Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 45: Manh mối mở ra.



An Vũ đặt súng tự động, bằng một viên đạn kết liễu Du Điềm, ném ông ta từ trên tầng cao xuống, hành động tàn nhẫn không khác Nguỵ Âu Dương.


Từ Tạ Khang tới Du Điềm, trùng hợp hai người này lại quen biết nhau, hợp tác qua lại không ít, để mà nói nếu như không phải liên quan tới nhau thì Nguỵ Âu Dương cũng không tin.


An Vũ dường như đã vạch sẵn đường đi của mình, cậu tính toán vô cùng cẩn thận, căn phòng này thậm chí đã được thuê cả một năm trời.


Leo truy ra tên tài khoản chuyển tiền tới lại là của Du Điềm.


"Xem ra ông ta nợ cậu ấy một thứ gì đó, có lẽ là không trả đủ rồi." Leo gác hai chân lên cạnh bàn thở dài.


"Anh theo dõi cậu ấy 3 năm, có hiểu được chuyện này không?" Nguỵ Âu Dương hỏi Hạ Dịch Phong.


Anh lắc đầu, "Tôi có theo dõi, nhưng anh nghĩ tiếp cận tìm hiểu là dễ dàng sao?"


An Vũ thừa hưởng sự thông minh của Vũ Thanh An, nếu như anh tiến tới dù chỉ một bước sơ hở nhỏ cũng khiến cậu nhận ra được.


"Đem hết ra ngoài đi." Nguỵ Âu Dương phất tay, tức khắc một đám người đi vào lần lượt chuyển ra.


Vũ Thanh An chỉ là một sinh viên đại học, số vũ khí kia tuy rằng không nhiều nhưng giá trị cũng không phải nhỏ, một khẩu súng thôi cũng tốn rất nhiều tiền, cậu từ cô nhi viện ra sẽ không tự dưng sở hữu được nó.


"Nghe này, có một nhà hàng nhỏ bên phía Tây đứng tên một người, tôi không tra ra được, nó bảo mật rất kĩ." Hạ Dịch Phong lôi ra điện thoại mở phần ảnh, bức ảnh chụp bề ngoài một cửa tiệm.


"Anh quét mạng lưới toàn thành phố sao?" Leo trừng mắt.


Nhận được ánh nhìn của Nguỵ Âu Dương liếc qua, Leo nhún vai tiếp lời, "Sao chứ? Nó là toàn bộ thành phố đó."


Phải mất một thời gian khá lâu đấy.


"Được rồi, em ấy sắp xong nên mau chóng rời đi đi."


Hạ Dịch Phong yên lặng không có phản hồi gì, ánh mắt hướng về cánh cửa phòng tắm thật lâu.


Anh và cậu có lẽ cách nhau chỉ một cánh cửa, nhưng thực chất lại là muôn trùng vạn dặm, càng lúc lại càng xa...


Khi Vũ Thanh An tắm xong xuôi mới nhận ra rằng mình không có đồ để thay.


Cái gì cũng không có a.


"Thanh An, có chuyện gì sao?" Nguỵ Âu Dương thấy lâu cậu không đi ra ngoài liền đến bên cửa hỏi.


"À... Em không có đồ thay." Cậu vội giơ tay túm lấy chiếc áo choàng tắm mặc vào, khách sạn này có vẻ không tầm thường, áo choàng bông trắng rất sạch sẽ, bên trong lót bông giữ ấm không tồi.


Phía ngoài cửa vang lên thanh âm của hắn, "À, ra vậy..."


Nhưng mà âm cuối còn hơi ngân dài nhỏ, cậu làm sao mà không nghe thấy, thậm chí trong đầu bây giờ còn tưởng tượng ra được bộ dáng híp mắt cùng nụ cười đó của Nguỵ Âu Dương.


Thực sự là một con sói không có tốt lành gì a.


"Anh... tìm giúp em một bộ đồ được không?"


"Nhưng hiện tại đã là nửa đêm, anh e là mấy cửa hàng quần áo hiện tại không còn mở đâu."


Vũ Thanh An cắn môi, định mở miệng nói mình có thể mặc đồ ở cửa hàng nhỏ hoặc thậm chí ở chợ đêm song chưa kịp nói thì ở bên ngoài đã vọng vào, "Hiện tại đã là gần 2 giờ sáng rồi, anh không nghĩ ai còn buôn bán gì đâu."


"Ta gọi Lâm quản gia được không?"


Nguỵ Âu Dương cười tắt điện thoại đi, "Tiểu tổ tông của anh ơi, Lâm quản gia đã tuổi trung niên, em thực sự muốn nói ông ấy đưa quần áo vào 2 giờ sáng à?"


Cánh cửa đằng sau lưng "cạch" một tiếng hé ra, Vũ Thanh An lộ ra cái đầu, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ bất mãn, "A Báo có lẽ không có nghỉ vào lúc này vội đâu."


Đáy mắt hắn tối đi vài phần, "Em cũng đâu có cần thay đồ lúc này vội đâu."


Chờ đến khi Vũ Thanh An thiếp đi, cả người trên dưới dày đặc vết hồng ngân, đến cả đói bụng cũng không đòi ăn nữa, cứ thế thiếp đi ngủ.


Nguỵ Âu Dương ngồi dậy, bàn tay to lớn phủ lên mái tóc bông xù mềm mại xoa vài cái, nét dịu dàng đọng nơi đáy mắt cùng khoé miệng nuông chiều tựa như đối với một con mèo ngoan ngủ say.


Hắn chấp nhận sẽ làm mọi thứ, cho dù là bất kỳ giá nào để bảo vệ người này.


Nhưng mà hắn có thể bao bọc bảo vệ cậu tránh khỏi những thứ bên ngoài, nhưng còn bên trong, sâu thẳm bên trong là An Vũ hay là chính bản thân cậu đang cố giết chết chính mình?


Mạch suy nghĩ của Nguỵ Âu Dương bị cắt đứt bởi tiếng rung điện thoại trên bàn, hắn cúi xuống ở trên trán Vũ Thanh An in một nụ hôn nhẹ, ghé bên tai cậu nhắc, "Anh cần Vũ Thanh An."


Nguỵ Âu Dương hắn cần Vũ Thanh An.


Hắn yêu Vũ Thanh An.


"Sao rồi?" Hắn bước ra ngoài đóng cửa lại hỏi, có Leo cùng Hạ Dịch Phong kết hợp, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn nhiều.


"Cậu tốt nhất nên đến đây thì hơn." Đầu bên kia Leo nói.


Hắn đưa tay lên áp nhẹ lên trán day day hai bên thái dương, "Không được, để Vũ Thanh An ở đây không ổn."


Có lẽ hắn nên thêm một khoá đào tạo nữa cho đám người kia.


"Sáng mai tôi sẽ tới, trước hết đừng đả động gì."


Leo ở đầu bên kia trợn tròn mắt, "Này, tớ đã đi vào trong một quán ăn rồi đấy!" Chẳng lẽ lại cứ thế quay mặt đi sao?!


Quán ăn này tuy rằng có mở đêm nhưng không có đông, Leo lại mặc nguyên đồ đen, tóc vàng mắt xanh y như vị minh tinh, đứng bên cạnh còn là một nam nhân Trung Đông.


Văn Lam hiện tại khó chịu trong người, mái tóc đen rối cả lên, trên người còn mặc nguyên bộ đồ ngủ rồi khoác áo dày, mất đi vẻ nho nhã điềm tĩnh thường ngày, bây giờ thậm chí toát lên nét ngây ngô trẻ tuổi.


Leo kéo lấy tay Văn Lam, nhưng mà vừa mới nắm thì đã bị giãy ra, nhận lại là một cái trừng mắt.


Văn Lam đang ngủ ngon bị dựng dậy, khó chịu.


Leo bị người này chán ghét bèn cuống lên, lập tức dỗ ngọt, bộ dáng đầy tớ vô cùng, "Bảo bối, em có đói bụng không? Anh là đưa em đến đây ăn.."


Y liếc mắt, đi nửa vòng thành phố để ăn đêm, nói ra cũng thực ngu ngốc.


Tuy rằng trong lòng thầm chửi rủa Leo nhưng Văn Lam vẫn đi vào ngồi xuống một bàn hình chữ nhật cho tầm 5 6 người ăn, mới đầu ngồi xuống Leo liền kéo ghế sát lại y, chủ động lau mặt bàn lau đũa trước, ánh mắt thi thoảng liếc vài cái xem đối phương có chú ý hay không.


Đáng tiếc Văn Lam một chút cũng không quan tâm, hai người đều gọi hai tô mì thập cẩm, đợi đến lúc đồ ăn đến nơi, đột nhiên y đứng dậy chủ động tiếp tô mì trên tay phục vụ, mỉm cười một cái rồi bước đi.


Leo hớn hở nghĩ y muốn đổi bàn hai người thì đứng dậy theo, mau mau dọn đường cho vợ đại nhân đi.


Nào ai ngờ Văn Lam quay lại lãnh đạm liếc một cái rồi lia xuống ghế cũ của mình, bản thân thì dọn sang đầu bên kia.


"Em à..." Leo đau đớn nở nụ cười bất đắc dĩ.


Song Văn Lam nào có để ý đến sự tồn tại của hắn, ngồi xuống liền tập trung ăn.


Mọi người đều nhìn qua vị nam nhân mang vẻ rất minh tinh kia cảm thông một lượt, một bữa ăn nhưng ngồi hai đầu cách xa như vậy, khó xử quá a.


Còn Nguỵ Âu Dương?


Hắn hiển nhiên đang trên giường ôm tiểu tổ tông nhà hắn ngủ ngon lành!