Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4195



Chương 4195

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về chiếc hộp.

Mấy giây sau, ánh mắt anh đột nhiên tối sầm lại.

Ánh mắt vốn đang tràn đầy đau thương đột nhiên biến thành lửa giận thiêu đốt hừng hực.

Nếu như mời vừa rồi quanh người anh chỉ toàn là sự lạnh lẽ thì bây giờ sự lạnh lo đó đã hoàn toàn bị lửa giận trong lòng thiêu sạch.

“Đáng chết!”

Anh gầm nhẹ một tiếng, sau đó nhặt chiếc hộp lên xoay người lao thẳng ra ngoài.

Mộ Mãn Loan thấy cảnh tượng này thì lập tức ngẩn người, cô ta cũng nhanh chóng bò dậy đuổi theo.

Thế nhưng bởi vì vừa mới bị dọa sợ, lúc này cả người cô ta đã mệt lả người, cả người tê liệt ngồi trên đất, ngay cả sức lực bò dậy cũng không có.

“Chờ tôi một chút!”

Cô ta muốn cản Quan Triều Viễn.

Thế nhưng cô ta vừa chưa nói xong thì bên ngoài đã truyền tới tiếng động cơ xe hơi.

Lúc này, Mộ Mãn Loan cũng không còn tâm trí gì để quan tâm đến những thức khác, cô ta nghiêng đầu nhìn chiếc hộp nhỏ trên bàn trà.

Vết máu trên chiếc hộp gõ vẫn còn chưa khô hết.

Vừa nghĩ tới vết máu đó là từ trên người Mộ Nhất Vi chảy xuống, Mộ Mẫn Loan liền tự trách bản thân mình.

Nếu như có thể, cô ta nguyện ý chặt đứt đầu ngón tay của mình để đem ra đổi.

“Hu hu hu…”

Cho dù Mộ Mẫn Loan bình thường có kiên cường như thế nào đi nữa thì khi đối mặt với sự tổn thương nặng nề như thế, cô ta cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, không một tấc sắt mà thôi.

Người đàn ông mà cô ta muốn dựa vào nhất bây giờ lại không ở bên cạnh cô ta, nếu Mộ Nhất Vi xảy ra chuyện gì †hì cô ta sẽ hoàn toàn bị đánh ngã.

Mộ Mãn Loan giống như nhìn thấy ma, nhanh chóng leo lên bàn trà.

Cô ta dùng sức kéo ông tay áo mình, liều mạng quẹt mấy vệt máu trên bàn trà.

Vừa chùi vừa lẩm bẩm nói mấy chữ: “Thật xin lỗi, Nhất Vi, đều là lỗi của mẹ, nếu mẹ không đưa con trở về!”

“Nếu như mẹ không làm một minh tinh thì con cũng không phải chịu những tổn thương như thế…”

“Thật xin lỗi, đều là lỗi của mẹ, đầu là lỗi của mẹ, là mẹ không đúng…”

Vất cả lắm cô ta mới lau sạch vết máu trên bàn, lúc này Mộ Mãn Loan như đột nhiên nghĩ tới gì đó.

Cô ta chợt đứng dậy, lảo đảo chạy ra bên ngoài.

Lâm Mộc vừa nhìn thấy dáng vẻ dáng nản kia của cô ta thì vội vàng chạy từ lầu hai xuống, bà ấy lo lắng kêu lên: “Cô Mộ, cô định đi đâu đấy?”

Thế nhưng lúc này, Mộ Mẫn Loan đã không còn nghe Lâm Mộc nói gì nữa rồi, cô ta nhanh chân chạy ra ngoài.

Thế nhưng lúc Lâm Mộc chạy tới cửa thì đã không còn thấy bóng dáng của Mộc Mãn Loan đâu nữa rồi.

Thế nhưng lúc này Tô Lam vẫn còn nghỉ ngơi trên lầu vì thế Lâm Mộc không dám rời khỏi nhà.

Bà ấy sợ nếu bà ấy rời khỏi đây, Tô Lam xảy ra chuyện ngoài ý muốn vì thế bà ấy chỉ có thể vòng trở lại biệt thự, túc trực bên cạnh Tô Lam.