Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4308



Chương 4308

Rốt cuộc vào lúc này ông Thụy Kì Tạp đã mở miệng nói rồi, anh ta không thể cứ kiên trì ý muốn đuổi người của mình được!

Ông Thụy Kì Tạp quay đầu lại và nhìn Tô Lam.

Bởi vì trước đây ông ta luôn tin rằng Tô Lam đã đạo văn các công việc và kế hoạch của Tô Bích Xuân nên ông †a luôn có thành kiến với cô.

Lần này, nhìn thấy Quan Triều Viễn đưa Tô Lam cùng đến dự tiệc chiêu đãi, biểu cảm trên mặt ông ta cũng trở nên rất xấu hổ: “Cô Tô, tôi vô cùng xin lỗi, cho dù lần này Cậu cả Quan đến đây với tư cách là thuyết khách thì tôi e rằng sự hợp tác giữa công ty điện ảnh Mq và Tập đoàn Lê Hoa là không thể thay đổi.”

“Có lẽ sau ba năm, khi thời hạn kí kết hợp đồng hết hạn, chúng ta vẫn còn có thể có hy vọng được hợp tác với nhau.”

Tô Lam ngay lập tức cau mày lại khi nghe thấy ông ta nói điều này.

Ông Thụy Kì Tạp này có phải hơi quá tự phụ, hay quá tự mãn không?

Mặc dù Tô Lam cô thực sự muốn giành được sự hợp tác với công ty điện ảnh Mq, nhưng cô sẽ không bao giờ để Quan Triều Viễn đến với tư cách là thuyết khách cả.

Chính vì quá tự cao nên ông ta mới bị những thủ đoạn kém cỏi của Tô Bích Xuân lừa gạt.

“Ông Thụy Kì Tạp, hình như ông đã hiểu lầm điều gì đó rồi. Lần này tôi đến đây chỉ với tư cách là người đồng hành cùng với Quan Triều Viễn. Như ông đã nói lúc đầu, điều ông muốn là một đối tác chân thành và trung thực. Vậy thì chúng tôi cũng cần một đối tác thông minh và có đầu óc để có thể nhận được kết quả gấp đôi với số nỗ lực mà chúng ta đã bỏ ra, có phải không?”

Lúc này, mặc dù tiếng Trung của ông Thụy Kì Tạp không được tốt, như ông ta vẫn có thể nghe thấy được hàm ý chế giêu trong lời nói của Tô Lam.

Nhưng như vậy thì còn có thể làm gì chứ?

Bây giờ ông ta đã đâm lao thì phải theo lao thôi, chỉ có thể chịu đắng mà không nói ra được.

Nếu vào thời điểm quan trọng này ông ta trở mặt thì trụ sở chính của công ty điện ảnh Mq sẽ điều tra ông ta và chắc chăn ông ta sẽ bị gán tội không làm hết chức trách của mình.

Vì vậy, ông ta chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao mà kiên trì đến cùng thôi.

Hai người trò chuyện cùng nhau một lúc, sau đó khi đi ra ngoài thì ông Thụy Kì Tạp bị một đám phóng viên bao vây để phỏng vấn.

Quan Triều Viễn thì từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn và một lòng một dạ đi bên cạnh Tô Lam.

Anh nhìn vào người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh mình, trong mắt hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Nghe giọng điệu vừa rồi của em, có vẻ như em không có ý định hợp tác với ông ta nữa.”

Tô Lam gắp một miếng bánh ngọt rồi chô trực tiếp vào miệng của mình.

Hai má của cô phồng lên: “Ai nói vậy! Mục đích hôm nay em đến đây không phải để giành lại mối quan hệ hợp tác với công ty điện ảnh Mq sao?”

“Vậy tại sao lúc nấy em lại không cho ông ta mặc mũi chứ?”

“Ai khiến ông ta bối rối chứ! Bởi vậy nên bây giờ anh bắt đầu tra khảo emI Nhưng cho dù đã nói như vậy, thì em vấn phải lấy lại những thứ thuộc về mình, em không thể để cho người khác chiếm quyền lợi của mình, đặc biệt nếu như người đó là Tô Bích Xuân thì lại càng không thểt”

Quan Triều Viễn bình tĩnh nhướng mày và nhìn Tô Lam nhiều hơn, trên khóe miệng anh còn nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Có vẻ như, hôm nay cô Lệ thật sự chuẩn bị vở kích lớn nhỉ?”

Một nụ cười bí ẩn thoáng qua trên khuôn mặt của Tô Lam: “Anh Quan, bây giờ hãy mở thật to đôi mắt của anh ra để sẵn sàng chờ đợi để được xem một buổi kịch hấp dẫn đi!

Bây giờ hãy mở miệng ăn vài thứ lót dạ trước nào!”

Tô Lam gắp một miếng trái cây nhỏ và đút vào miệng cho Quan Triều Viễn.

Vào lúc này, sự tương tác nhỏ ngọt ngào giữa Quan Triều Viễn và Tô Lam rơi vào mắt của Tô Bích Xuân.

Cô ta đứng ở một góc khuất, ánh mắt nham hiểm không gì sánh bằng.

Nếu đôi mắt của cô ta có thể giết người có lẽ lúc này Tô Lam đã chết vài trăm lần.

Ông trời quả thật không công bằng.