Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4307



Chương 4307

Nhưng khi các nhân viên bảo vệ nhìn rõ là ai đến thì bọn họ đều sững sờ và hoàn toàn không dám bước tiếp.

Nhìn thấy cảnh này, Lê Chí Sơn lại càng thêm sôi máu, giận đến mức suýt sùi bọt mép.

Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa, phát hiện người tới không phải là ai khác mà là Quan Triều Viễn.

Và bên cạnh Quan Triều Viễn là Tô Lam mặc một bộ váy dạ hội lớn màu đỏ, quyến rũ và tuyệt sắc.

Hai người bọn họ chỉ đứng ở cửa, một đỏ một đen là sự phối hợp hài hòa không thể tả nổi.

Khỏi phải nói nhiều về Quan Triều Viễn, anh gần như là niềm mơ ước của tất cả cô gái nước Thiên Hoàng.

Tô Lam đứng bên cạnh Quan Triều Viễn tuy không nổi tiếng nhưng so về ngoại hình và khí chất của cô nàng cũng không hề kém cạnh bất cứ ngôi sao nổi tiếng nào cả.

Cô hoàn toàn xứng đáng trở thành người phụ nữ có thể kết hôn với Quan Triều Viễn.

Ngay tức khắc, sắc mặt của Lê Chí Sơn vốn đã u ám lại càng trở nên tái nhợt hơn.

Đầu tiên là Lâm Thúy Vân, bây giờ lại có thêm một Quan Triều Viễn nữa, chẳng lẽ cứ để bọn họ cứ ám anh ta mãi vậy ưt Vào lúc này, thậm chí Lê Chí Sơn còn không thèm chú ý chừa thể diện cho Quan Triều Viễn nữa, anh ta trực tiếp mở miệng nói: “Cậu cả Quan, nếu tôi nhớ không lầm, tên anh dường như không có trong danh sách khách mời của tập đoàn Lê Hoa mà nhỉ! Anh không được mời mà lại đến đây như thế này thì có phải hơi không được thích hợp hay không?”

Quan Triều Viễn đứng ở cửa, trên khuôn miệng nở một nụ cười vô vị.

Anh rất bình tĩnh nhìn Lê Chí Sơn và nói: “Tổng giám đốc Lê nói đúng, anh không có mời tôi đến đây.”

“Wì tôi biết rất rõ rằng tôi đã không mời anh, mà với tư cách là người tổ chức buổi tiệc rượu này, không phải là tôi có quyền mời anh rời đi ngay lập tức hay sao?”

Khóe miệng của Quan Triều Viễn khẽ nhếch lên, mặc dù nhìn anh cười như Vậy.

Nhưng áp suất không khí xung quanh cơ thể anh cũng ngay lập tức giảm xuống đột ngột, gần như lạnh đến mức nghẹt thở: “Tổng giám đốc Lê xác định?”

Sau khi nghe những lời mà Quan Triều Viễn nói, Lê Chí Sơn gần như bật cười †ức giận nói: “Hôm nay tôi là người tổ chức bữa tiệc này, anh nói tôi không xác định ư?”

Chỉ là giọng nói của Lê Chí Sơn còn chưa kịp lắng xuống thì đột nhiên đằng sau lưng anh ta vang lên một giọng nói đầy tức giận của ông Thụy Kì Tạp: “Tổng giám đốc Lê, mặc dù hôm nay anh là người chủ trì ở đây đi chăng nữa thì tôi cũng có quyên mời khách của tôi đến đây dùng bữa tối!”

Lê Chí Sơn sững người một lúc, sau đó quay người lại.

Đột nhiên, anh ta đụng phải ánh mắt đầy kinh tởm của ông Thụy Kì Tạp: “Ông Thụy Kì Tạp, anh đang nói cái gì vậy?”

Ông Thụy Kì Tạp trực tiếp bước ra khỏi phòng tổng giám đốc.

Khuôn mặt ông ta trầm xuống, giọng điệu vô cùng khó chịu nói: “Tôi nói rằng Cậu cả Quan là vị khách được tôi mời đến đây. Anh có ý kiến gì không?”

Lê Chí Sơn nghe vậy thì không nói nên lời.

Quan Triều Viễn thì nhún vai tỏ vẻ như mình vô cùng vô tội.

Anh đút một tay vào túi, giọng điệu vô cùng thương tiếc: “Có vẻ như người tổ chức ở đây không chào đón tôi lắm, thật sự vô cùng đáng tiếc!”

Kể từ khi ông Thụy Kì Tạp và Quan Triều Viễn thi đấu trong buổi chơi gôn đó, băng cách nào đó cả hai người bọn họ đã trở thành bạn tốt của nhau.

Ông ta ngưỡng mộ kỹ năng của Quan Triều Viễn, đồng thời cũng ngưỡng mộ nhân cách con người anh.

Vì vậy, tại buổi lễ kí kết này, ông ta đã gửi một lời mời đặc biệt, mời Quan Triều Viễn và vợ đến dự buổi tiệc chiêu đãi này.

Nhưng ông ta không ngờ khi anh vừa mới xuất hiện, Lê Chí Sơn lại dám mở miệng đuổi anh đi.

Ông Thụy Kì Tạp chỉ cảm thấy anh ta rất không biết xấu hổ.

“Mặc dù tổng giám đốc Lê là người †ổ chức bữa tiệc này, nhưng lần này tôi cũng là một trong những người tổ chức bữa tiệc chiêu đãi này, cho nên anh vấn có thể ở lại đây, cậu cả Quan!”

Hôm nay, vì chuyện của Tô Bích Xuân, đã khiến cho ông Thụy Kì Tạp quá khó chịu với tập đoàn Lê Hoa.

Nếu không phải do chính mình sơ sẩy, ông ta nhất định sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện sai lầm như vậy.

Cuối cùng chỉ có thể chịu đắng mà không nói ra được, chỉ đành bất lực làm theo ý họ.