Tống Dực Và Nghiên Dương

Chương 12



Vài tiếng sau, bác sĩ đã bước ra, hắn vội vàng chạy đến.

''Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?''

''Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng cô ấy đã từng bị tai nạn trước đó không lâu, bây giờ lại tiếp tục làm ảnh hưởng đến phần đầu, có khả năng sẽ hôn mê dài!"- nói đến đây, bác sĩ hơi ngập ngừng.

''Còn chuyện gì nữa sao bác sĩ?"

''Tôi không chắc cô ấy có muốn tỉnh lại hay không, vì điều này tùy thuộc vào tiềm thức của cô ấy!"

''Cảm ơn bác sĩ!"

Chân hắn có chút run run, cô sẽ rơi vào hôn mê sâu sao? Vậy là...cô sẽ không bao giờ tỉnh lại? Không thể, cô yêu thương Tống Dương như vậy, nếu không muốn sống vì hắn, chắc chắn sẽ sống vì Tống Dương mà phải không?

Hắn loạng choạng bước vào phòng bệnh của cô, bây giờ trông cô còn thê thảm hơn cả lúc đầu, khắp người toàn là vết thương, xung quanh còn gắn rất nhiều máy móc và dây truyền nước biển, khuôn mặt gầy gò xanh xao đến đáng sợ, hắn không còn nhận ra Nghiên Dương của trước đây nữa, một Nghiên Dương luôn khiến cho hắn vui và cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh.

Hắn thật sự sai rồi, hắn nhận ra bản thân có rung động với cô nhưng lại ngu ngốc bác bỏ nó, hắn nghĩ hắn chấp nhận cô cũng chỉ vì sự ràng buộc với Tống Dương và về trách nhiệm, đáng lẽ hắn không nên thất hứa với cô và với Tống Dương, hắn không nên bỏ rơi 2 mẹ con cô lại đó, hắn nên...nói ra tình cảm thật sự của mình và bù đắp tất cả lại cho cô, nhưng...hắn còn cơ hội nữa không?

Tống Dực nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Nghiên Dương, cố gắng sưởi ấm nó.

''Anh xin lỗi!"

...

1 tuần trôi qua, mọi chuyện đối với hắn như cực hình, Nghiên Dương vẫn hôn mê trên giường bệnh, chẳng còn cười nói như trước với hắn nữa, cô dùng sự im lặng để đối diện với hắn như cách mà hắn đã dùng với cô, hắn tạm gác những công việc trên công ty chỉ để chăm sóc cho cô và Tống Dương, nhưng Tống Dương cứ luôn tránh mặt hắn, không còn ôm chân kêu hắn mua xe đua cho nó như thường ngày nữa, 1 đứa bé chỉ mới 3 tuổi như Tống Dương, nó vốn dĩ phải được sống vui vẻ bên ba mẹ, nhưng chính hắn đã khiến thằng bé trở nên như vậy, ngay cả ông bà nội đến gần nó nó cũng không vui vẻ gì mấy, chỉ biết thẫn thờ rồi đòi dì giúp việc dẫn nó đến thăm mẹ, thì ra đến cả người ngoài Tống Dương còn tin tưởng chứ không hề tin vào hắn, hắn nhận ra hắn đúng là 1 người cha tồi tệ.



...

Trước cửa phòng bệnh.

"Dực!"- Lý Nguyệt bước vào phòng bệnh của Nghiên Dương, nhẹ giọng gọi.

''Có việc gì sao?"- hắn không nhìn Lý Nguyệt, chỉ biết lau người cho Nghiên Dương.

''Tớ...tớ muốn nói với cậu là tớ sắp trở về Anh rồi!"

''Cậu đi cẩn thận!"

''Cậu không muốn níu giữ tớ chút nào hay sao? Ít ra cậu cũng thể hiện sự ngạc nhiên 1 chút chứ! Cậu thay đổi rồi Tống Dực, cậu chẳng còn quan tâm tớ như trước nữa..."

''Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không? Cậu hét lớn như vậy, Nghiên Dương sẽ lại tổn thương!"

Lý Nguyệt kinh ngạc, cô ấy cùng Tống Dực ra khỏi phòng bệnh của Nghiên Dương, vừa rời khỏi phòng, Lý Nguyệt đã không kiềm được mà lên tiếng.

- "Dực, cậu nói đi rốt cuộc trong lòng cậu có còn tớ hay không?"

''Xin lỗi Lý Nguyệt! Tớ đã không còn yêu cậu nữa, tớ biết tớ là 1 người đàn ông tồi, cậu xứng đáng có được 1 hạnh phúc khác!"

''Không! Cho dù cậu là người như thế nào đi nữa, tớ vẫn yêu cậu mà, tớ không quan tâm quá khứ của cậu như thế nào, cậu đừng lạnh nhạt với tớ như thế nữa được không Dực?"

Tống Dực gạt tay của Lý Nguyệt ra, hắn không nói gì, định quay trở về phòng.