Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 51: …có lẽ là trời định chăng…





Nàng nhăn mày liếc nhìn gã nam nhân bỏ thuyền của mình chạy sang ngồi thuyền của nàng kia, khó chịu hỏi:
- người làm quái gì ở đây?
Hắn vui vẻ nói:
- đương nhiên là ngắm sen rồi.
miệng giật giật:
- ngắm sen vào buổi tối?
hắn lại nói:
- thế sao nàng ngắm được mà ta ngắm không được.
nàng bắt đầu khó chịu :
- đó là sở thích của ta.
Hắn khuôn mặt càng thêm hưng phấn:
- thật trùng hợp, đó cũng là sở thích của ta.
Nàng liếc hắn nghi ngờ hỏi :
- thật sự ?

hắn gật gật đầu nói :
- thật !
nàng phi :
- có quỷ mới tin.
Hắn chần chừ nói :
- thật ra thì cũng có chút sai lệch…
nàng có chút chờ mong nhìn hắn.
- …ta vô tình đến đây, thấy hồ sen đẹp quá, nên mới lướt thuyền tham quan, không ngờ lại thấy nàng ở đây nên chào hỏi một chút.
Hắn mặt dày hơn tường thành nói.
Nàng có chút hiểu gật gật đầu :
- ờ thì ra là thế.
Hắn nhìn nàng, có chút thấp thỏm nói :
- nàng không nghĩ là giữa chúng ta có duyên phận à ?
nàng nhìn hắn :
- duyên phận ? tại sao ?
hắn liền tràn ra cả bài :
- nàng nghĩ xem… trước giờ chúng ta chưa từng gặp được nhau…nhưng ta mới đến diệp quốc mới có bấy nhiêu ngày là hai ta lại gặp nhau bấy nhiêu ngày… không thể nào có sự trùng hợp như thế được…
nàng chen vào nói :
- duyên thì cũng không thể duyên liên tục như vậy được…
nàng chưa nói xong thì hắn đã ngắt lời nàng :
- có nhiều loại duyên lắm, thường gặp là duyên riêng lẻ và duyên liên tục, chúng ta nhất định thuộc loại thứ hai rồi.
nàng ngây thơ hỏi :
- sao ngươi biết rõ thế ?
hắn mặt không đỏ nói :
- trong truyện thường diễn biến như vậy mà, chỉ cần phân tích ra một chút là biết được.
nàng vui mừng hỏi :
- ngươi cũng đọc những loại truyện như thế à !
hắn mặt đắc ý khi thấy nàng như thế, không để ý khuôn mặt phấn khởi đến kỳ quái của nàng mà ưỡn ngược oai phong trả lời :
- đương nhiên.
Nàng cảm động, nắm tay hắn :

- ô ô… không ngờ nha, ngươi cũng thích đam mỹ truyện à, chị em nha, chị em nha.
Hắn ngu người ngay tại chỗ.
Đam…ĐAM MỸ !!!???
Đám thuộc hạ lúc này của hắn rốt cuộc không nhịn nổi mà ôm bụng cười bò lăn bò lết trên đất, tay ôm chặt miệng phát ra tiếng khục khục.
Có đám người nào đó cũng đang cười ngày càng đểu.

Lúc này ở một nơi khác cách xa nơi này cả mấy vạn dặm.
Trong một khu rừng u tối.
Một đám người mặt áo màu đen đang đuổi theo một nữ nhân mặc áo đỏ.
Bộ đồ tuy còn nhận ra được màu sắc nhưng khắp nơi đã rách nát nhiều chỗ.
Khuôn mặt vốn xinh đẹp mỹ lệ nay đã có nhiều nét chật vật, mệt mỏi.
Đuổi được một lúc bỗng cô gái dừng bước chân lại.
Hóa ra trước mặt nàng ta khoảng vài bước chân là vực sâu thăm thẳm.
Nàng ta quay người lại nhìn đám người ở phía sau, nàng ta hỏi bọn hắn một cách nghi hoặc khó hiểu :
- tại sao ? tại sao các ngươi lại muốn giết ta ? ta đã làm cái gì sai ?
đám người im lặng không nói, nhìn nàng ta với đôi mắt lạnh lùng.
Nàng ta tuyệt vọng la lên:
- không phải bệ hạ đã nói sẽ tha cho ta rồi sao ? sao người lại làm thế với ta ?
Im lặng lại kèm theo sự im lặng.
Đám người bắt đầu nhích chân về phía trước, giơ ngọn đao ngọn kiếm áp sát vào hướng nàng.
Nàng ta sợ hãi bước dần về phía sau, đến khi chạm phải đỉnh vách núi, vài khối đất nhỏ li ti bị dặm phải nát ra rồi rớt xuống vực.
Nàng ta run người, trong lòng chỉ còn sự sợ hãi, tuyệt vọng.
Nàng lầm bầm:
- tại sao, tại sao…
rồi đột nhiên cười như điên như dại, nàng ta ghào lên:
- được lắm, Ngạo Thiên tễ, ngươi hãy nhớ ngày hôm nay ngươi đã làm những gì với ta, rồi sẽ có ngày ta quay lại gặp ngươi, ngày đó cũng là ngày cuối cùng ngươi tồn tại trên cõi đời này…
nàng ta không chút nào e ngại khi dám nói ra tên thúy của của hoàng đế thất tinh quốc.
đứng ở đường cùng, nàng ta không còn gì cả, chỉ có liều mạng, chi có thù hận…
nói xong, nàng ta xoay người không chút chờ đợi mà nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
vì quá nhanh không kịp ngăn cản, bọn người áo đen chỉ còn có thể nhìn thấy một đốm đen nhỏ rớt xuống vực rồi rất nhanh biến mất.

bọn hắn nhìn vào một người đang đứng giữa đội ngũ, dường như là thủ lĩnh xin ý kiến.
hắn ta lạnh lùng nói:
- xuống vực tìm, sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Đội người đồng thanh nói :
- tuân lệnh !
đám người nhanh chóng tản ra xuống dưới vực tìm kiếm nữ tử áo đỏ.
Hắn đứng lại một lúc rồi thả chim bồ câu đưa tin đi, rồi rất nhanh đi theo đội ngũ.

Vài ngày sau.
Hoàng cung thất tinh quốc.
Ngự thư phòng.
Có một người đàn ông áo vàng thêu rồng đang ngồi trên long sàng giải quyết tấu chương, thì một người đàn ông trung niên bước vào.
- bệ hạ, huyền đưa tin về nói lăng nhã tuyết nhảy xuống vực rồi.
người đàn ông áo vàng bình thản nhấc đầu lên, rồi ngồi dựa vào ghế:
- ta không muốn để lại hậu họa.
người đàn ông trung niên hiểu ý:
- tuân lệnh bệ hạ.
nói xong liền bước ra ngoài.
Người đàn ông áo vàng híp mắt lại.
Nhiều lúc con tép sống dai quá cũng làm người khác ngứa mắt…

Cùng lúc đó, ở một đoạn sông chảy xiết, một thân ảnh nhỏ nhắn tả tơi bò lên bờ.
Đôi mắt trở nên thâm trầm, không còn sức sống, dùng sức nghiến răng phát ra tiếng kèn kẹt.
- Hãy nhớ đấy…ta sẽ báo thù…