Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 44: Truy tìm.



"Ông chủ, tôi không rõ việc này có liên quan không, nhưng bên phía Nam có án mạng." Chàng trai gỡ tai nghe xuống nói với người đàn ông đang đứng ở trên bục cao.


Nam nhân nhướn mày một cái, buông một câu nhàn nhạt, "Vô danh tiểu tốt thì đừng nên nói tiếp."


"Dạ... Là.. Du Điềm."


Nguỵ Âu Dương vừa đưa điếu thuốc chưa kịp kề lên miệng thì lập tức hạ xuống, dập vào trong gạt tàn.


Du thị là một trong những phần tử đối đầu với Nguỵ thị, tuy rằng ở trong con mắt hắn chỉ là một hạt cát nhỏ trên sa mạc lớn, nhưng trong A thành cũng không phải dạng vừa. Du Điềm ngồi trên ghế chủ tịch bao nhiêu năm, đến ngay cả con trai lớn của mình cũng chậm chạp không chuyển nhượng, Nguỵ Âu Dương từ lâu đã nghi ngờ có điểm khác thường.


Đêm nay ông ta chết, rơi từ trên tầng cao nhất xuống, vừa lúc An Vũ lại chạy đi. A thành rộng lớn, mạng lưới của hắn tuy rằng bao kín nhưng không có nghĩa là chuyện tìm ra được cậu lại dễ như trở bàn tay. Hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.


"Phong toả nơi đó, ta sẽ giữ kín chuyện này."


Nếu như có khả năng là An Vũ gây ra cái chết của Du Điềm thì càng không thể để tin này lan truyền ra, như vậy sẽ ảnh hưởng sớm muộn tới Vũ Thanh An.


Ngay lúc đó, bảo vệ đã bị doạ sợ đến không thể đứng vững, chỉ có thể ngồi dựa vào bên tường nhìn một nhóm đàn ông mặc âu phục đen trước mặt.


"Xin đừng giết tôi..." Đó là câu duy nhất có thể thoát ra được lúc này.


A Báo vứt chiếc điện thoại xuống đất rồi dẫm thật mạnh, màn hình còn đang quay số gọi cảnh sát tức thì đen một mảng.


"Có người thân cận không?" Hắn châm một điếu thuốc rồi đưa mắt nhìn tên bảo vệ.


Có vẻ như trải qua một cú sốc thật lớn, tên bảo vệ chỉ biết lắc đầu, hai môi run run một lời cũng không thể thốt ra.


"Càng tốt." A Báo nhìn sang đám người bên cạnh gật đầu, "Tôi sẽ đưa cho anh một khoản tiền, trong đêm nay rời khỏi thành phố này, tiền đủ cho anh chuyển một nơi khác và sinh sống một tháng, tự kiếm việc làm và coi như chuyện này chưa từng xảy ra".


________


"Fuck!!"


An Vũ gạt hết đống lộn xộn ở trên bàn xuống, tay vò đầu suy ngh, nếu như Du Điềm thật sự không biết thì có tra hỏi cũng chỉ phí thời gian, thà rằng cậu tự tìm lại dữ liệu giao dịch của ông ta còn hơn. Tìm mãi mới ra được usb Du Điềm giấu trong kệ sách, nhưng mới đầu khởi động đã gặp phải tường lửa, cậu không có máy tính ở đây...


Đi đến bên cạnh cửa sổ, An Vũ dựng lại báng tam giác rồi đặt khẩu súng lên, ngắm xuống trước toà Du thị.


Hiện tại đã gần 3 giờ sáng, may mắn Du thị lại không phải ở chính trung tâm, người qua lại không có một ai ngoại trừ người của Nguỵ Âu Dương.


Bảo vệ nhìn thấy hàng loạt xe khác cũng đi tới theo hàng, người được gọi A Báo lúc nãy đi đến một chiếc xe mở cửa ra, bước xuống là người đàn ông mặc áo len cùng quần âu đen đồng màu, chiếc áo lông dày khoác bên ngoài, hắn tuỳ tiện để mái tóc dài rủ xuống, đôi mắt xanh lạnh lẽo đến cực điểm.


Là Chủ tịch của Nguỵ thị.


A Báo đứng bên Nguỵ Âu Dương nói gì đó, người đàn ông khoác áo lông lớn gật đầu một cái rồi đi đến bên cạnh chiếc xe xám, hắn đưa tay giữ vai của người đang nằm úp trên trần xe nhẹ nâng lên, đạn xuyên giữa trán ông ta, thảm hại đến nỗi một bên đầu cũng không giữ nguyên trạng được, một bên chân vì rơi từ trên tầng cao xuống lực tác động quá lớn nên đã gãy, trần xe lún xuống, đến cửa kính cũng vỡ ra.


"Đưa ông ta vào trong, sắp xếp việc này đi. Nhân chứng thu xếp ổn thoả chứ?"


A Báo gật đầu, tên bảo vệ mới vừa rồi đã được đưa đi, thậm chí còn có người hộ thống đặc biệt để đảm bảo, nếu như đụng mặt Nguỵ Âu Dương, sợ là bảo vệ đó bị doạ cho chết rồi.


Nguỵ Âu Dương đi đến tầng của Du Điềm, bên cửa kính đã vỡ tan một mảng lớn, chính là nơi mà ông ta ngã xuống. Du Điềm bị bắn vào đầu, chắc chắn là lúc ông hướng ra bên ngoài, thi thể ở trên trần xe nằm úp sấp, như vậy thì chỉ có thể bắn tầm xa.


Đôi mắt xanh hơi híp lại, tầm nhìn lướt qua một lượt rồi đột nhiên dừng lại ở một nơi.


Có lẽ là một khung cửa sổ nhỏ của toà nhà nào đó, trong đêm tối không thể nhìn rõ được, thế nhưng ánh sáng nhỏ le lắt kia lại đặc biệt nổi bật. Đôi mắt nhanh lướt lên nhìn biển hiệu của toà nhà kia, là khách sạn Đông Dương..


Vũ Thanh An mở mắt tỉnh dậy trong một căn phòng lạ hoắc, thiết kế sang trọng hiện đại nhưng cách bày trí rất phổ biến, nhìn qua là biết chắc chắn không phải nhà ở, chỉ là phòng của khách sạn nào đó thôi.


"Cốc cốc!"


Cố gắng bỏ qua cảm giác đau nhức ở cơ thể, cậu ngồi dậy lê bước đến cửa, "Ai vậy?"


Bên ngoài vang lên thanh âm trầm thấp của Nguỵ Âu Dương, "Là anh."


Cánh cửa phòng mở ra, khuôn mặt tinh xảo của người thanh niên lộ ra một nửa, ánh mắt mới đầu dường như không có chắc chắn, đến khi thấy được người quen thuộc thì chịu mở hoàn toàn để hắn bước vào.


Nguỵ Âu Dương chỉ để hai người vào trong, còn lại đều đứng ở ngoài, hắn giang tay ôm Vũ  Thanh An vào lòng, ánh mắt lướt qua liền thấy được khẩu súng ngắm đặt trên báng bên cửa sổ, dưới giường còn có một túi xách lớn màu đen.


Gọn gàng hơn là hắn nghĩ.


"An, em đói bụng không?" Hắn vẫn ôm Vũ Thanh An, một tay giữ gáy cậu áp vào trong lòng hắn không để cậu nhìn.


"Em vừa mới tỉnh dậy thôi, anh gọi em bước ra ngay, cũng có hơi đói..." Vũ Thanh An cũng hoang mang không hiểu sao, rõ ràng mới còn ban ngày, mình còn đang ăn mỳ mà nháy mắt đã đêm tối, tỉnh dậy còn đang nằm trong phòng khách sạn.


Người thanh niên ngoan ngoãn để hắn ôm, hai tay vòng bên trong chiếc áo lông bám lấy áo phông hắn, ừm, thật ấm.


"Anh đã nói em không nên nhịn đói lâu vào sáng sớm mà không chịu nghe anh, ở giữa đường còn bị tụt huyết áp." Nguỵ Âu Dương lên giọng như quở trách, một tay đưa lên nhéo bên má của cậu.


"Em bị tụt huyết áp sao?" Vũ Thanh An ngạc nhiên.


"Đúng là như vậy, A Báo đưa em vào đây, anh đang bận họp hội đồng nên không thể đến được đành phải để em truyền nước, ai ngờ em thật sự ngủ đến tận nửa đêm."


Nhìn nụ cười của hắn, Vũ Thanh An cũng không có nghĩ mình bị lừa gạt, vùi sâu vào trong lồng ngực của nam nhân, tuyệt đối không nghi ngờ tại sao hắn bận họp đến nửa đêm mới tới.


"Em muốn đi tắm." Vũ Thanh An ngước đầu lên, "Cả người đau nhức mệt mỏi, lại còn đầy mồ hôi, khó chịu lắm, em cũng không muốn đi ăn nữa".


Ngụ ý chính là lười đi xuống ăn.


"Được, đồ lười biếng." Nguỵ Âu Dương cưng chiều cậu cũng không sợ cậu phát hư rồi.


Nhìn người thanh niên ngáp ngắn dài chui vào trong phòng tắm, cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc Leo cùng Hạ Dịch Phong từ bên ngoài đi vào.


Hạ Dịch Phong nhìn thấy khẩu súng ngắm kia liền gật đầu một cái, có vẻ như là bất đắc dĩ.


"Có chuyện gì sao?" Nguỵ Âu Dương nhíu mày, "Lựa chọn khách sạn này cũng thật thông minh."


An Vũ đi trước hắn một bước, Nguỵ Âu Dương không nghĩ cậu sẽ trốn vào chính khách sạn của hắn.


"Nguỵ Âu Dương, anh có nhớ vụ 2 năm trước Tạ Khang chết không?"


Hỏi câu này thực chất cũng chỉ là thừa, Nguỵ Âu Dương làm sao mà quên được, Tạ Khang từng thuộc bộ phận cổ đông của Nguỵ thị, thời điểm 2 năm trước, khi mà hắn phát hiện ra Tạ Khang âm mưu bán đứng công ty, vốn định lật gã ta thì được vài ngày đã chết.


"Ông ta bị giết ngay khi đang họp tại Tạ thị, một nhát vào đầu." Hạ Dịch Phong đưa ngón tay áp bên trán.


"Là An Vũ sao?" Leo lên tiếng.


"Tôi đã dõi theo cậu ấy 3 năm, cái này liệu có thể sai không?" Hạ Dịch Phong cười, "An Vũ giỏi nhất là bắn tỉa, như anh nhìn thấy nơi này cách Du thị xa cỡ nào, hơn nữa..."


An Vũ còn không có mặt ở đây vào thời điểm đó.