Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 52: tỏ tình ư…không có hứng…đụng độ…





Cứ thế bốn ngày còn lại của lễ hội, nàng hễ đi đâu là lại bị cái thứ gọi là “duyên phận” mà thiên cuồng nói bám đuôi theo sau.
Chán ghét nhìn hắn, rồi riết cũng không thèm quan tâm nữa, mặc hắn phong lưu thoái hoạt đi theo sau lưng nàng.
Nàng bắt đầu thấy ghét mấy cái điều lệ từ thời xưa như duyên phận rồi đấy nhé.
Nàng đi ăn thì cũng đi theo, nàng đi du hồ thì hắn cũng du theo, nàng đi trộm trái cây cũng quyết trèo theo, đến mức cả nàng đi wc nữ thì hắn nhất định cũng phải chiếm được một ổ ở căn wc bên cạnh mặc cho ánh mắt khinh miệt, hoảng hồn của đám nữ nhân trong wc.

Hắn cứ thế bám theo nàng, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh.
Chính hắn cũng không nhận ra rằng suốt mấy ngày nay hắn không hề nhớ đến nữ nhân áo đỏ xinh đẹp mà trước đây mà hắn vẫn trao muôn vàn độc sủng.

Đến ngày cuối cùng, trước khi đến nửa đêm, nàng chuẩn bị về hoàng cung, thì tên nam nhân bám đuôi theo nàng nãy giờ bỗng lấy bàn tay to lớn của hắn cầm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, dùng sức kéo nàng vào vòm ngực cường tráng của hắn, cánh tay to lớn của hắn ôm chặt lấy nàng như hận không thể nhập nàng vào làm một với hắn.
Nàng mở to mắt bất ngờ trước hành động của hắn, một lúc sau lấy lại tinh thần, nàng liền xoay xoay người muốn tránh khỏi vòng tay của ai đó, nhưng nàng lại quá xem thường sức mạnh của một người đàn ông.
Làm lâu như thế mà hắn ta không có một dấu hiệu xuống dốc, nàng đành bỏ cuộc giơ cờ trắng đầu hàng.
(mm: @,@ không hiểu sao lại ghi dòng này ám muội như thế nhỉ, hô hô hô…)

Nàng ngẩng mắt lên nhìn hắn:
- cuồng, ta khó thở…
Hắn cúi đầu xuống nhìn nàng mỉm cười ôn nhu, thả lỏng sức ôm ra chứ không cho nàng thoát khỏi vòng tay của hắn, khẽ đưa đôi môi nóng bỏng của hắn đến sát tai nàng rồi thổi khí, nhẹ giọng nỉ non:
- ta xin lỗi.
nàng trừng hắn:
- sao ngươi lại làm thế?
hắn nhìn nàng, đôi mắt phượng khẽ cong lên như biết cười:
- nàng đoán thử xem.
Nàng mặt hơi đỏ, cúi mặt xuống:
- làm sao ta biết được…
nàng cũng hiểu những gì hắn làm nãy giờ có ý nghĩa là gì, nhưng không ngờ tính hắn ưa cợt nhã như thế lại bỗng hóa trở nên mềm mại nhu tình làm cho nàng hết hồn.
hắn mỉm cười nhìn nàng:
- ta biết nàng thừa hiểu chuyện này là chuyện gì, thế… ý nàng có chịu không?
Hắn có một chút kỳ vọng nhìn nàng.
Nàng vẫn cố nói:
- chuyện gì mới được chứ, ngươi thật có bệnh mà!
Hắn giơ bàn tay lên nhéo nhéo mặt nàng, giọng nói đầy sủng ái:
- ở đó còn nói xạo.
Nàng giả bộ nghi hoặc:
- gì đây, chuyện gì đang xãy ra vậy?
nàng giả bộ giống đến mức hắn cũng đang tự nghi ngờ xem bản thân mình có đang tự luyến hay không.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nàng hy vọng có thể tìm ra một chút không đúng ở đây, nhưng chỉ đem lại cho hắn sự thất vọng.
Hắn buồn tủi, hắn thả nàng ra, đôi cánh tay thả xuống một cách hững hờ nhìn cô gái đang cúi đầu xuống che đi khuôn mặt mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Nàng quay người bước đi.
Khuôn mặt cúi xuống lúc này đang trong tình trạng cực tiếu.
Nâng đầu lên, khẽ lè lưỡi tinh nghịch, rồi nhanh chóng dùng khinh công phóng đi.

Bằng trực giác nhạy bén hắn liền nhận ra điều bất thường, lậptức nâng ánh mắt nhìn nàng phóng đi.
một giọng nói thiếu nữ tinh nghịch vang lại:
- cuồng, huynh là đồ ngốc, hahaha….
Hắn ngu người rồi lắc đầu cười khổ:
- nàng thật là…
nhìn thân ảnh càng ngày càng xa, trong lòng hắn càng thêm hiu quạnh nhưng đồng thời mang theo sự phấn chấn.
Hắn nhất định phải có được nàng.
Ngày mai sẽ đến ngày hắn gặp mặt vị hôn phu kia của hắn, hắn nhất định sẽ từ chối nàng ta, hắn sẽ không để nàng chịu bất cứ uất ức nào, sẽ mở rộng lối đi chỉ chờ nàng cầm tay hắn hai người dắt tay nhau trên con đường hạnh phúc mà thôi.

Sáng hôm sau.
nàng bị lôi dậy từ sáng sớm để dự buổi tiệc tiếp đãi thái tử thất tinh quốc.
nàng ngu ngơ vẫn tiếp tục lao vào công cuộc đánh cờ với chu công để mặc người khác rửa mặt, làm tóc, trang điểm, mặc trang phục…
đến khi nàng bị đẩy ra ngoài tẩm cung thì lúc này mới rùng mình vì cái lạnh của tháng 12 mà tỉnh lại.
nàng không khỏi mà mắng mình ngu ngốc.
nếu không phải thằng cha kia hôm qua day dưa thì mình đã ngủ thêm được mấy phút rồi, tên nam nhân kia thật đáng hận.
nàng tức giận run người nhưng vẫn cực kỳ sĩ diện giữ khuôn mặt đúng chuẩn nghiêm túc, bước từng bước đến càng long cung, tiến đến long sàng làm bằng vàng ròng ngồi lên.
Trước mặt nàng được treo bằng một tấm màn bằng trúc mong manh nhưng không dễ lọt.
Nàng có thể dễ dàng nhìn thấy người bên dưới, nhưng người dưới lại không thể nhìn thấy được nàng, chỉ thấy một thân ảnh nữ nhân mở nhạt.
Đám thần tử cùng gia đình của họ đang ngồi bên tay trái.
Còn hậu cung nữ nhân của nàng đều tập hợp ngồi dãy bàn ghế bên tay phải.
Hai nhóm người hai bên trái phải, sau khi thấy nàng đến thì đứng dậy, hô lên:
- hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Nàng lười biếng đáp lời:
- bình thân.
Đám người đều loạt đồng loạt ngồi xuống, tiếp tục cuộc trò chuyện của mình.

Còn nàng thì nhàm chán lấy khối lục phương do người phương tây tặng nằm trên tay của lương hàn kỳ đứng bên cạnh vui vẻ phá rối màu sắc được in trên khối lập phương rồi lại tiếp tục chỉnh lại cho sáu màu hợp lại mỗi mặt một màu.

Khoảng một khắc, giọng nói của thái giám đứng ngoài cửa vang lên:
- thái tử thất tinh quốc đến!
lúc này đám người đều không hẹn mà gặp tập trung sự chú ý nhìn đến cánh cửa to lớn- nơi người kia sắp xuất hiện, đương nhiên là ngoài nàng ra và hàn kỳ đang chăm chú nhìn nàng vô cùng ôn nhu.
Một thân ảnh cao lớn tuấn mỹ bước chân hiên ngang, phát ra khí chất vương giả, phong lưu phóng khoáng tiến vào trong đại điện.
Hắn tiến đến chỗ bàn ghế bên trái, ở hàng đầu tiên, được đặt cách biệt hoàn toàn với những bộ bàn ghế khác mà ngồi xuống.
Hắn đứng lên, mở miệng chào nàng:
- tạ ơn bệ hạ đã mở một bữa tiệc như thế này để tiếp đãi thần, thần thấy thật vinh dự.
Nàng vừa chơi lục phương vừa lơ đãng nói:
- thái tử gia quá khách khí rồi, đó là việc đương nhiên phải làm, đúng với chuẩn mực tiếp đãi khách quý của diệp quốc.
Nàng nói xong câu đó thì mấy quan lại khác đều lần lượt hỏi thăm hắn, nói đủ loại chuyện khách sáo.
Không hề để ý đến một thân ảnh màu đỏ nào đó đang ngồi ở phía sau lưng đại tướng quân diệp quốc ánh mắt sáng lên nhìn chầm chầm hắn.

lời tác giả: những chuyện rườm rà mình kể trước đó đều là để về sau khỏi nói lại, truyện từ bây giờ sẽ diễn biến nhanh một chút, ngoài ra ta vẫn giữ chút thói quen là dùng một số từ ngữ hiện đại như wc chằng hạn, mong mọi người thông cảm.
truyện mình viết có nhiều cái nó ghi sai chính tả, hoặc không sai câu từ, các bạn có thể tùy ý điều chỉnh một chút cho nó hoàn thiện, tks.
mình sẽ nhắc lại tóm tắt các chap trước và sau để các bạn dễ nắm bắt:
- trải qua buổi sáng cực khổ, gặp bao nhiêu ức chế, nàng đi gặp thái hậu và thái thượng hoàng.
- gặp mặt thái hậu và thái thượng hoàng, nghe họ nói đủ loại, muốn tìm 1 chàng trai, mún có cháu ôm. Hai người họ quả quyết và đưa ra danh sách những chàng trai được lựa chọn
- một trong những người được chọn chính là thái tử của đại quốc bên cạnh, một chàng đẹp trai tà mị, ba mẹ chàng kêu anh chàng sang làm sứ thần qua nước nàng, vừa gặp đã yêu, tìm mọi cách quyến rũ nàng, đưa nàng lên giường, ê ấp tình thú.(lúc này song đình chưa biết đến tình cảm của hàn kỳ, đối với nàng ai cũng như nhau, nàng lên giường với thái tử chẳng qua là muốn truyền giống mà thôi, thái tử thì thật lòng, dù chỉ có được thân thể của nàng thì cũng đủ r) ( sẽ có cảnh nóng)
- Trong khi 2 người trải qua những đỉnh cao ở trên giường thì hàn kỳ đúng lúc nhìn thấy, chàng dùng khuôn mặt âm trầm lạnh lùng nhìn 2 người đang nằm , quay người bước đi.