Nghiên Dương mỉm cười, may mà cô đã đẩy thằng bé ra kịp, còn mình thì lãnh trọn, chiếc xe đua hắn mua cho Tống Dương cũng đã nát tan, mọi người xung quanh bu đến, tài xế chiếc xe đã gọi cấp cứu, cô nhìn thấy cảnh tượng này quen lắm, đây là lần thứ 2 cô bị tai nạn rồi, sợ là bản thân không thể trụ nổi để sống cùng Tống Dương nữa.
Cô ngất đi, lúc này cô chỉ còn nghe được tiếng khóc vọng lại của Tống Dương thôi.
...
Tại bệnh viện.
"Lý tiểu thư vì không ăn uống đầy đủ nên bị suy nhược dẫn đến ngất xỉu, mọi người không cần quá lo lắng!" bác sĩ bước ra, nói với Tống Dực và mẹ hắn.
''Vậy sao? Cảm ơn bác sĩ!"
Hắn gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, nếu Lý Nguyệt đã không sao rồi, vậy thì hắn cũng nên đi thôi, mục đích hắn đến chỉ là để xem tình hình của Lý Nguyệt và tìm được cơ hội thích hợp để giải quyết tất cả.
''Con đi đâu vậy Dực?"- mẹ hắn gọi giục lại.
''Con về nhà!"
''Con không định ở lại với Lý Nguyệt sao?"
- "Tống Dương và Nghiên Dương đang chờ con!"
''Vậy là...con chọn Nghiên Dương?"
''Đúng! Con chọn Nghiên Dương! Đợi Lý Nguyệt tỉnh lại, con sẽ nói với cô ấy mọi chuyện!"
Hắn nói, sau đó vội rời khỏi đây, nhưng mọi chuyện tiếp theo xảy ra khiến hắn bàng hoàng, 1 đội ngũ bác sĩ đang gấp rúc đẩy băng ca của 1 người phụ nữ vào, khắp người cô ấy toàn là máu, và người đó lại là...
"Nghiên Dương?"
Tim hắn nhói lên, có phải là hắn nhìn nhầm không? Tại sao...?
Nghe thấy tiếng khóc từ xa của Tống Dương, 1 người phụ nữ đang bế Tống Dương chạy theo.
"Tống Dương?"
''Anh là người quen của 2 mẹ con cậu bé này sao? Vậy làm phiền anh trông thằng bé nhé, tội nghiệp cô ấy, bị tai nạn nặng như thế này!"
Tai hắn như ù đi, hắn không tin vào những chuyện đang xảy ra, tay vừa định bế Tống Nghiên xuống, thằng bé đã giãy giụa thoát khỏi hắn.
''Ba tránh ra đi! Con ghét ba lắm!"
Tống Dực bàng hoàng, định sẽ lại tiếp tục giữ Tống Dương nhưng thằng bé đã chạy trốn ngay sau lưng người phụ nữ đó.
''Con...?"
''Ba tránh ra đi! Con ghét ba!"
''Thôi nào cậu bé, đến lúc cô phải về rồi! Con mau lại chỗ ba đi!" Người phụ nữ đó từ từ kéo Tống Dương ra, nhận thấy ánh mắt uất ức của Tống Dương mà không khỏi thấy tội nghiệp.
''Con không muốn! Ba là người xấu!"
''Tống Dương !" Tống Dực không tin vào tai mình, Tống Dương vừa gọi hắn là người xấu sao?
''Được rồi! Không sao không sao! Cô sẽ ở lại với con!" Người phụ nữ đó thở dài, sau đó bế Tống Dương lên rồi nhìn hắn
"Tôi không biết cậu đã gây ra chuyện gì với thằng bé và mẹ của nó, nhưng tôi nghĩ chắc thằng bé đang rất sợ khi ở gần cậu!"
''Không thể nào! Tôi là ba của nó''
''Cậu là ba cậu bé thì hà cớ gì nó phải ghét, phải sợ cậu?"
Tống Dực im lặng, hắn suy nghĩ, tất cả mọi chuyện đều do hắn mà ra.
''Cậu có số điện thoại của ông bà cậu bé không? Cậu gọi cho họ đến trông nó đi, tôi sắp phải về bây giờ rồi!"
''Được! Tôi gọi!"
Tống Dực gọi mẹ đến trông Tống Dương, thằng bé cũng không nháo nữa, nó vẫn nhìn về phía căn phòng mà mẹ nó vừa được đưa vào cấp cứu, đôi mắt Tống Dương đỏ hoe, chắc là nó đã khóc rất nhiều, hắn đúng là khốn nạn mà.
Vài tiếng sau, bác sĩ đã bước ra, hắn vội vàng chạy đến.
''Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?"
''Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng cô ấy đã từng bị tai nạn trước đó không lâu, bây giờ lại tiếp tục làm ảnh hưởng đến phần đầu, có khả năng sẽ hôn mê dài!" - nói đến đây, bác sĩ hơi ngập ngừng.