chỉ mới một tháng mà làn da trắng nn ngày nào đã rámì nắng, tay chân cô toàn những vt trầy xước không xử
Tuy nhiên những việc đó chẳng làm Lý Viên Viên chùn bước, dù sao cũng quen làm việc nặng nhọc.
Chỉ có điều mỗi ngày cô luôn suy nghĩ.
Tại sao hắn lại giam mình ở đây?
Tại sao hắn biết bọn họ muốn hãm hại mình nhưng lại trừng phạt mình?
Có phải mình làm gì để hắn nghi ngờ chăng?
Lúc nào hắn mới thả mình ra?
Nhưng hiện tại, cô mong hắn không thả mình ra cũng được.
Dù sao ở đây cũng tốt, có bạn bè, học hỏi được nhiều thứ có ích.
"Viên Viên, hôm nay tới lượt chị trực nhà vệ sinh mà, sao em lại làm giúp chị?" Cô gái tên Minh Khuê cười rạng rỡ.
"A..." Lý Viên Viên giật mình khỏi suy nghĩ "Em thấy rảnh rỗi nên làm giúp chị, thấy mấy nay chị bệnh cần được nghỉ ngơi."
"Cảm ơn em nhiều lắm, trưa nay em ăn gì chị nấu cho em." Minh Khuê vui vẻ, thần sắc không giống người bệnh xíu nào.
Lý Viên Viên cười "Gì cũng được ạ, em thấy chị dù bình thường hay bệnh nặng chị cũng cười tươi vui vẻ được, sao chị có thể sống tích cực vậy?"
Minh Khuê là cô gái không cha không mẹ, cô ấy sống lang thang đầu đường xó chợ, may mắn một lần Hoắc Thừa Ân đi tuần tra gặp nên đem về nuôi, giờ lớn nên cho vào quân đội làm việc.
"Sao lại không vui? Mỗi ngày được ăn ngon, ngủ đúng giờ, có nơi che mưa che nắng lại còn có bạn bè, cuộc đời còn gì để ta hối tiếc nữa."
Lý Viên Viên cười tươi "Sống đơn giản như chị thích thật."