Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4196



Chương 4196

Bà ấy từng nghe Tô Lam nói, khi cô mang thai Quan Tử Việt thì có rất nhiều chuyện đã xảy ra mà nếu dùng câu rung động lòng người để hình dung thì cũng không có gì quá đáng.

Bởi vì đứa bé này đến với cô không dễ dàng chút nào, vì thế ngoại trừ Quan Triều Viễn và hai đứa bé kia ra thì đứa bé này dường như là tất cả những gì cô có.

Cho nên Lâm Mộc có thể hiểu, khi đầu ngón tay của Quan Tử Việt xuất hiện †rước mắt Tô Lam thì lý trí cuối cùng trong lòng cô tan vỡ cũng là điều dễ hiểu mà thôi.

Vì thế Lâm Mộc cũng chỉ có thể canh giữ ở đầu giường, thỉnh thoảng lau nước mắt trên mặt mình: “Ông trời ơi, rốt cuộc đã tạo ra nghiệt gì thế này!”

Mộ Mãn Loan một đường chạy thẳng ra khỏi biệt thự, hồn siêu phách lạc, thậm chí còn quên mất việc phải giữ bí mật về hành trình của mình.

Cô ta vừa chạy vừa móc điện thoại di động ra, điên cuồng gọi lại cho tên bắt cóc kia.

Cho dù đầu dây bên kia có truyền tới: “Thành thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.’ Thế nhưng cô ta vẫn cố chấp gọi mãi.

Cô ta tin chắc rằng tên bắt cóc chắc chắn đang ở cùng Tô Bích Xuân.

Cho dù cô ta không gọi được cho tên bắt cóc thì chỉ cân cô ta có thể gọi cho Tô Bích Xuân thì chắc chắn sẽ hỏi được tung tích của con gái mình.

Chuyện xảy ra cho tới bây giờ, Tô Duy Nam không ở bên cạnh cô ta, cô ta cũng không thể dựa hết vào người khác được, cô ta bắt buộc phải dựa vào chính bản thân mình!

Mấy năm qua, người giúp cô ta có thể sống được cho tới bây giờ chính là con gái của cô ta.

Cả đời này, ngoại trừ để lộ vẻ mềm yếu của mình trước mặt Tô Duy Nam thì cô ta tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào thấy dáng vẻ luống cuống, lo lăng của cô ta, Thế nhưng Mộ Mãn Loan lại không hề biết, lúc cô ta lảo đảo ra khỏi nhà Quan Triều Viễn không bao lâu thì nguy hiểm cũng đã ập xuống đầu cô ta.

Khi cô ta đang sốt ruột gọi điện thoại thì một chiếc xe hơi đen đang chậm rãi theo sau cô ta.

Vừa rồi, Mộ Mẫn Loan vừa đi vào một con đường không biết tên, chiếc xe hơi màu đen kia chợt tăng tốc, “Két” một tiếng, chiếc xe dừng lại bên cạnh cô ta.

Tiếng thắng xe chói tai khiến lòng Mộ Mãn Loan cảm thấy chấn động, cô †a nghiêng đầu liền thấy một chiếc xe màu đen đang đậu cách cô ta khoảng hai mét.

Ngay sau đó, cửa của chiếc xe đó nhanh chóng mở ra.

Mấy người đàn ông có vóc người cao lớn, mặc tây trang đen nhanh chóng lao ra khỏi xe.

Trên mặt họ có đeo một chiếc kính đen to, không thế rõ gương mặt.

Thế nhưng dựa vào khí thế tản ra trên người họ, Mộ Mẫn Loan nhanh chóng đoán được những người này vô cùng nguy hiểm.

Họ hoặc là côn đồ, hoặc cũng có thể là vệ sĩ.

Mộ Mãn Loan theo bản năng cho rằng đây là người mà Tô Bích Xuân đã phái tới.

Cô ra theo bản năng đập điện thoại về phía mấy người đó, sau đó xoay người nhanh chân bỏ chạy.

Thế nhưng cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, cô ta còn chưa chạy được mười mấy mét thì đã bị những người vệ sĩ sau lưng đuổi kịp.

“Buông tôi ra! Mấy tên khốn khiếp này, các người có biết đây là đâu không?”

“Giữa ban ngày ban mặt như thế này, rốt cuộc là các người muốn làm gì?”