Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1728



Chương 1728:

 

“… Tiểu Bạch, bạn trai con đến rồi kìa.”

 

Ồ, là bạn trai giả.Giang Tiểu Bạch trong lòng định nói thêm một câu nhưng thôi, lúc ngồi xuống cô ấy cầm đũa lên trước, bởi vì mọi người muốn ngồi gần bàn chính hơn cho nên bàn của bọn họ rất ít người, bàn của Giang Tiểu Bạch và Đỗ Tiêu Vũ cũng chỉ có hai người bọn họ.

 

Cô ấy không ngần ngại mà cầm đũa lên ăn trước.

 

Ánh mắt của Đỗ Tiêu Vũ liền thay đổi, khi thấy cô vừa ăn một miếng thì thì bà ấy nhanh chóng ấn tay cô ấy xuống: “Đừng ăn nữa, người vẫn còn chưa tới mà.”

 

“Mẹ à, mẹ đừng cản con nữa mà, mọi người đều đi về phía bên đó, sẽ không ai đến bàn của chúng ta đầu, bàn này cách xa như vậy thì chúng ta cứ yên tâm ngồi ở đây ăn uống là được rồi.”

 

Đỗ Tiêu Vũ nhìn bộ dạng của con gái mình luôn cảm thấy tiếc vì muốn rèn sắt mà không thành thép, nghiêm khắc nhắc nhở mà vẫn không tốt lên được. Bà ấy hy vọng cô mau chóng tìm được người yêu vậy mà cô ấy lại chẳng để tâm chút nào, cái tên Tiêu Túc này cũng thật là, bạn gái cậu ta ở đây chẳng lẽ lại không nhìn thấy sao?

 

Hoặc có thể đã nhìn thấy rồi nhưng sao lại không có phản ứng gì vậy?

 

Không được rồi, Đỗ Tiêu Vũ cứ nghĩ tới lại không thể nuốt trôi được cái khẩu khí này.

 

Nếu đây là chuyện riêng của bà ấy thì có thể nhẫn nhịn được nhưng đây lại là Tiểu Bạch thì bà ấy làm sao có thể để cho con gái của mình phải chịu uất ứcchứ?

 

Bởi vậy Đỗ Tiêu Vũ liền đứng dậy nhưng lại bị Giang Tiểu Bạch giữ lại.

 

“Mẹ đi đầu vậy? Chỗ này thực sự là sẽ không có ai đến nên mẹ cứ yên tâm ở đây mà ăn đi. Hơn nữa cứ cho là có người đến vậy thì đã sao chứ, nếu nửa tiếng sau mới có người đến thì không lẽ chúng ta không ăn mà phải đợi họ nửa tiếng nữa sao?”

 

Đỗ Tiêu Vũ: “Con cứ ăn trước đi.”

 

“Vậy mẹ đi đâu vậy?”

 

“Mẹ đi vệ sinh đã.”

 

Giang Tiểu Bạch cũng không nghi ngờ gì nên chỉ đành gật đầu: “Vậy được rồi, mẹ mau đi rồi quay lại, nếu mẹ quay lại muộn thì con bảo đảm thức ăn ở trên bàn sẽ bị con ăn hết sạch đấy.”

 

Đỗ Tiêu Vũ: “

 

Bà ấy lặng lẽ nhìn con gái của mình.

 

Rõ ràng bạn trai của cô ấy ở bên kia vậy mà cô ấy không đến tìm và cậu ta cũng chẳng tìm cô, còn cô thì cứ vô tư ở đây ăn uống.

 

Thật đáng thương.

 

Có điều Giang Tiểu Bạch không biết những suy nghĩ như vậy đang xuất hiện trong đầu của mẹ cô ấy, nếu như biết thì cô ấy nhất định sẽ hét lên rằng: “Mẹ, con không có! Thật sự không có!”

 

Đỗ Tiêu Vũ giả vờ đi về hướng nhà vệ sinh sau đó nhanh chóng đổi hướng đi thẳng về phía bàn chính. Bởi vì Giang Ngạn Kha ở đó nên lúc Đỗ Tiêu Vũ đingang qua ông ấy liền đứng dậy khi nhìn thấy vợ mình.

 

“Vợ à, anh đang định nói chuyện với mẹ một chút rồi sau đó sẽ đi tìm em, Tiểu Bạch đâu rồi?”

 

Đỗ Tiêu Vũ mỉm cười rồi quay ra chào hỏi mọi người vài câu sau đó mới trả lời Giang Ngạn Kha.

 

“Tiểu Bạch đang ăn ở bên kia, anh có mang theo điện thoại không? Em quên không mang điện thoại rồi, anh cho em mượn để gọi điện một chút.”

 

Vừa nói xong lời này thì mọi người trên bàn đều chú ý nhìn vào Đỗ Tiêu Vũ. Là do Đỗ Tiêu Vũ cố ý làm vậy, bà ấy và Tiêu Túc đã gặp qua nhau rồi, không tin là cậu ta sẽ không nhận ra bà ấy.

 

Mà Giang Ngạn Kha lại thật thà tin những gì vợ nói liền rút điện thoại ra và khẽ nói: “Em ấy à, sao lại cứ quên trước quên sau như vậy, đến điện thoại cũng quên không đem theo.

 

Đỗ Tiêu Vũ mỉm cười sau đó mở máy ra giả vờ gọi điện thoại, bà ấy xoay người đi gọi điện thoại, sau khi nói vài câu thì lại mang điện thoại trả về cho Giang Ngạn Kha.

 

Mà lúc này ánh mắt của bà ấy nhẹ nhàng nhìn lướt qua thấy Tiêu Túc đang ngồi cạnh giám đốc Triệu.

 

Tiêu Túc cũng đang nhìn bà ấy.

 

Ánh mắt Đỗ Tiêu Vũ cũng nhìn chằm chằm lại cậu ta.

 

Một giây rồi lại hai giây, Tiêu Túc liền gật đầu chào hỏi với bà ấy: “Bác gái ạ.Bởi vì cậu ta đột nhiên lên tiếng nên mọi người đều nhìn về hướng của Tiêu Túc, còn giám đốc Triệu ngồi bên cạnh cậu ta khẽ hỏi: “Hai người quen nhau sao?”