Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2585



Chương 2585


Giờ khắc này Liễu Mộng Ngân đã bị sự đố ky làm đầu óc choáng váng, cô ta điên cuồng gào thét: “Tô Lam, mày đừng đần độn nữa Mày còn chưa biết, tại sao Cố Đức Hiệp lại gấp gáp muốn kết hôn với mày như thế đúng chứ?”



Tô Lam sửng sốt một chút, nhíu mày: “Lời này của cô là có ý gì?”


*Ý của tôi, Cố Đức Hiệp là con riêng lưu lạc bên ngoài của chỉ thứ hai nhà họ Lê. Chỉ thứ hai yêu cầu anh ấy trong vòng ba tháng nhất định phải làm phụ nữ có thai. Chỉ cần người phụ nữ đó mang thai, chính là có dòng máu của nhà họ Lê, vậy thì anh ấy mới có thể danh chính ngôn thuận nhận tố quy tông”


Trong lòng Tô Lam đột nhiên nhảy một cái Tuy rằng cô biết Cố Đức Hiệp đột nhiên bắt cóc cô chắc chắn là có mục đích không đơn giản, thế nhưng cô lại không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì Bây giờ sau khi nghe Liễu Mộng Ngân nói lời này, trong lòng cô chỉ cảm thấy càng thêm buồn nôn.


“Sao có thể như vậy được?”



Tô Lam hoảng hốt, đột ngột đứng lên, viền mắt lập tức ửng đỏ: *Cô nói bậy! Rố ràng anh Đức Hiệp là bởi vì yêu tôi nên mới kết hôn với tôi. Tôi sẽ không tin những lời cô nói! Cô chỉ đang khiêu khích chia rẽ chúng tôi. Nếu như lời cô nói là thật, vậy tại sao anh Đức Hiệp không tìm cô, mà nhất định phải tìm tôi?”


Liễu Mộng Ngân thấy mình đã nói đến mức này, mà Tô Lam vẫn còn ngu ngốc, cô ta tức giận đến mức thiếu chút nữa nổ tung tại chỗ.


Hồi đó trước khi cô ta đính hôn với Cố Đức Hiệp, từng thay đổi rất nhiều đàn ông.


Vì thoải mái nên mỗi lần đều không mang bao, sau đó thì dùng thuốc tránh thai khẩn cấp.


Uống nhiều loại thuốc đó khiến cơ thể tổn thương rất nghiêm trọng, vậy nên không phải Liễu Mộng Ngân không muốn giúp Cố.


Đức Hiệp sinh con, mà là cơ thể cô ta bây giờ vốn đĩ không thể sinh con được nữa rồi.


Nhưng mà muốn cô ta trơ mắt nhìn Cố Đức Hiệp cùng với người phụ nữ khác, cô ta thật sự không làm được.


“Tao biết mày sẽ không tin, vậy nên lúc anh ấy gọi điện thoại, tao đã ghi âm lại rồi”


Liễu Mộng Ngân trực tiếp lấy điện thoại di động của mình ra: “Nếu như mày không tin, nghe xong cái này mày sẽ hiểu ngay”


Trong nháy mắt Tô Lam nhìn thấy điện thoại di động, mắt cô phát sáng.


Có điều trên mặt cô phải giả bộ căng thẳng, sợ hãi, hoảng loạn.


Cô không ngừng lùi về phía sau “Tôi không nghe, tôi không nghe”


Sắc mặt Liễu Mộng Ngân tái xanh, cô ta bước mấy bước qua đó, kéo Tô Lam lại, trực tiếp làm cô té ngã trên mặt đất.


Cô ta nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng ném điện thoại di động đến trước mặt Tô Lam: “Trong chiếc điện thoại này cũng không chỉ có một đoạn ghi âm, mày cứ từ từ nghe đị”


Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến một tràng âm thanh gõ cửa.


Âm thanh này khiến hai người Tô Lam và Liễu Mộng Ngân lập tức cứng đờ cả người lại “Cô Tô, ngoài sân bên kia có một chút chuyện gấp, anh Cố đang xử lý khẩn cấp, có khả năng cô phải chờ thêm nửa tiếng”


Người nói chuyện là cô người hầu đã phục vụ cô trước đó.


Liễu Mộng Ngân lập tức hung tợn trừng cô một chút.


Tô Lam sợ hãi mở miệng: “Tôi biết rồi, không sao cả”


Cô ngã ngồi trên mặt đất, nhìn điện thoại di động ở trước mặt, tuyệt vọng che mặt khóc nức nở.


Sau khi Liễu Mộng Ngân đi ra ngoài, còn cố ý dán sát vào cánh cửa nghe lén một hồi.