Ngày hôm nay chính là ngày kết thúc cái khoảng thời gian hơn ba mươi năm kia.
Bởi vì tài xế không bị thương tích gì còn phải lo xử lý chuyện tông xe, Tiểu Bạch gọi điện cho
Cao Cần, trả tiền taxi, rồi gọi một chiếc xe khác quay lại bệnh viện.
Lúc đến gần bệnh viện, Giả Chí Thanh ôm cái trán bị đụng vào kiếng xe, đau khổ nói: "Mình
ghét bệnh viện, mình còn ghét cách bọn họ giữ khách hơn!"
Tiểu Bạch công bằng phát biểu ý kiến: "Thì chính cậu muốn đến mà."
Tuy bị tông vào đuôi xe, nhưng trong thời điểm quan trọng nhất, tài xế taxi đã phát huy trọn
vẹn kinh nghiệm dày dặn hơn ba mươi năm cùng với tài năng thiên phú, đạp thắng xe, bẻ
tay lái, tất cả động tác đều vô cùng nhuần nhuyễn trôi chảy. Vì thế tuy đuôi xe bị tông một
chút, cũng không quá mức nghiêm trọng.
Giả Chí Thanh buông tay ra, chỉ vào cái trán bị u một cục nói: "Thương tích bên ngoài đã
nghiêm trọng như thế, không biết bên trong lành dữ thế nào rồi."
Tiểu Bạch nhìn hắn ta, chậm rãi mở miệng nói: "... Thực ra cậu là muốn gặp người đẹp
phóng viên phải không?"
Giả Chí Thanh kinh ngạc nói: "Sao trước giờ chưa từng thấy cậu nhanh trí như vậy?"
Tiểu Bạch hơi ngẩng cao đầu, liếc mắt ngờ vực nhìn hắn: "Bởi vì mình đã tiến bộ, còn cậu
thì vẫn giậm chân tại chỗ."
Giả Chí Thanh mỉm cười xoa đầu hắn: "Quả dưa lùn đúng là đã cố gắng rất nhiều."(Quả dưa lùn - Aidong Qua: nghệ danh của Lâm Hiểu Đông, biểu tượng của sự phấn đấu
học hỏi không ngừng trong giới nghệ sĩ Trung Quốc).
Gọi điện thoại về công ty lần thứ hai báo cáo tin dữ xong xuôi, Giả Chí Thanh phát hiện ra
mình đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
"Tiểu Bạch, sao cậu chưa đi đăng ký?"
Tiểu Bạch mắt nhìn ra hướng cửa ra vào: "Mình là quả dưa lùn, quầy tiếp tân với không tới."
Giả Chí Thanh chỉ vào một cậu bé đang làm thủ tục cho mẹ.
Tiểu Bạch giả vờ như không thấy.
Chiều cao một mét sáu mươi lăm chính là nỗi đau lớn nhất của cậu, vậy mà Giả Chí Thanh
lại dám đem ra làm trò cười... Thật quá đáng mà! Tuyệt đối không thể tha thứ.
Giả Chí Thanh ra vẻ đáng thương: "Mình bây giờ là thân tàn ma dại."
Giả Chí Thanh phát hiện Tiểu Bạch từ khi tham gia "Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện" miệng mồm
đã sắc bén hơn thấy rõ. "Có cần mình gọi điện thoại tới "Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện" kêu ca
than thở cho các cậu có thêm đề tài không?"
"Nếu cậu không ngại đứng ra làm đề tài cho mọi người ném đá thì được."
"..."
"..."
Đến khi Phong Á Luân chạy tới thì, Giả Chí Thanh và Tiểu Bạch đang ngồi ở đại sảnh của
bệnh viện mà giận dỗi. Xung quanh chỗ bọn họ ngồi có rất nhiều người cười ha hả nhìn bọn
họ náo loạn."Chí Thanh." Phong Á Luân đội nón đeo kính đen trông hệt như đeo mặt nạ phòng độc.
Tiểu Bạch ngẩng đầu đang định chào hỏi, đã bị Giả Chí Thanh che miệng lại.
"Anh hai, sao anh lại tới đây."
Phong Á Luân hài lòng cười cười.
Sở dĩ hắn gọi Giả Chí Thanh mà không gọi Tiểu Bạch cũng vì không muốn gây sự chú ý.
"Nghe nói cậu lại bị tông xe lần nữa, cho nên cố ý tới xem." Hắn nhìn cục u trên trán: "Lần
này coi được hơn lần trước à, ít ra cũng để lại kỷ niệm."
Giả Chí Thanh uất ức nói: "Anh hai, cậu ta không giúp em đăng ký, nếu anh không giúp
thì..."
Hắn vừa dứt lời, Tiểu Bạch đã hừ một tiếng rồi bỏ chạy ra chỗ xếp hàng.
Phong Á Luân ngồi vào chỗ của Tiểu Bạch: "Cậu bắt nạt cậu ta à?"
"Không có."
Tuy rằng khuất sau lớp kính đen, nhưng Giả Chí Thanh cảm nhận rất rõ ràng ánh mắt áp
đảo của Phong Á Luân.
"Ờ, đúng là có nói cậu ta là quả dưa lùn."
Phong Á Luân ngạc nhiên: "Cậu ta không chê cậu là đồ quái vật xấu xí thì thôi, sao cậu lại
gọi cậu ta là quả dưa lùn?"
Quái vật xấu xí?
Khóe miệng Giả Chí Thanh giật giật.Ừ thì, mặt mày hắn đem so với Phong Á Luân và Tiểu Bạch đúng là thua xa, nhưng mà... dù
gì đi nữa so với giám đốc Mã Thụy của Ematto cũng đẹp hơn nhiều chứ bộ. Ít ra đuôi mắt
khóe miệng của hắn không có nhiều nếp nhăn như ông ta! Nói hắn tướng mạo bình thường,
cũng có thể bỏ qua không tính toán đi, nhưng sao lại tới mức quái vật xấu xí chứ.
Mãi đến khi Tiểu Bạch trở lại, hắn vẫn còn đang cân đo đong đếm nhan sắc của hắn và Mã
Thụy, kiên quyết cho rằng mặt mũi mình xứng đáng được xếp ở mức trung bình.
Phong Á Luân vỗ vỗ vai Tiểu Bạch, đắc ý nói: "Tôi đã báo thù cho cậu rồi."
Tiểu Bạch chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.
Một cô bé bên cạnh vui vẻ chạy tới: "Xin hỏi, anh là Phong Á Luân phải không?"
Phong Á Luân khàn giọng nói: "Không phải đâu."
Cô bé chưa từ bỏ ý định: "Nhưng anh nhìn rất giống..."
"Anh trai tôi đang đóng phim, rất bận rộn." Phong Á Luân khẽ ho một tiếng: "Tôi hơi mệt, là
lần đầu tiên tới đây."
Nhìn theo bóng hắn ung dung đi lên lầu, Tiểu Bạch ngơ ngác nói: "Vậy mà cũng nói được?"
Giả Chí Thanh cảm thán: "Danh hiệu Ảnh đế đúng là không phải tự nhiên mà có."
Giả Chí Thanh lại sung sướng bắt đầu cuộc kiểm tra toàn thân. Cho dù tốn tiền ít hay nhiều,
công ty cũng sẽ thanh toán hết.
Tiểu Bạch dưới sự ép buộc của Phong Á Luân cũng phải nhường nhịn đôi chút.
Chờ kiểm tra xong, Tiểu Bạch đi ra ngoài, phát hiện cầu thang ở cuối hành lang vô cùng ồn
ào huyên náo.
Giả Chí Thanh đang vô cùng khẩn trương đứng che trước mặt Phong Á Luân."Sao vậy?" Tiểu Bạch tò mò hỏi.
Giả Chí Thanh rầu rĩ nói: "Mình ở hành lang gặp người đẹp phóng viên bèn nói chuyện, có
thể cô ấy đã nhận ra Phong Á Luân ngụy trang, hiện tại đang dẫn quân truy bắt."
Phong Á Luân vỗ vỗ trán: "Óc tưởng tượng tốt như vậy, cậu nên đi làm biên kịch đi."
Giả Chí Thanh ngạc nhiên quay đầu lại: "Chẳng lẽ không đúng vậy sao?"
"Nếu là bọn phóng viên, chắc chắn sẽ không khua chiêng gióng trống như thế. Làm phóng
viên là phải âm thầm yên lặng, giống như nằm vùng vậy. Cũng không phải là xã hội đen mà
huy động toàn quân truy bắt. Cậu không có đi vay nặng lãi chứ?"
Giả Chí Thanh sờ sờ gáy: "Vậy đang có chuyện gì?"
Phong Á Luân vuốt cằm nói: "Tôi thấy ngực tự nhiên khó chịu quá."
Tiểu Bạch vội nói: "Vậy mau đi kiểm tra toàn thân đi, ở ngay phòng kế bên."
Phong Á Luân lắc đầu nói: "Thông thường cảm giác khó chịu thế này, chỉ khi một người xuất
hiện mới có."
"Người nào vậy?" Giả Chí Thanh mới vừa hỏi, đáp án đã tự động từ cầu thang đi tới.
Nhan Túc Ngang bị vây chặt giữa đám đông, cả người tuấn tú đĩnh đạc cứ như ngọn trúc
đón gió.
Cho dù bị đám đông fan hâm mộ vây chặt náo loạn cỡ nào, hắn vẫn duy trì nét cười nhàn
nhạt.
Giả Chí Thanh nhìn hắn, rồi lại quay đầu nhìn Phong Á Luân đang bịt kín mít, thở dài.
Cho dù có so sánh kiểu nào đi nữa, hai người vẫn cứ tỏa sáng theo cách riêng của mình.Dường như đã nhìn thấy Tiểu Bạch, Nhan Túc Ngang đột nhiên dừng bước, xoay người nói:
"Tôi tới thăm người bạn, mong quý vị cho tôi được yên tĩnh một chút. Về việc ký tên, chụp
ảnh chung, tất cả mọi việc mong quý vị chờ đến buổi họp mặt ký tặng."
Nói xong, cũng không để ý tới vẻ mặt của mọi người, một mình rẽ đám đông đi ra.
Ban đầu các y tá đang đứng ngây người ra đó, đột nhiên được hắn vỗ vai một cái, vì vậy liều
chết quên thân đứng lên hỗ trợ, lấy thân mình làm lá chắn với biển người hăng hái kia.
Nhan Túc Ngang đi tới trước mặt Tiểu Bạch, cúi người kéo cậu ra khỏi đám đông, dịu dàng
nói: "Có bị thương ở đâu không?"
Phong Á Luân nắm tay Tiểu Bạch kéo lại, đẩy cậu ra sau lưng, trầm giọng nói: "Anh làm sao
biết được Tiểu Bạch ở đây?"
Nhan Túc Ngang bị quấy rối không hài lòng nhưng không thể hiện ra, mỉm cười nói: "Vì gần
đây tôi với Cao Cần rất thân thiết."
"Thật sao?" Phong Á Luân liên tục cười nhạt: "Không lẽ anh chuẩn bị nhảy tổ sang Ematto?"