Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4530



Chương 4530

Hóa ra là muốn dùng anh ta làm bia đỡ đạn!

Trước khi xuống xe, trợ lý Lâm khế lắc đầu một cái, siết chặt hai tay lại.

Tài xế thấy dáng vẻ đó của anh ta thì thâm lắc đầu.

Ai biết trước thì còn hiểu anh ta đến nhà trẻ để đón cậu chủ nhỏ.

Không biết còn tưởng anh ta muốn đi thi đấu vật lộn “Lâm Tùng Dương, anh đi đón Tử Việt ra đây, tôi ở trong xe đợi hai người.”

Quan Triều Viễn nói câu đó với trợ lý Lâm xong thì lạnh lùng quay người đi vào trong xe.

Bạch Sương ngã quay cuồng dưới đất, thấy cảnh này thì cuống lên.

Cô ta vội vàng bò dậy: “Cha Tử Việt à, thực ra em vẫn…”

Vất vả lắm cô ta mới có cơ hội gặp được Quan Triều Viễn, cô ta không thể dễ dàng từ bỏ như thế được.

Nhưng cô ta còn chưa đuổi kịp tới cửa xe thì đột nhiên cô ta cảm thấy cổ áo mình bị ai đó kéo lại.

Cô ta quay đầu lại nhìn theo bản năng thì thấy một người đàn ông đeo kính, mặc bộ đồ công sở màu đen, đi giày đen đẳng sau mình.

Anh ta híp mắt cười đứng đó.

Tay phải của anh ta đang túm cổ áo phía sau của cô ta.

Bạch Sương nổi giận, gắt gỏng: “Làm gì vậy hả? Anh là ai? Mau buông tay ra cho tôi!”

Trợ lý Lâm nhẹ nhàng buông lỏng tay ra rồi quay người đi tới trước mặt cô Bạch: “Cô Bạch đúng không? Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi thứ liên quan đến Tử Việt.”

“Tất cả mọi chuyện đều thông qua tôi và cô, có vấn đề gì không?”

Từ đầu đến cuối, trợ lý Lâm vẫn luôn giữ một nụ cười lịch sự mà xa cách trên mặt.

Nhưng chẳng biết tại sao, anh ta càng tỏ ra đàng hoàng trịnh trọng thì càng khiến người ta thấy sởn tóc gáy.

“Đương nhiên là có vấn đề!”

| Bạch Sương vẫn không từ bỏ, thậm chí cô ta không quan tâm tới vết thương trên tay: “Anh không phải cha của Quan Tử Việt, cũng chẳng phải mẹ của Quan Tử Việt, anh có tư cách gì nói chuyện với tôi chứ?”

Câu nói này của Bạch Sương khiến trợ lý Lâm thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.

Lúc cô ta đi cạnh Quan Triều Viễn thì luôn ôn hòa lịch sự, nghiêm khắc và cương quyết đúng mực.

Nhưng chỉ cần cách xa Quan Triều Viễn mười mét là anh ta lập tức biến thành thành một con hổ dữ.

Mà con hổ dữ này ghét nhất là loại người hung hăng, vênh váo với anh ta.

Trợ lý Lâm khoát một tay lên vai Bạch Sương.

Sau đó ung dung, cẩn thận đóng ba cúc áo trước ngực cô ta lại.

Sau khi cổ áo cô ta kín mít rồi thì trợ lý Lâm mới nhẹ nhàng vô lên bả vai cô †a: “Tôi nói này cô em, cô tới đây làm giáo viên chứ không phải tới làm môi giới mại dâm đâu, hiểu không hả?”

“Anh nói gì?”

Bạch Sương nghe vậy thì tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch.

“Trông còn trẻ thế này mà đã lãng tai rồi sao?”

Trợ lý Lâm nhìn cô ta với biểu cảm vô cùng khoa trương, sau đó cố gắng bình tĩnh giải thích: “Tôi nói cô còn trẻ, có một công việc tốt thế này thì làm cho đến nơi đến trốn đi.”