ngơi cho khỏe, lần sau sẽ trở lại thăm cậu. Tạm biệt."
Giả Chí Thanh ngơ ngác vẫy tay.
Không lẽ nào... Đại Thần đã nhanh chóng gục ngã dưới sự quyến rũ của mình, chuẩn bị
đem lòng yêu mình? Nhưng mình chỉ thích phụ nữ thôi đó... Hắn bối rối cắn cắn góc chăn.
Tuy nhiên, nếu đối phương là Đại Thần thì...Hắn nhớ tới hàng mi dài thật dài, đôi mắt thật sáng tinh anh... Không được! Cho dù Đại
Thần có đẹp trai cỡ nào cũng không được! Mình còn phải kế thừa hương hỏa, mình còn
phải nối dõi tông đường...
Tiểu Bạch nhìn sắc mặt thoắt vui thoắt buồn của Giả Chí Thanh, khó hiểu hỏi: "Cậu ấy bị làm
sao vậy?"
Phong Á Luân bó tay: "Có lẽ là di chứng do não bị chấn động?"
Tiểu Bạch lo lắng hỏi thăm: "Hả? Đó là bệnh gì?"
"Bệnh háo sắc."
Trên đường đưa Tiểu Bạch về nhà, Phong Á Luân làm như vô tình hỏi: "Cậu nghĩ Nhan Túc
Ngang là người thế nào?"
Tiểu Bạch nói: "Là người tốt. Anh ấy đã mời tôi ăn một bữa."
...
Đối với phương pháp phân loại người tốt này của Tiểu Bạch, Phong Á Luân chỉ có thể ngậm
ngùi mà câm nín.
"Anh ta là người của Duy Kiệt."
Tiểu Bạch quay đầu nhìn hắn: "Duy Kiệt là ai?"
"Không phải người, đó là công ty quản lý." Hắn dừng lại một chút, lấy hết sức bình sinh giữ
giọng bình thản: "Từ trước tới nay cạnh tranh với Ematto rất gay gắt."
Tiểu Bạch yên lặng quay lại, cúi đầu nhìn hai tay đặt trên đầu gối.
Loáng thoáng ánh đèn hai bên đường đi lạc vào trong xe, những tia sáng vàng lấp lánh nhảy
nhót trên cửa kính.Phong Á Luân dừng xe dưới nhà Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đưa tay mở cửa xe, đột nhiên buồn bã hỏi: "Anh không thích anh ấy?"
Phong Á Luân hơi ngạc nhiên, ngay lập tức bày tỏ thái độ: "Đó là đối thủ cạnh tranh của
chúng ta."
Từ lâu giữa hắn và Nhan Túc Ngang đã không thể dùng từ thích hay không thích để miêu tả.
Giới truyền thông thường gọi bọn họ là đối thủ trời sinh, mà hắn cũng chưa bao giờ phủ
nhận điều này, ngay cả những lúc thành thật với chính mình.
"Nhưng mà anh ấy rất tốt với tôi." Tiểu Bạch nhỏ giọng nói ra những lời này, nhanh chóng
bước xuống xe, quay lại chào tạm biệt hắn, rồi nhẹ nhàng đóng cửa xe lại. Tất cả mọi thứ
diễn ra liền mạch nhanh chóng trong vòng chưa tới năm giây.
Phong Á Luân dõi theo bóng dáng thanh thoát của cậu, những ảo ảnh vô cùng quen thuộc
chợt ùa về.
Hắn cũng từng một thời như thế, ngây thơ vô tư không biết sợ là gì.
Nhưng chẳng biết từ lúc nào, hắn đã bị bỏ rơi chỉ còn lại một mình đơn độc giữa cuộc hành
trình.
Có phải là lúc... là khoảnh khắc nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của Cao Cần, không thể nào
kiềm lòng mà tiến đến gần?
Cũng có thể là lúc... là giây phút bộc bạch chân tình lại bị Cao Cần tàn nhẫn đáp trả bằng
một cái tát?
Chỉ có người thực sự đã đi trên con đường này mới có thể hiểu được cuộc hành trình có
bao nhiêu chông gai gian khổ. Vì vậy hắn không muốn nhìn thấy Tiểu Bạch tiếp tục lao đầu vào, cũng như nếu có thể trở về những ngày xưa, hắn chắn chắc sẽ thức tỉnh bản thân quay
đầu lại.
Hắn ôm đầu, phiền muộn từ lâu chất chứa trong lòng đang mạnh mẽ trào dâng.
Hắn đột nhiên thèm vô cùng một ly rượu để làm tê liệt trí óc, cồn công nghiệp cũng được,
miễn là có thể say.
...
Sáng sớm Tiểu Bạch theo thói quen mở cửa lôi Giả Chí Thanh dậy, nhưng chỉ đến khi nhìn
cái giường trống không, mới nhớ ra Giả Chí Thanh đang ở bệnh viện hưởng thụ thời gian
dưỡng bệnh.
Cậu quay người đang định đóng cửa, tiếng chuông điện thoại mạnh mẽ vang lên.
Từ khi bọn họ gia nhập Ematto, mỗi người đều được trang bị một điện thoại di động, cho
nên điện thoại bàn hiếm khi sử dụng. Giả Chí Thanh hai ngày trước còn cằn nhằn muốn cắt
hợp đồng điện thoại.
Vì vậy Tiểu Bạch thực sự không đoán được là ai đang gọi đến.
Cậu nhấc máy, giọng của Giả Chí Thanh cùng với một đống tiếng ồn truyền tới.
"Tiểu Bạch..."
Tiểu Bạch nghe được hắn ở đầu dây gào khàn cả giọng mấy lần.
"Mình đây." Tiểu Bạch cũng phải rống lên.
Có điều đang ở trong căn phòng yên tĩnh nên việc này có hơi kỳ cục.
"Xảy ra chuyện rồi, chuyện lớn rồi!" Giả Chí Thanh dường như đã bỏ chạy, tiếng ồn dần dần
nhỏ xuống, tiếng thở của hắn ngày càng dồn dập.Tiểu Bạch chớp mắt cũng không dám chớp lắng nghe. Tim tự nhiên đập nhanh hơn, trong
lòng linh tính có chuyện chẳng lành.
"Tiểu Bạch." Giả Chí Thanh cuối cùng cũng chạy ra một chỗ yên tĩnh: "Ngày hôm qua cậu