Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2584



Chương 2584


“Ngoan nào”


Cố Đức Hiệp nhẹ nhàng võ vai cô, sau đó quay người đi ra ngoài.



Chân trước anh ta vừa mới rời đi, chân sau Tô Lam lập tức đứng lên.


Cô đi tới cửa lớn, đưa tay mở cửa, phát hiện cửa phòng đã bị người khoá trái từ bên ngoài “Đáng ghét”


Khẽ nguyền rủa một tiếng, Tô Lam đá một cước vào cánh cửa.


€ô sốt ruột đi qua đi lại trong phòng Tuy rằng cô không hiểu rõ hiện tại Cố Đức Hiệp đang có chủ ý gì, nhưng mà cô có một loại linh cảm không lành: Chỉ cần hôm nay cái mà Cố Đức Hiệp gọi là lễ cưới thành công, anh ta nhất định sẽ không biết thân biết phận như ngày hôm qua.



Bây giờ một mình cô thế lực mỏng manh, đừng nói mấy người vệ sĩ kia, ngay cả Cố Đức Hiệp cô cũng đánh không lại Đến lúc đó nếu như Cố Đức Hiệp nổi điên, thật sự muốn ức hiếp cô, ngay cả cơ hội phản kháng cô cũng không có.


Không được!


Cô nhất định phải chạy trốn.


Mặc kệ như thế nào, Cố Đức Hiệp đừng hòng chạm vào một sợi lông tơ của cô.


Tô Lam rón ra rón rén bò lên cửa sổ, thử thăm dò xem làm thế nào mới có thể leo xuống.


Đúng lúc đó, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ.


“Kẹt..”


Cửa bị người chậm rãi đẩy ra, sau đó nhẹ nhàng đóng lại Tiếng bước chân có vẻ hơi yếu ớt dần dần đi tới đầu giường Mặc dù trốn ở trong chăn, Tô Lam vẫn có thể cảm nhận được một ánh mắt vô cùng ác liệt rơi trên người mình.


“Đừng giả vờ.”


Âm thanh này hết sức quen thuộc…


Tô Lam xốc chăn lên, phát hiện người đứng ở đầu giường vậy mà lại là Liễu Mộng Ngân.


Cô lập tức nhíu mày: “Sao cô lại ở đây?”


Giờ khắc này Liễu Mộng Ngân sắc mặt tái xanh, trên người còn có vết thương xanh xanh tím tím.


Cô ta nhìn Tô Lam chăm chăm, nét mặt oán độc: “Con đĩ, mày đừng cho rằng anh Đức Hiệp thật sự muốn kết hôn với mày”


Trong đầu Tô Lam nhanh chóng xoay chuyển.


Khi cô nhìn thấy gương mặt đó của Liễu Mông Ngân, trong nháy mắt lập tức đoán được ý đồ của cô ta khi đến đây.


Con ngươi chuyển động xoay tròn, cô kiêu ngạo mở miệng.


“Hừ, cô đừng cho rằng cô tuỳ tiện nói mấy câu, là có thể chia rẽ chúng tôi. Anh Đức.


Hiệp nói anh ấy yêu tôi! Bây giờ anh ấy đã hồi tâm chuyển ý, không cần cô nữa”


“Mày nói láo.”


Ánh mắt Liễu Mộng Ngân nham hiểm lấp loé.


“Tô Lam, tao nói cho mày biết, mày chỉ là một đôi giày rách mà thôi. Nếu như anh Đức Hiệp không vì tiền đồ của mình, sao anh ấy có thể ăn nói khép nép với mày?”


“Liễu Mộng Ngân, tôi nhắc nhở cô đừng ở đây gây xích mích chia rẽ chúng tôi nữa”


Tô Lam tức giận đứng lên: “Cô nói tôi là giày rách sao? Tôi là giày rách thì thế nào? Dù sao cũng ngon hơn cái xe buýt công cộng như cô! Anh Đức Hiệp đã nói với tôi rồi, chẳng qua cô chỉ coi trọng tiền nên mới đi với anh ấy, chỉ có tôi mới thật lòng yêu thích anh ấy mà thôi. Hôm nay anh ấy sẽ kết hôn với tôi.”