Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4333



Chương 4333

Trong những phút cuối cùng, Quan Triều Viễn đều như từ trên trời giáng xuống để cứu cô thoát khỏi đau khổ.

Có rất nhiều lần, thậm chí Tô Lam còn cho rằng mình chính là gánh nặng của Quan Triều Viễn.

Cho nên vài năm qua, cô không ngừng phát triển mình, khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô tin rằng một ngày nào đó, cô nhất định sẽ từ vịt con xấu xí trở thành thiên nga.

Cũng một ngày nào đó, cô có thể đứng bên cạnh sánh vai với Quan Triều Viễn.

Người khác sẽ không nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ chỉ vì cô là vợ của Quan Triều Viễn.

Ngược lại, vì mình là Tô Lam nên mọi người mới nhìn Quan Triều Viễn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Về điểm này, Tô Lam đang từ từ hiện thực hóa nó băng chính hành động của mình.

Lâm Thúy Vân tinh ý phát hiện, Quan Triều Viễn đã lặng lẽ nắm lấy tay Tô Lam không biết từ khi nào.

Đây rõ ràng là sự động viên và ủng hộ thầm lặng của anh ấy dành cho Tô Lam.

Có lẽ nhờ sự ủng hộ của người đàn ông mà cô ấy yêu thương nhất, Tô Lam càng trở nên tự tin hơn: “Cô Elena, tôi biết là ở trong mắt người khác, studio Hạt Mè là một nơi chưa có quy mô lớn, trình độ chuyên môn cũng còn kém xa, chưa đạt…

Tô Lam còn chưa kịp nói xong đã bị mọi người ở xung quanh xem thường.

Nói ra thì dễ nhưng nếu Tô Lam thực sự hiểu thì vì sao mở miệng lại tham lam như vậy?

Đúng là lòng tham không đáy chưa chắc đã tốt!

Khóe miệng Tô Lam khẽ nhếch lên, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khinh thường của mọi người xung quanh: “Tôi nghĩ rằng chính vì chúng tôi chưa đủ trình độ cho nên chúng tôi sẽ nỗ lực và dồn hết sức cho những công ty lớn đó.”

“Trong studio của chúng tôi, tất cả nhân viên có thể thức cả đêm để hoàn thành một hạng mục, thậm chí không hề đòi hỏi bất kì sự báo đáp gì.”

“Bởi vì bọn họ vào đây, không phải vì tiền, mà là vì đam mê.”

“Bọn họ còn trẻ, tràn ngập nhiệt huyết và đam mê, cho nên không ngại khó ngại khổ”

“Chúng tôi không phải những người giỏi nhất, nhưng mục tiêu của chúng tôi là khiến bản thân mình trở nên tốt hơn, lý do này có thể thuyết phục được cô không?”

Giọng nói của Tô Lam hùng hồn vang lên, không kiêu ngạo không nịnh nọt.

Thậm chí ngay cả Quan Triều Viễn ở bên cạnh nghe cô nói cũng bắt đầu nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

Dù sao lúc cô bé ở bên anh vẫn luôn giữ hình tượng một chú thỏ trắng.

Nhưng bây giờ nhìn cô giống như con nhộng phá vỡ kén để biến thành bướm.

Cả người tràn đầy sự tự tin, khiến người nhìn không thể chớp mắt.

Elena dường như không thể ngờ cô có thể nói ra những lời như vậy.

Sâu thẳm trong đôi mắt xanh của cô ta dường như lóe lên một tia sáng nhàn nhạt.

Bởi vì cô ta dường như thấy được chính mình lúc còn trẻ, tràn ngập tự tin và nhiệt huyết.

Dù có khó khăn trước mắt cũng không bao giờ từ bỏ.

Mặc dù có lúc ngã xuống, cũng sẽ không hề do dự trong một giây tiếp theo lập tức đứng lên.

“Cô thực sự chắc chắn muốn thực hiện yêu cầu đề ra với tôi không?”

Biểu cảm trên gương mặt Elena dường như trở nên hơi kỳ lạ.

Nhưng cô ta cũng không biết là chính mình lại nói ra những câu này.

Hầu như tất cả mọi người trong phòng, kể cả ông Thụy Kì Tạp đều trợn tròn mắt.

Cô Elena nói vậy là có ý gì, ý là yêu cầu của Tô Lam vẫn có khả năng thương lượng sao?

Sao có thể như thế được?

Phía sau Tô Lam chỉ là một cái studio điện ảnh nho nhỏ thôi.

Cô dựa vào đâu mà có thể đảm nhận công việc quảng bá mở rộng cho tất cả các nghệ sĩ của Mq ở Bạch Lạc?